Editor: Táo đỏ phố núi
Bàn tay của Kiều Trác Phàm to hơn bàn tay của cô rất nhiều, sau khi Tiếu Bảo Bối phủ lên bàn tay của anh, cô mới phát hiện ra bàn tay nhỏ bé của cô không thể nào bao phủ hết được bàn tay này.
Sở dĩ đến bây giờ cô mới phát hiện ra điều này là bởi vì thật ra từ trước tới giờ đều là Kiều Trác Phàm chủ động nắm tay của cô.
Mà cô luôn ở trong trạng thái bị động một thời gian dài, cho nên trong đầu cũng ít có suy nghĩ tìm tòi nghiên cứu. Diễng đáng ele quiý don.
Mà bây giờ, khi cô chủ động nắm lấy bàn tay của anh, thì Tiếu Bảo Bối mới phát hiện ra điều này. Ngón tay của Kiều Trác Phàm cũng rất đẹp, mỗi một ngón đều thon dài, móng tay cũng được cắt tỉa rất gọn gàng, nhìn qua rất đẹp!
Cầm lấy ngón trỏ của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối ngây người ra một lúc lâu. Không trách được lại có hội nhóm yêu thích tay, yêu thích chân!
Chỉ nhìn Kiều Trác Phàm có một đôi bàn tay còn đẹp hơn cả phụ nữ kia, thì phải nói rằng hiếm có người phụ nữ nào có thể kháng cự được ma lực của đôi bàn tay này.
Chẳng qua là bàn tay của Kiều Trác Phàm nhìn qua không được trơn tru bằng phẳng như vẻ bên ngoài.
Lúc Tiếu Bảo Bối nắm lấy tay của anh, cô có thể cảm nhận được rõ ràng trên bàn tay của anh có những vết chai. điễnn dàn nên quýndon.
Mà những vết chai này không phải là thứ mà một người làm việc trong văn phòng như anh nên có.
Cũng chính vì phát hiện ra điều này khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút tò mò, trước khi Kiều Trác Phàm gây dựng nên tập đoàn Đế Phàm thì anh đã làm gì?
Bọn họ đều nói tập đoàn Đế Phàm mới thành lập được không tới một năm.
Vậy trước một năm nay, có phải là Kiều Trác Phàm đã làm việc ở trong công ty của gia tộc hay không.
Cũng chính vì hiếu kỳ chuyện này khiến cho Tiếu Bảo Bối ý thức được bản thân mình hiểu về Kiều Trác Phàm quá ít.
Có lẽ cô nên tìm một thời gian nào đó, để tìm hiểu rõ ràng xem trước đây chồng của cô đã làm những công việc gì.
Nhưng mà ngay lúc Tiếu Bảo Bối định hỏi cái gì đó, thì người đàn ông vẫn đang dựa vào đầu giường kia đột nhiên lại rút tay về.
Thực ra thì vào lúc Tiếu Bảo Bối cầm lấy tay của anh, thì anh vẫn luôn chờ đợi xem Tiếu Bảo Bối muốn nói gì. điễnn dàn nên quýndon.
Mặc dù nói là tới bây giờ anh vẫn có chút tức giận đối với Tiếu Bảo Bối, nhưng mà chỉ cần cô nói chút gì đó, thì Kiều Trác Phàm cảm thấy mình sẽ thỏa hiệp vô điều kiện.
Không vì điều gì cả, đơn giản chỉ vì cô là Tiếu Bảo Bối mà thôi...
Nhưng bất đắc dĩ là, tính nhẫn nại của Kiều Trác Phàm, sau khi chờ đợi một lúc lâu đã bị tiêu hao hết.
Chờ một lúc lâu, Tiếu Bảo Bối vẫn ngây người ra nhìn chằm chằm ngón tay của anh, bộ dạng giống như là muốn ăn luôn ngón trỏ của anh vậy.
Cuối cùng, Kiều Trác Phàm không thể không thu lại ngón tay của mình.
Mà đối mặt với bàn tay trống không kia, Tiếu Bảo Bối giống như có chút khó có thể thích ứng được vậy. Một lúc lâu sau cô mới khôi phục tinh thần lại từ trong chuyện này, nhìn thẳng vào Kiều Trác Phàm.
“Kiều Trác Phàm...” Di ien n#d ang# lle e#q quiq on. Ánh mắt của cô lại rơi vào bàn tay mà anh rút về kia, cẩn thận quan sát gò má Kiều Trác Phàm, phát hiện ra lúc này anh đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, cũng không thèm nhìn cô, sau đó bàn tay của cô lại không yên phận đưa về phía bàn tay của anh.
Lúc này đây, Tiếu Bảo Bối lại cầm lấy ngón tay cái của anh, muốn nhân lúc anh không chú ý cầm tay anh lại phía mình.
Thực ra Tiếu Bảo Bối cũng không biết tại sao hôm nay mình lại có nhiều hành động khác thường như vậy.
Nhưng mà mỗi lần cầm bàn tay của Kiều Trác Phàm, cảm nhận được nhiệt độ trên người của anh, Tiếu Bảo Bối lại cảm thấy ấm áp và yên tâm một cách lạ thường.
Có lẽ cảm giác này khiến cho cô lưu luyến, cho nên ngày hôm nay cô mới có thể làm ra nhiều chuyện lạ thường như vậy.
