Hồn Ký Ức

Chương 8

Lúc đi vệ sinh, Cố Vi Vân chạm mặt Cố Nam Thư. Mới đầu cứ thắc mắc, cớ sao ai kia lại không dẫn người yêu tới, hóa ra là cô gái này tới muộn, còn chưa kịp dặm phấn chỉnh chu, đành chui vào WC mà trang hoàng lại gương mặt.

Mà Cố Nam Thư vừa thấy Vi Vân liền trợn mặt nhìn, hoàn toàn bất ngờ trước vẻ ngoài của cô, không ngờ chỉ mới hơn một tuần trôi qua, con vịt xấu xí lần trước liền một bước thành thiên nga tuyệt đẹp.

Cố Vi Vân không mấy để ý, liền rửa tay nhanh chóng, cũng nhìn mình trong gương, vuốt lại mái tóc mượt mà của mình, mỉm cười lịch sự với Nam Thư, giống như không hề quen biết. Thế là người nào đó lại không chịu nổi, nghĩ mình bị coi khinh, lập tức lên tiếng:

“Tại sao chị lại có mặt ở đây? Chị thật sự là muốn quấy rầy tôi với anh Phàm?”

Cố Vi Vân trước lời cáo buộc này, liền mỉm cười một cái, lời lẽ châm chọc mấy phần:

“Cố Nam Thư, tôi không biết cô đang suy nghĩ cái gì nữa. Bữa tiệc này đâu phải của cô, cũng đâu phải của người yêu cô? Tôi đến đây là được mời tới, nào giống như cô, không biết thật sự được mời hay là bám vào người yêu mà tới. Cô tốt nhất nên biết thế nào là vô liêm sĩ mà tránh nó, tôi nể mặt cô dù sao cũng là em họ của tôi, bỏ qua vẻ bất lịch sự vừa rồi của cô.”

Nói dứt câu, lập tức không để đối phương có cơ hội đáp trả, liền quay người bước đi. Cố Nam Thư thì ở lại, tức giận một chập.

Quay lại hội trường, Vi Vân lại không thấy Chu Sơn đâu, cũng chẳng thấy ông Lâm nơi nào, nghĩ có lẽ anh chàng bị cha mình kéo đi đâu đó xã giao rồi. Nghĩ tới vẻ mặt méo xệch vì phải cười mãi miết của anh chàng lười biếng đó, Cố Vi Vân cũng không nhịn được cười một tiếng.

“Vi Vân.”

Đột nhiên có tiếng gọi, Cố Vi Vân vừa nghe giọng liền khựng lại vài khắc. Giọng nói này, có nằm mơ cũng muốn nó biến mất, cô cũng từng vì nó mà mấy năm trời đau đớn, cũng vì nó mà tổn thương quá đỗi, cũng vì nó mà không ngừng cào xé chính bản thân. Dịch Phàm, anh xuất hiện trước tôi lúc nào cũng mang tới tầng tầng sóng gió. Cô không muốn quay lại, cơ bản là không muốn đối diện với anh, nhưng nào có cách nào khác...

Dịch Phàm mặc vest đen bảnh bao, gương mặt anh tuấn được đúc một khuôn từ Dịch Tiến mà ra, trên tay anh cầm ly rượu vang, đợi mãi không thấy người kia quay lại nhìn mình, đành nôn nóng tiến lên đứng phía trước cô.

“Vi Vân, nói chuyện với anh được không?”

Vi Vân cố gắng nặn ra một nụ cười, lịch sự từ chối:

“Xin lỗi Dịch thiếu, nhưng tôi đang đợi bạn, thật không thể trò chuyện cùng ngài.”

Dịch Phàm hơi nhíu mài, tay siết ly rượu, cảm thấy sự xa cách này thật khiến mình khó chịu. Đáng lý ra anh không nên bất ngờ trước thái độ này của cô mới đúng. Những ngày tháng ở nước ngoài, Dịch Phàm anh còn tưởng tượng ra rất nhiều tình cảnh gặp lại Vi Vân, cô sẽ thế nào? Cô sẽ trách mắng, chữi bới, thậm chí là đánh anh, sau đó sẽ khóc... Nhưng bây giờ thì sao? Chỉ có duy nhất một cảm xúc lạnh nhạt tới đau lòng.

Ngày đó anh bỏ đi chỉ một lời, không hề giải thích, không hề an ủi, không hề gặp cô, phủ phàng gạt tắt hy vọng, vùi dập tình cảm của cô. Vậy thì giờ đây, anh có tư cách gì mà đặt câu hỏi cho thái độ của Vi Vân cô.

“Vi Vân, cho anh một phút thôi, được không? Khi nào bạn em tới, anh sẽ đi. Anh thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói với em.” – Dịch Phàm như đang khẩn cầu, trong mắt dao động kịch liệt.

