Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 130


Đàm Vĩnh lão tổ thấy vậy thì sắc mặt đại biến, trong lòng thầm kêu khổ, không ngờ người này vừa nói liền đã ra tay. Nhìn Kim quang quyền đầu đánh tới, lão khoát tay một cái, một thanh đoản kiếm sáng láng xuất hiện trong tay không chút do dự chém lên.
Keng!
Một tiếng vang của hai kim loại va chạm vào nhau vang lên.
Đoàn kiếm trên tay của Đàm Vĩnh vừa chém tới Kim quang quyền đầu của Lâm Phong thì lập tức bạo phát ra hỏa quang chói mắt, nhưng chỉ chống đỡ được nửa hơi thở liền bạo liệt vỡ vụn ra thành nhiều mảnh.
Đàm lão tổ bỗng cảm thấy lồng ngực lõm vào, chấn động lùi lại mấy bước không nhịn được phun ra một ngụm tiên huyết, cả người lập tức uể oải mấy phần.
Vừa giao thủ một quyền đã ăn thiệt thòi, hơn nữa đối phương chỉ mới đánh ra một quyền. Đàm Vĩnh có dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết Lâm Phong không dễ chọc, chỉ còn cách nhanh chóng tiến nhập bên trong trận pháp, dùng đại trận, tập hợp lực lượng toàn gia chống đỡ.
Tưởng làm con rùa đen rúc đầu thì ta không làm gì được các người sao? Dám động tới trên đầu của ta, hơn nữa còn làm ra loại sự tình đáng giận như vậy với đồng tộc, các người tưởng mình là ai? Là một gia tộc có vài gã tu sĩ liền tự cho mình là vô địch, không xem ai trong mắt?
Nói xong, Lâm Phong không chút do dự đánh xuống đại trận đang bao phủ trang viên.
Đám tộc nhân Đàm gia phía dưới thấy vậy thì sợ hãi, nhao nhao tìm chỗ ẩn nấp, nhưng bên đại trận thì tất cả đều như nhau.
Một quyền của Lâm Phong mang theo linh lực khổng lồ va đập thẳng lên tấm màng hào quang bên dưới, làm cho toàn bộ mặt đất rung chuyển kịch liệt.
Đàm lão tổ sớm đã mang theo toàn bộ tu sĩ trong gia tộc đến bên trong Trận nhãn, đau khổ chống đỡ. Một bên truyền âm nói:

Đạo hữu, có gì từ từ nói. Cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?
Đáp lại là những tiếng vang ầm ầm do quyền đầu đánh lên đại trận.
Đại trận hộ gia này vốn là do Đàm lão tổ cùng mấy vị Kết đan lão hữu khác cùng nhau bài trí, khi đó, bọn hắn còn tự tin cho dù có tu sĩ Nguyên Anh kỳ đến cũng phải nhất thời nửa khắc mới có thể công phá.
Giờ phút này, cảm nhận ra tòa đại trận đang run rẩy như muốn sụp đổ bất cứ lúc nào, phỏng chừng cũng không còn chịu được mấy quyền, Đàm Vĩnh liền cắn răng hét lớn:
Ngươi đừng ép người quá đáng!
Ta thích ép người quá đáng thì ngươi làm gì ta? Cắn ta chắc? Ta chích ngừa từ khi lọt lòng rồi!
Lâm Phong tức giận trả lại một câu, sau đó vung quyền, lần này, hắn gia tăng lực đạo lên bảy thành, đồng thời còn vận dụng cả Hỗn Nguyên chi lực tăng phúc, chỉ thấy một nắm đấm màu hoàng kim mang theo vô tận hỏa diễm xoay tròn đánh mạnh xuống tòa đại trận!
Rầm~Răng rắc~~
Lập tức, đại trận phòng hộ vậy mà run rẩy một thoáng rồi vỡ tan thành vô số quang điểm, tiêu tán trong không trung.
Tất cả tu sĩ Luyện khí kỳ đang ngồi trong mắt trận đều bị phản chấn ngất tại đương trường, tu vi trực tiếp bị phản phệ mà bị phế ngay tại chỗ. Hai gã Trúc Cơ Kỳ cũng bị phản chấn phun máu, cả người hư thoát, thần quang ảm đạm.
Đàm Vĩnh ngồi ở trung tâm, gánh phần lớn dư lực, lúc này khóe miệng cũng tràn máu tươi, gương mặt hung dữ đanh ác.
Được, được lắm. Ngươi quá đáng như vậy thì cũng đừng trách ta liều mạng.
Nói xong, gã liền phanh ngực áo để lộ một đồ án quỷ dị màu đen chậm rãi xoay tròn.
Nhìn thấy đồ án này, Đàm Vĩnh liền cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm chân nguyên tiên huyết.
Đồ án này sau khi hấp thu tiên huyết liền dần dần xoay nhanh hơn, những hoa văn trên đồ án cũng từ từ mở rộng, sau đó chằng chịt bao vây cả người Đàm lão tổ.
Chỉ trong chốc lát đồ án này đã bao phủ toàn thân Đàm lão tổ, ngay cả hai mắt lão cũng chuyển sang màu đen âm u kỳ dị.
Khẹc khẹc…
Từ miệng lão phát ra thứ âm thanh quái dị, khí tức trên người không ngờ bạo tăng đến Kết Đan Hậu kỳ đỉnh, rồi điên cuồng tăng lên tiếp cận một gã Nguyên Anh Sơ Kỳ.
Lâm Phong trước sau vẫn chú ý bên này, thấy vậy liền kinh sợ kêu lên:
Chân Ma Chi Thể? Không, không phải, chỉ là một loại triệu hoán Ma thân!
Lúc này, Đàm lão tổ đã hóa thành ma vật liền lắc mình một cái, mang theo hắc khí toàn thân xuất hiện trước mặt Lâm Phong, không chút do dự tung ra một quyền.

