Hồn Ma Sành Điệu

Chương 8

Tôi vẫn đang choáng ngây choáng ngất khi Sadie bắt kịp tôi, ở quãng giữa sảnh tiếp tân dưới tầng trệt. Đầu tôi vẫn tua lại cái cảnh đó trong mối hoài nghi tột độ. Sadie đã nói được với người đàn ông đó. Anh ta thật sự đã nghe thấy cô. Tôi không chắc là anh nghe được bao nhiêu - nhưng rõ ràng là đủ.

“Anh ấy hấp dẫn quá phải không?” cô nói mơ mộng. “Tôi biết anh ấy sẽ nói có mà.”

“Chuyện gì đã xảy ra ở đó vậy?” tôi lầm bầm vẻ ngờ vực. “Vụ la hét đó là thế nào? Tôi nghĩ là cô không thể nói chuyện với bất cứ ai trừ tôi cơ mà!”

“Nói chuyện thì chẳng ích gì,” cô đồng tình. “Nhưng tôi nhận thấy là khi tôi thật sự hét lên chói tai thì có vẻ như hầu hết mọi người đều lờ mờ nghe thấy một cái gì đó. Tuy thế, đó là một việc mất sức kinh khủng.”

“Vậy cô đã làm thế bao giờ chưa? Cô đã nói chuyện với ai khác bao giờ chưa?”

Tôi biết chuyện này thật lố bịch nhưng tôi cảm thấy hơi gợn chút ghen tị nếu cô có thể liên lạc được với những người khác. Sadie là con ma của tôi.

“À, tôi có nói một vài lời với Nữ hoàng,” cô nói thản nhiên. “Để đùa vui thôi.”

“Cô nói nghiêm túc đấy chứ?”

“Có lẽ vậy.” Cô thoáng mỉm cười ranh mãnh với tôi. “Mặc dù cái dây thanh già nua tệ lắm. Được một lúc là tôi phải bỏ cuộc.” Cô ho và xoa cổ họng.

“Tôi cứ tưởng mình là người duy nhất bị ám cơ đấy,” tôi không khỏi nói một cách con nít. “Tôi cứ tưởng mình đặc biệt.”

“Cô là người duy nhất tôi có thể ở bên ngay lập tức,” Sadie nói sau khi suy xét một lúc. “Tôi chỉ phải nghĩ tới cô là ở bên cô ngay.”

“Ồ.” Tôi kín đáo cảm thấy khá hài lòng vì điều này.

“Vậy cô nghĩ anh ấy sẽ đưa chúng ta đi đâu? Savoy hả? Tôi mê tít Savoy.”

Tôi bị lôi giật trở lại với tình thế hiện tại. Cô ta đã dự tính nghiêm túc buổi hẹn hò của cả ba rồi ư? Một buổi hẹn hò tay ba kỳ lạ, quái đản với một con ma.

OK, Lara. Tỉnh ra đi. Gã đó sẽ không rủ mình hẹn hò thật đâu. Anh ta sẽ xé tan cái danh thiếp của tôi và đổ cho cơn choáng váng sau khi rượu chè/mức độ căng thẳng/thói quen dùng ma túy và tôi sẽ không gặp lại anh ta nữa. Cảm thấy tự tin hơn, tôi sải bước về phía cửa ra. Điên rồ thế là đủ cho một ngày rồi. Tôi còn nhiều việc phải làm.

***

Vừa quay lại văn phòng mình tôi đã nhấc máy gọi cho Jean, dựa lưng vào ghế xoay và chuẩn bị thưởng thức khoảnh khắc này.

“Jean Savill đây.”

“Ồ, chào Jean,” tôi nói nhã nhặn. “Lara Lington đây. Tôi lại gọi về cái vụ quy định không mang theo chó của bên cô, mà tôi hoàn toàn hiểu và tán thành. Tôi hoàn toàn có thể hiểu nếu cô mong muốn giữ cho nơi làm việc của mình là một khu vực không có động vật. Nhưng tôi chỉ đang tự hỏi là làm sao mà quy định này lại không bao gồm Jane Frenshew phòng 1416 thế nhỉ?”

Ha!