Cố Vi Vân vẫn một tay cầm ly nước, một tay quàng trước eo, không hề nhìn Dịch Phàm dù chỉ một lần. Nhưng rõ ràng, trong lòng luôn tạo ra một khoảng trống để anh có thể đặt chân bước vào.

“Nếu muốn thì anh cứ việc nói đi. Tôi nói thẳng, tôi là không hiểu anh có chuyện gì cần nói với tôi? Nói không hận anh là giả, nói muốn giết anh chết lại càng giả, nhưng nói có thể tha thứ cho anh là chuyện không thể. Tôi tự hỏi, anh cố gắng giả vờ trước mặt tôi để làm gì? Thà anh cứ sống với con người của anh 5 năm trước, thà anh cứ đi cùng Nam Thư, chứ đừng nên giả tạo trước mặt tôi như thể mình cao thượng lắm có được không?”

Nói ra những lời này, Cố Vi Vân cũng chỉ cau mày một cái, giọng điệu khinh bỉ, đâu đó le lói chút đau thương khó tả. Mà Dịch Phàm nghe thấy mấy lời mỉa mai trách móc này, lại có chút nhẹ nhõm, chỉ một chút thôi.

“Vi Vân, chuyện của 5 năm trước, anh là có lỗi với em, anh không có gì để giải thích. Anh chỉ muốn hỏi em, mấy năm nay em sống thế nào thôi. Chúng ta liệu có thể là bạn của nhau không?”

Nghe mấy lời này, trong lòng Cố Vi Vân xuất hiện một cỗ lạnh lẽo khó tả, bật cười mỉa mai, chua chát nói: “Sống thế nào? Bạn của nhau? Anh đùa với tôi à? Làm ơn dẹp ngay mấy lời đó đi, tôi nghe mà thấy thật không thể chấp nhận, thật giả tạo.”

Vi Vân thật sự không thể nghe những lời nói thương hại này của cô. Nếu nói cô bây giờ tàn độc cũng được, ai nói cô cũng đều chấp nhận. Nhưng chỉ những người trong cuộc mới biết thật hư mọi thứ. Tàn độc? Là anh hay cô?

“Vi Vân, em làm ơn cho anh một cơ hội được không? Một cơ hội được giải thích, được sửa sai, được…”

Vi Vân thật sự không thể nghe thêm, đành cắt ngang lời Dịch Phàm: “Nếu là trước đây… thì có lẽ còn hy vọng. Nhưng bây giờ, tôi hoàn toàn không còn kỳ vọng vào một mối quan hệ nào với anh nữa rồi.”

Dịch Phạm như bị đẩy vào một hố đen, hoàn toàn không biết nói gì nữa.

Cố Vi Vân đặt ly nước xuống bàn, đứng dậy, dứt một câu rồi rời đi: “Nếu Dịch thiếu không còn gì nói, tôi xin rời đi trước. Tạm biệt.”

***

Chu Sơn quay lại sau một lúc mỏi chân mọi miệng mời rượu không ít đối tác của cha mình, tính kéo Vi Vân rời khỏi nơi tiệc tùng đang ngột ngạt hết sức này. Nhưng khi quay về chỗ cũ đã không còn thấy cô đâu, ngó quanh quất tìm kiếm một lúc cũng không ra. Cuối cùng, đành lấy điện thoại gọi cho cô gái nào đó không biết than phận mà biến mất kia.

"Chu Sơn, tớ đang ở ngòai cổng. Cậu xong chưa?"

Chu Sơn nghe rõ mồm một giọng của nữ nhân trong điện thoại, nhận định đựoc tâm trạng của cô bây giờ, anh chỉ có thể hạ sắc trầm tư, giật lấy ly rựou đặt trên khay, nốc hết một hơi rồi nói:

"Cậu đợi ở đó, tớ lập tức ra ngay."

Cúp máy, Chu Sơn liền quay bước về phía cổng. Lúc đi không tránh khỏi lướt qua Dịch Phàm, anh ta đang đứng cùng Cố Nam Thư và Dịch Tiến. Trong lòng Chu Sơn hỉêu rõ, dù vô tình hay cố ý, thì tâm trạng của Cố Vi Vân hiện giờ là do bọn họ ảnh hưởng, thật muốn nổi điên tại đây.

Ra ngoài, trời đã lạnh dần, đường phố cũng thưa thớt bóng người, xe cộ cũng chỉ vài chiếc chạy ngang. Cố Vi Vân ngồi trên ghế đá, chiếc váy xòe rộng xung quanh, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại. Chu Sơn tiến lại, hoàn toàn bỏ qua bỉêu cảm đáng thương của cô, mỉm cừoi như thường, cất giọng cao ngất:

"Nào cô gái xinh đẹp, chúng ta đi ăn cái gì rồi về nào. Thật là một đêm mệt mỏi."

Cố Vi Vân ngẩng đầu, một lúc sau liền xúât hiện nụ cười trên môi. Yên bình, thế này là đủ...
Bình Luận (0)
Comment