Lúc Tiếu Bảo Bối khó khăn lắm mới kéo bàn tay kia về tới ‘ổ sói’ của mình, thì Kiều Trác Phàm giống như đang chống đối với cô vậy, một lần nữa anh lại rút tay về.
Bởi vì như vậy nên bên cạnh của cô lại trống không.
Lần này Tiếu Bảo Bối đã hiểu ra, Kiều Trác Phàm không muốn để ý đến cô.
“Kiều Trác Phàm, anh đừng có dễ giận như vậy có được không?” Cô lại ngẩng đầu lên nhìn Kiều Trác Phàm một cái. Nhưng mà từ đầu tới cuối, ánh mắt của Kiều Trác Phàm vẫn luôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái.
Dường như bắt đầu từ ngày hôm nay anh không thèm quan tâm tới phản ứng của cô.
Phát hiện ra điều này, khiến cho Tiếu Bảo Bối bình thường vẫn được Kiều Trác Phàm chiều hư cảm thấy có chút đau lòng.
Nhưng mà cô không cam lòng.
Cô không muốn mất đi Kiều Trác Phàm, cũng không thích bộ dạng anh không để ý đến cô.
Lúc này, nhìn gương mặt của Kiều Trác Phàm ở bên cạnh, Tiếu Bảo Bối không ngờ được là bây giờ cô giống là một phi tử trong hậu cung thời cổ đại đang tranh thủ tình cảm của hoàng đế. Vì muốn hấp dẫn sự chú ý của hoàng đế mà phải hao tâm tổn trí.
Nhìn thấy bộ dạng nhìn xa xăm của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối dứt khoát trực tiếp đi lại ôm lấy cánh tay của Kiều Trác Phàm, vùi đầu vào cánh tay của Kiều Trác Phàm cọ cọ.
Nếu như lúc trước cô chịu làm như vậy, thì Kiều Trác Phàm tuyệt đối sẽ cảm thấy vui mừng. Đương nhiên anh cũng sẽ không khinh địch mà dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy. Chỉ cần cô thoáng có chút chủ động, Kiều Trác Phàm sẽ chụp cho cô cái danh hiệu là quyến rũ anh, sau đó lại hao tổn tâm tư lừa cô lên giường!
Chính bởi vì như vậy nên ở biệt thự nhà họ Kiều mới ít khi nhìn thấy Tiếu Bảo Bối chủ động. Nhưng mà hôm nay Tiếu Bảo Bối bất chấp tất cả.
Chỉ cần Kiều Trác Phàm có thể hết giận, cho dù muốn cô làm chuyện gì cô cũng sẽ đồng ý vô điều kiện. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
“Tránh ra, đi về nhà đi! Ở chỗ này làm cái gì, vướng tay vướng chân lại chướng mắt!” Nhìn cái đầu nhỏ dựa vào cánh tay của mình, nói thật thì Kiều Trác Phàm đã bắt đầu mềm lòng.
Nhưng mà chính bởi vì ý thức được bản thân mềm lòng, cho nên Kiều Trác Phàm mới vừa giận vừa hờn.
Vì cái gì mà khi đối mặt với Tiếu Bảo Bối, anh lại không thể dùng một phần ngàn sự nghiêm khắc của mình khi đối xử với người khác để đối xử với cô?
Chỉ cần anh có thể dùng thái độ đó, dù chỉ là một chút xíu cũng được, thì Tiếu Bảo Bối nhu nhược kia làm sao có thể bắt nạt anh như vậy được.
Bây giờ, anh đang cố gắng dùng những câu từ nghiêm khắc để đối xử với Tiếu Bảo Bối, hy vọng sẽ vãn hồi lại được chút mặt mũi.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm đâu có biết rằng, bây giờ cô nhóc này đâu có sợ anh. Cho dù anh nói những lời lạnh nhạt, thì cái đầu nhỏ kia của cô cũng không rời đi chút nào. Dienx dandf Kê quyu dong.
“Tiếu Bảo Bối, anh đang nói chuyện với em đó, em có nghe thấy không?”
Trong phòng bệnh, bởi vì Kiều Trác Phàm thấy Tiếu Bảo Bối nói mãi mà không có chút nhúc nhích nào nên không tự chủ được mà nâng cao giọng. Chính bởi vì như vậy nên nhiệt độ trong căn phòng này có cảm giác như đột nhiên giảm xuống rất nhiều.
- - Đường phân cách - -
Bên ngoài phòng bệnh là một phòng khách nho nhỏ. Ở chỗ đó, có ghế sofa, ti vi, trái cây và một quầy bar với đầy đủ mọi thứ.
Có thể nói căn phòng bệnh này chính là một căn phòng xép mô hình nhỏ.
Lúc này Kiều Trì đang ngồi ở trên ghế sofa kia.
Thân là bác sĩ riêng của Kiều Trác Phàm, ông ta cần thiết phải ở bên cạnh lúc Kiều Trác Phàm phát bệnh để kịp chăm sóc. Nhưng mà ông ta cũng hiểu được bây giờ Kiều thiếu cũng cần có thời gian riêng tư.
Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối tỉnh lại, vẻ mặt của Kiều Trác Phàm không được tốt lắm, Kiều Trì rất biết điều mà lui ra ngoài.
Phải biết là tính tình của Kiều Trác Phàm có đôi khi cả ông cụ nhà bọn họ cũng không quản được. Dienx dandf Kê quyu dong.
Kiều thiếu như vậy, còn kiêu căng hơn nhiều so với những công tử ca nổi tiếng ăn chơi kia.