Tôi chưa bao giờ nghe thấy tên Jean lúng túng như vậy. Đầu tiên cô ta chối phắt tất cả. Rồi cô ta cố gắng nói đó là do hoàn cảnh đặc biệt và chuyện đó không tạo ra tiền lệ nào cả. Nhưng chỉ cần một lần đề cập đến luật sư và các quyền của người châu Âu là cô ta bẹp như con gián. Shireen có thể đưa Flash đi làm! Điều đó sẽ được ghi vào hợp đồng của cô ấy vào ngày mai và họ sẽ trang bị thêm một cái ổ nữa. Tôi cúp máy và quay số của Shireen. Cô sẽ vui lắm đây! Rốt cuộc thì công việc này cũng thật thú vị.

Và thậm chí còn thú vị hơn khi Shireen há hốc mồm vẻ không tin nổi qua điện thoại.

“Tôi không thể tưởng tượng là có ai ở bên Sturgis Curtis có thể xử lý rắc rối tương tự,” cô nói. “Đây là sự khác biệt khi làm việc với một công ty nhỏ hơn.”

“Chúng tôi có chính sách kết thân mà. Mách cho tất cả bạn bè của cô nhé!”

“Vâng! Tôi rất ấn tượng! À mà làm thế nào cô lại tìm ra được con chó kia thế?”

Tôi do dự giây lát.

“Đường hướng và phương tiện,” cuối cùng tôi nói.

“Ồ, cô thật là thông minh!”

Cuối cùng tôi cúp máy, nóng bừng, ngước lên thì thấy Kate đang nhìn tôi chằm chằm vẻ tò mò thèm thuồng.

“Làm thế nào mà cô lại tìm ra con chó kia vậy?” cô hỏi.

“Bản năng.” Tôi nhún vai.

“Bản năng?” Sadie, lúc này đang lang thang khắp văn phòng, lặp lại giọng chế giễu. “Cô chẳng có tí bản năng nào cả! Đó là nhờ tôi! Cô nên nói là, ‘Bà dì Sadie tuyệt vời của tôi đã giúp tôi và tôi vô cùng cảm kích’.”

“Cô biết đấy, Natalie hẳn sẽ không bao giờ buồn truy tìm dấu vết của một con chó,” đột nhiên Kate nói. “Không bao giờ. Hàng triệu năm nữa cũng không.”

“Ôi.” Cơn bừng bừng của tôi nguội dần. Đột nhiên, nhìn toàn bộ chuyện này bằng cách nhìn chuyện làm ăn kiểu Natalie, tôi cảm thấy hơi thiếu chuyên nghiệp. Có lẽ đúng là hơi lố bịch khi dành quá nhiều thời gian và công sức cho một con chó như vậy. “Ờ, tôi chỉ muốn cứu vãn tình thế thôi mà. Có vẻ đó là cách tốt nhất…”

“Không, cô không hiểu rồi.” Kate cắt lời tôi, mặt hồng lên. “Tôi định nói theo chiều hướng tích cực.”

Tôi sửng sốt, tôi không biết nói gì. Chưa từng có ai đánh giá tôi tốt hơn Natalie.

“Tôi sẽ đi uống cà phê để ăn mừng!” Kate đứng dậy khỏi bàn làm việc. “Cô có muốn gì không?”

“Thế là được rồi.” Tôi mỉm cười với cô. “Cô không cần phải làm thế đâu.”

“Thật ra…” Trông Kate có vẻ lúng túng. “Tôi đói cồn ruột lên rồi. Tôi còn chưa nghỉ ăn trưa.”

“Ôi, Chúa ơi!” tôi nói thất kinh. “Đi đi! Đi ăn trưa đi! Cô sẽ chết đói mất!”

Kate nhảy lên, đập đầu vào ngăn kéo hồ sơ để mở, và lôi túi xuống khỏi cái giá cao. Lúc cô vừa đóng cánh cửa lại sau lưng, Sadie tới bàn tôi.

“Này.” Cô ngồi lên mép bàn và nhìn tôi khấp khởi.

“Gì thế?”

“Cô sẽ gọi cho anh ta chứ?”

“Ai cơ?”