Một quyền này nhìn rất hời hợt, nhưng lại ẩn chứa ma lực cuồn cuộn, không những khí thế mười phần mà còn có thể ô uế linh lực của kẻ địch, cực kỳ kinh người.
Lâm Phong cũng hừ lạnh, bàn tay hoàng kim cũng không do dự quyền đối quyền.
Oanh!
Một tiếng nổ long trời lở đất truyền ra, mang theo hai màu Hắc Kim lấy trung tâm là nơi va chạm, khí lãng theo đó tỏa ra khắp bốn phương tám hướng như cuồng phong bão tố quét tới chung quanh.
Đám tộc nhân Đàm gia người thì núp, người thì lén lút quan sát đều bị khí lãng này chấn cho trọng thương ngay tại chỗ.
Sau một khắc giao phong, hai thân ảnh liền tách nhau ra.
Ma vật do Đàm lão tổ hóa thành thì cười gằn, ánh mắt âm hiểm không hề có chút cảm tình nhìn chằm chằm Lâm Phong không nói gì, xem bộ toàn bộ thần trí đã bị ma hóa.
Còn Lâm Phong thì quyền đầu khẽ run rẩy, không ngờ ma vật này sau khi biến thân lại mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng của hắn. Xem ra hôm nay không giở chút thủ đoạn thì muốn chiến thắng cũng phải phí rất nhiều tâm sức.
Lâm Phong thấy cảnh này thì cười âm trầm:
Một cái ma vật miễn cưỡng triệu hoán cũng dám múa may. Nếu là Chân ma chi thể xuất hiện tại đây có lẽ làm ta kinh hãi mấy phần, nhưng nếu trình độ ngươi chỉ đến mức này thì chưa đến mức hù dọa được Lâm mỗ!
Nói xong, ánh lửa trong mắt Lâm Phong bỗng nhiên quay cuồng, một hư ảnh Phượng Hoàng hiện lên sau lưng hắn kêu lên một tiếng cao ngạo, sao đó nhập vào Kim thân của Lâm Phong hóa thành một tầng hỏa diễm cuồng cuộn bao bọc toàn thân.
Chưa dừng lại, Lâm Phong miệng lẩm bẩm pháp quyết, lập tức Hỗn Nguyên Lực toàn thân dần sôi trào, vận chuyển với tốc độ chóng mặt, gia trì thẩm thấu lên từng tế bào, điểm điểm kim quang tràn ngập toàn thân.
Nhất biến!
Hét lớn một tiếng, Lâm Phong gồng người một cái, lập tức vô số hoàng kim phù văn theo đó biến ảo mà ra, tầng tầng dịch chuyển bên ngoài thân thể hắn tạo thành một chiến giáp rực rỡ kim quang chói mắt bao trùm cả người hắn không chừa một kẽ hở.
Đây chính là lần đầu tiên Lâm Phong thôi động toàn bộ thực lực của mình. Nhất biến Hỗn Nguyên Kim Thân này chính là pháp quyết mà Lâm Phong đã lĩnh ngộ được ngay sau khi tiến giai lên Nguyên Anh Kỳ trong mơ hồ lần trước, mặc dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng chính thể nghiệm đó đã giúp hắn lĩnh ngộ môn thần thông này.
Mặc dù với tu vi hiện nay, Lâm Phong cố gắng lắm cũng mới thôi động một phần của Nhất biến Hỗn Nguyên Kim Thân, nhưng cảm nhận được uy áp khổng lồ mà nó tỏa ra, hắn liền cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Ma vật Đàm lão tổ vốn đang cười the thé chuẩn bị công kích, nhìn thấy Lâm Phong vậy mà lại thi triển biến thân, hơn nữa sau khi biến thân thì lại tỏa ra khí tức cực kỳ nguy hiểm, nhất thời từ trong đôi mắt lạnh lùng cũng lộ ra nét sợ hãi, gã hét lên một tiếng chói tai, lập tức huyễn hóa ra một thanh Đại đao màu đen chém tới Lâm Phong.
Chưa hết, thanh Đại đao mang theo vô tận sát kính còn chưa chém đến người Lâm Phong, nó đã lại phun ra một ngụm ma khí biến thành một cái đầu lâu thét gào hung hãn bay đến chỗ Lâm Phong.
Xong xuôi đâu đó, bản thân gã cũng nhún mình một cái, lập tức huyễn hóa ra năm cái phân thân giống nhau như đúc, mỗi một phân thân đều cực kỳ ngưng thật, mang theo trùng trùng quyền ảnh bao vây lấy Lâm Phong vào giữa.
Nhìn thấy trận thế tấn công hết sức hung hãn của ma vật nhoáng một cái đã đến bên cạnh Lâm Phong.
Lâm Phong cũng đã hoàn thành xong Nhất biến Hỗn Nguyên Kim Thân, khóe miệng nổi lên một vệt cười lạnh, một bàn tay nhấc lên, lập tức vô tận thiên địa nguyên khí theo đó ầm ầm kéo đến hình thành một cái cự đại chưởng ấn như một quả núi nhỏ ầm ầm vỗ xuống một địa phương tưởng chừng như không có ai.
Bỗng khoảng không gian đó rung động một thoáng, ma vật gớm ghiếc do Đàm lão tổ hóa thành bỗng dưng lảo đảo hiện ra, mang theo vẻ mặt kinh hãi nồng đậm nhìn cự đại chưởng ấn đang ầm ầm vỗ xuống.