“Anh ta ấy!” Cô nhoài luôn qua cái máy tính của tôi. “Anh ta!”

“Ý cô là Ed Gì đó hả? Cô muốn tôi gọi cho anh ta ư?” Tôi liếc cô một cái thương hại. “Cô không biết là chuyện sẽ diễn ra như thế nào à? Nếu anh ta muốn gọi thì anh ta có thể gọi.” Anh ta sẽ không làm thế, cả triệu năm nữa cũng không, tôi lặng lẽ thêm vào.

Tôi xóa mấy cái thư, và gõ thư trả lời, rồi lại nhìn lên. Sadie đang ngồi trên nóc tủ đựng hồ sơ, dán mắt vào cái điện thoại. Khi thấy tôi nhìn, cô giật nẩy lên, và nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

“Giờ thì ai đang ám ảnh về một gã đàn ông đây nhỉ?” tôi không nhịn được nói móc một chút.

“Tôi không ám ảnh,” cô nói vẻ ngạo mạn.

“Cô có nhìn điện thoại nó cũng không đổ chuông đâu. Cô không hiểu một điều gì sao?”

Mắt Sadie lóe lên giận dữ với tôi, nhưng cô quay đi chỗ khác và bắt đầu xem xét cái dây kéo rèm cửa như thể muốn phân tích từng sợi vậy. Rồi cô đi sang phía cửa sổ đối diện. Rồi cô lại nhìn cái điện thoại.

Tôi thực sự thấy rất vui nếu như không có một con ma sầu tình cứ lởn vởn trong văn phòng của tôi khi tôi đang cố gắng làm việc.

“Tại sao cô không đi ngắm cảnh nhỉ?” tôi gợi ý. “Cô có thể đi xem tòa nhà Gherkin, hoặc tới Harrods…”

“Tôi tới Harrods rồi.” Cô nhăn mũi. “Trông nó bây giờ rất kỳ dị.”

Tôi sắp gợi ý cô lên đi tản bộ thật dài ở Hyde Park thì điện thoại di động của tôi rung. Như một tia chớp, Sadie đã ở bên cạnh tôi, háo hức nhìn trong khi tôi kiểm tra màn hình.

“Có phải anh ta không? Có phải anh ta không?”

“Tôi không biết số này.” Tôi nhún vai. “Có thể là bất cứ ai.”

“Là anh ta đấy!” Cô tự ôm lấy mình. “Bảo anh ta là chúng ta muốn tới Savoy uống cocktail.”

“Cô điên rồi hả? Tôi sẽ không nói thế!”

“Đây là cuộc hẹn của tôi và tôi muốn tới Savoy,” cô bướng bỉnh nói.

“Có im đi không nếu không tôi sẽ không nghe máy nữa!”

Chúng tôi trừng mắt với nhau, trong khi điện thoại lại rung lên, rồi Sadie miễn cưỡng lùi lại một bước, phụng phịu.

“A lô?”

“Cô là Lara phải không?” Đó là một người phụ nữ mà tôi không nhận ra.

“Không phải anh ta, được chưa?” tôi khẽ rít lên với Sadie. Tôi phác cử chỉ đuổi cô ra chỗ khác, rồi trở lại nghe điện.

“Vâng, tôi là Lara nghe đây. Ai đấy ạ?”

“Tôi là Nina Martin. Cô đã để lại một lời nhắn về chuỗi hạt phải không? Tại buổi bán đồ cũ của những người già trong viện ấy?”

“Ồ đúng rồi!” Tôi lanh lợi hẳn lên. “Bà đã mua một chuỗi à?”

“Tôi đã mua hai chuỗi. Ngọc trai đen và đỏ. Còn đẹp. Tôi có thể bán cả hai cho cô nếu cô thích, tôi đang định rao trên eBay…”

“Không.” Tôi ỉu xìu. “Đó không phải là thứ mà tôi đang tìm. Dù sao cũng cảm ơn bà.”

Tôi rút danh sách ra mà gạch tên Nina Martin đi trong khi Sadie nhìn tôi trách cứ.

“Tại sao cô không thử gọi cho tất cả các tên?” cô yêu cầu.

“Tối nay tôi sẽ gọi thêm vài người nữa. Giờ tôi phải làm việc,” tôi nói thêm trước cái nhìn của cô ta. “Xin lỗi, nhưng tôi phải làm.”

Sadie thở dài sườn sượt. “Tất cả những sự chờ đợi này thật không chịu nổi.” Cô sột soạt đi sang bàn tôi và nhìn chằm chằm vào cái điện thoại. Rồi cô lại sột soạt tiến tới chỗ cửa sổ, rồi lại trở vào chỗ cái điện thoại.

Tôi không còn cách nào có thể để ngồi đây cả buổi chiều với cô ta cứ sột soạt rồi lại thở dài. Tôi sẽ phải thành thật một cách tàn nhẫn thôi.

“Nghe này, Sadie.” Tôi đợi cho đến khi cô ngoảnh lại. “Về Ed ấy. Cô nên biết sự thật. Anh ta sẽ không gọi đâu.”

“Ý cô là sao, anh ta sẽ không gọi ư?” Sadie vặc lại. “Đương nhiên là anh ta sẽ gọi.”

“Anh ta sẽ không gọi.” Tôi lắc đầu. “Chẳng có lý do quái gì khiến anh ta phải gọi cho một con bé điên rồ tìm cách lẻn vào cuộc họp của anh ta. Anh ta sẽ ném cái danh thiếp của tôi đi và quên tất cả mọi chuyện về nó. Rất tiếc.”

Sadie nhìn tôi chằm chằm với vẻ trách cứ, như thể tôi đã chủ tâm sắp đặt để làm tiêu tan mọi hy vọng của cô.

“Không phải lỗi của tôi!” tôi chống chế. “Tôi chỉ đang cố để cô không bị thất vọng nặng nề thôi.”

“Anh ta sẽ gọi,” cô nói với sự cả quyết chậm rãi. “Và chúng ta sẽ đi hẹn hò.”

“Được rồi. Cô muốn nghĩ gì thì tùy.” Tôi tiếp tục với cái máy tính của mình và bắt đầu gõ. Khi tôi liếc nhìn lên thì cô biến đi rồi, và tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, một chút không gian. Một chút yên tĩnh!

Tôi đang gõ được một nửa lá thư xác nhận về Flash cho Jean thì điện thoại bàn đổ chuông. Tôi lơ đãng nhấc ống nghe lên và đặt loa nói dưới cằm. “Xin chào, Lara nghe đây.”

“Chào cô.” Một giọng đàn ông nghe có vẻ lúng túng cất lên trong điện thoai. “Tôi là Ed Harrison đây.”

Tôi cứng đờ cả người. Ed Harrison?

“Ừm… chào anh!” Tôi đảo mắt khắp phòng tìm Sadie nhưng không thấy cô đâu.

“À… tôi cho là chúng ta sẽ có buổi hẹn,” Ed nói vẻ khô cứng.

“Chắc… chắc thế.”

Chúng tôi nghe cứ như hai người vừa trúng xổ số và sau đó là một chuyến đi chơi và không biết làm thế nào để thoát khỏi nó.

“Có một quán bar ở St Christopher’s Place,” anh nói. “Crowe Bar. Cô có muốn đi uống ở đó không?”

Tôi đọc được suy nghĩ của anh ta ngay lập tức. Anh ta gợi ý đi uống vì đó sẽ là cuộc hẹn hò ngắn nhất mà người ta có thể có. Anh ta thực sự không muốn làm chuyện này. Vậy thì tại sao anh ta lại gọi? Có phải vì anh ta cổ lỗ và lịch sự đến nỗi cảm thấy không thể cho tôi leo cây mặc dù anh ta chẳng biết gì về tôi cả?

“Ý hay đấy,” tôi nói vui vẻ.

“Tối thứ Bảy nhé, bảy rưỡi?”

“Hẹn gặp anh ở đó.”

Khi tôi gác máy, tôi cảm thấy thật phi thực. Tôi thật sự sẽ đi hẹn hò với Ngài Người Mỹ Cau Có. Mà Sadie không hề biết gì.