Vẻ mặt nó bỗng chuyển sang vẻ điên cuồng, hai tay bạo liệt thành hai đoàn máu đen, miệng nó lập tức hút đoàn màu đen này vào, miệng liền phun ra hắc sắc quang đoàn hóa thành những cái đầu lâu điên cuồng đánh tới chưởng ấn.
Chưa hết, cũng không biết nó dùng cách gì, trước mặt bỗng xuất hiện một đám bảo vật đủ loại màu sắc, nó ngay cả nhìn cũng không nhìn liền điều khiển đám bảo vật này nhao nhao bay lên, lập tức tự bạo hòng ngăn cản thế công của chưởng ấn đang áp xuống.
Bất quá tất cả những thứ trên cũng chỉ duy trì được nhất thời nửa khắc, chưởng ấn không hề bị ngăn trở chút nào mà tầng tầng đánh xuống ma vật.
Cũng không có tiếng động nào truyền ra, chỉ có một tiếng hét thảm vang lên, sau đó là tầng tầng ma khí và cơ thể của Đàm lão tổ bạo liệt thành tro bụi, hoàn toàn hôi phi yên diệt biến mất vĩnh viễn, ngay cả thần hồn cũng bị đánh tan, không thể tiến nhập luân hồi.
Lâm Phong nhìn nhìn cảnh này, sau khi cảm nhận Ma vật kia hoàn toàn bị tiêu diệt thì đảo mắt nhìn đám tộc nhân phía dưới.
Khẽ liếc vào bên trong trận nhãn, Lâm Phong bàn tay khẽ phất, gã Đàm Hưng là tu sĩ có tu vi cao nhất còn sống sót liền bay tới.
Bàn tay Lâm Phong liền không chút khách khí đặt lên thiên linh cái người này tiến hành Sưu Hồn. Việc này nếu như chưa biến thân, Lâm Phong thi triển sẽ có chút trở ngại, nhưng sau khi thi triển ra Nhất biến Hỗn Nguyên Kim Thần, hắn lại rất dễ dàng làm được.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Phong liền tìm được thứ mình cần tìm.
Đối với việc sưu tầm hài nhi kia, tất cả những tộc nhân Đàm gia hầu như không ít thì nhiều đều có liên quan.
Đây chính là thứ Lâm Phong muốn biết.
Sát khí khuếch tán, Lâm Phong lạnh lùng liếc qua toàn bộ, sau khi xác định nơi này cũng không có trẻ em gì mà toàn bộ đều là những người thành niên, là những nhân vật trung tâm bồi dưỡng của Đàm gia thì hắn liền lạnh lùng nhếch môi.
Ngón tay khẽ nhấn xuống một cái.
Một chỉ khổng lồ cuồn cuộn mang theo vô tận sát lục hiện ra trên không trung ầm ầm đánh xuống, bao trọn toàn bộ khuôn viên nơi này.
Ầm Ầm Ầm
Mặt đất kiến trúc ầm ầm bạo liệt theo một chỉ kinh thiên ấn xuống. Dưới một chỉ này, tất cả trang viên như bị ấn xuống một phần, tất cả đều bị giết chết ngay tại chỗ, một mạng không chừa!
Phủi phủi tay thu dọn chút tàn cuộc, thân ảnh Lâm Phong liền nhún một cái biến mất tại chỗ.
Không gian nơi này trở nên yên tĩnh vắng lặng đến rợn người!


Bình Luận (0)
Comment