“Sadie.” Tôi nhìn quanh. “Sa-die! Cô có nghe thấy tôi nói không? Cô không tin nổi đâu! Anh ta đã gọi!”

“Tôi biết!” giọng Sadie cất lên sau lưng tôi, tôi xoay lại thì thấy cô đang ngồi trên bậu cửa sổ, trông hoàn toàn bình thản.

“Cô vừa bỏ lỡ!” Tôi nói trong cơn phấn khích. “Anh chàng của cô vừa gọi! Chúng ta sẽ đi…” tôi ngừng sững lại khi ý nghĩ đó lóe lên trong đầu. “Ôi Chúa ơi! Cô đã làm việc đó phải không? Cô đã tới hét vào tai anh ta.”

“Đương nhiên là tôi đã làm thế!” cô nói vẻ hãnh diện. “Đơn giản là quá buồn thảm khi phải ngồi chờ anh ta gọi tới, thế nên tôi quyết định thúc anh ta một cái.” Đôi lông mày của cô hạ thấp xuống tỏ ý không đồng tình. “Mà cô đã nói đúng đấy. Anh ta đã ném chiếc danh thiếp đi. Nó nằm trong giỏ rác của anh ta, bị vò nhàu nhĩ. Anh ta định không thèm gọi cho cô!”

Trông cô rất giận dỗi, tôi phải cắn môi để nín cười.

“Chào mừng cô đến với chuyện hẹn hò thế kỉ hai mốt. Vậy làm thế nào cô khiến anh ta đổi ý được?”

“Đó là một việc vất vả kinh khủng!” Sadie trông có vẻ xấu hổ. “Trước tiên tôi chỉ bảo anh ta hãy gọi cho cô, nhưng anh ta hoàn toàn lờ tịt tôi. Anh ta cứ quay đi tránh tôi, và gõ máy nhanh hơn nữa. Thế là tôi tiến đến sát anh ta và bảo nếu anh ta không gọi cho cô và xếp lịch hẹn ngay lập tức thì anh ta sẽ bị nguyền mắc phải căn bệnh của thần Ahab.”

“Thần Ahab là ai hả?” tôi hỏi vẻ nghi hoặc.

“Ông ta có trong một truyện ngắn một xu tôi từng đọc.” Trông Sadie có vẻ hài lòng với bản thân. “Tôi bảo anh ta sẽ không còn cử động được tay chân nữa và người ngợm nổi đầy những cái mụn cóc dị hợm. Tôi có thể thấy anh ta nao núng, nhưng anh ta vẫn cố gắng phớt lờ tôi. Thế là tôi nhìn vào cái máy đánh chữ của anh ta…”

“Máy tính hả?” tôi xen vào.

“Là gì cũng được,” cô sốt ruột nói. “Tôi bảo anh ta nó sẽ hỏng và anh ta sẽ mất việc nếu không gọi cho cô.” Miệng cô trễ xuống khi cười vì hồi tưởng lại. “Sau đó anh ta di chuyển khá nhanh. Mặc dù, cô biết không, ngay cả khi nhấc tấm danh thiếp lên anh ta vẫn ôm lấy đầu mình và tự nhủ, ‘Tại sao tôi lại gọi cho cô gái này? Tại sao tôi lại làm việc đó?’ Thế là tôi hét vào tai anh ta ‘Anh muốn gọi cho cô ta! Cô ta rất xinh!’ Sadie hất tóc ra sau vẻ đắc thắng. “Và thế là anh ta gọi cho cô. Cô không thấy ấn tượng sao?”

Tôi nhìn lại cô chằm chằm, không nói được gì. Cô đã hăm dọa anh chàng kia để ép anh ta đi hẹn hò với tôi. Cô đã làm đầu óc anh ta rối tung lên. Cô đã ép anh ta vào một chuyện lãng mạn mà anh ta không hề có ý định theo đuổi.

Cô ta là người phụ nữ duy nhất tôi từng biết có thể bắt một đàn ông gọi điện. Cho đến giờ.

OK, chuyện này cần đến sức mạnh siêu nhiên, nhưng cô đã làm được điều đó.

“Bà dì Sadie,” tôi nói chậm rãi. “Cô thật thông minh.”
Bình Luận (0)
Comment