Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 123

Editor: Táo đỏ phố núi

“Cái này độ chua ngọt vừa đủ, rất ngon!”

Bởi vì thời tiết đã trở nên lạnh hơn, cho nên Tiếu Bảo Bối không chút để ý tới hình tượng mà cởi đối giày của mình ra, đặt hai chân lên trên ghế sofa cho ấm. Die~nn ddan leê Quy ido nn.

Cô cầm lấy cái bút và tờ giấy, vừa uống sữa chua vừa ghi chép lại mùi vị và cảm nhận của mình về những loại sữa chua này!

“Lần sau kêu Kiều Trác Phàm làm vị này nhiều một chút! Đúng là không tệ chút nào!” Tiếu Bảo Bối vẫn còn đang lẩm bẩm. Vừa đúng lúc đó, cửa phòng làm việc của Kiều Trác Phàm vang lên tiếng gõ cửa: “Cốc cốc cốc...”

“Ồ? Kiều Trác Phàm là anh sao?” Tiếu Bảo Bối vừa nghe thấy tiếng gõ cửa thì lập tức nghĩ tới Kiều Trác Phàm trước tiên.

Nhưng mà sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, cô lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Kiều Trác Phàm đi vào phòng làm việc của mình, thì tại sao lại phải gõ cửa? Die~nn ddan leê Quy ido nn.

Nghĩ tới đây, Tiếu Bảo Bối vội vàng bỏ chân xuống dưới ghế salon, định đi đôi giày búp bê của mình vào.

Nhưng vừa lúc đó người ở bên ngoài đẩy cửa bước vào.

Phạm Manh Manh vừa vào cửa, thì liền nhìn tới vị trí của Kiều Trác Phàm theo thói quen, hơn nữa còn làm ra hành động quyến rũ người khác.

“Kiều...”

Nhưng mà đợi tới khi cô ta đẩy cửa vào, lúc thật sự nhìn thấy vị trí của Kiều Trác Phàm thì rõ ràng là Phạm Manh Manh sững sờ cả người.

Kiều Trác Phàm không có ở đây?

Phạm Manh Manh dường như không hề nghĩ tới, nếu như Kiều Trác Phàm ở chỗ này, thì thư ký của anh cũng ở chỗ này! Nếu như vậy thì cô ta có thể dễ dàng tiến vào phòng làm việc như vậy sao?

Nhưng mà bởi vì gấp rút chuẩn bị cho kế hoạch ngày mai, cho nên toàn bộ nhân viên của Đế Phàm đều ở trong phòng họp.

Chỉ có Tiếu Bảo Bối, một người nghe không hiểu cái gì, Kiều Trác Phàm sợ nội dung cuộc họp sẽ khiến cho cô buồn chán, cho nên mới để cho cô ở chỗ này một mình.

“Tại sao Kiều lại không ở đây?” Phạm Manh Manh vẫn không để ý tới chỗ ghế sofa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Lúc nhìn thấy phòng nghỉ của Kiều Trác Phàm, đôi mắt của Phạm Manh Manh tỏa sáng.

Nói thật, cho tới bây giờ cô ta vẫn chưa hề bước chân vào phòng ngủ của Kiều Trác Phàm. Cho dù là trước kia khi ở trang viên nhà họ Kiều, cô ta cũng không đi vào. Dđienn damn leie quyýdon.

Bởi vì mỗi lần đến trang viên nhà họ Kiều, ở trong đó đều có hàng vạn người giúp việc.

Mỗi lần chỉ cần cô ta vừa mới tiếp cận phòng ngủ của Kiều Trác Phàm, thì những người giúp việc kia sẽ vội vã chạy tới, ngăn cản cô ta lại.

Ngay cả người thương yêu cô ta nhất chính là mẹ của Kiều Trác Phàm, thì cũng không đồng ý cho cô ta vào cho dù cô ta có cầu xin thế nào đi chăng nữa.

Mà chính điều này lại càng kích thích khiến cho Phạm Manh Manh hiếu kỳ đối với phòng ngủ của Kiều Trác Phàm.

Khó khăn lắm bây giờ mới có cơ hội, Kiều Trác Phàm không có ở đây, chỗ này lại không có người, Phạm Manh Manh thực sự muốn vào xem một chút, rốt cục thì chỗ này nó như thế nào!

Mặc dù nói chỗ này chỉ là phòng nghỉ của Đế Phàm, không phải là phòng ngủ chính thức của Kiều Trác Phàm, nhưng mà đây cũng là cơ hội hiếm có.

Muốn nhìn thử xem!

Cái suy nghĩ này liên tục kích thích Phạm Manh Manh.

Dù sao chỗ này cũng không có người, cô chỉ liếc mắt nhìn thôi!

Sau khi nhìn xong đóng kín cửa lại một lần nữa, ai biết được là cô đã đi vào?

Dưới sự thôi thúc của suy nghĩ này, Phạm Manh Manh bước chân về phía phòng ngủ.

Nhưng ngay vào lúc cô ta sắp chạm vào cánh cửa phòng nghỉ của Kiều Trác Phàm, thì sau lưng lại vang lên một giọng nữ: “Cô muốn làm gì vậy?”

Giọng nói này rõ ràng đã khiến cho Phạm Manh Manh có chút bối rối.

Cô ta vốn tưởng rằng đó là thư ký của Kiều Trác Phàm hay là ai đó, cho nên vừa xoay người lại đã cuống quít giải thích: Dđienn damn leie quyýdon. “Tôi tới tìm Kiều, tôi chỉ muốn nhìn xem Kiều có ở bên trong hay không...”

Phạm Manh Manh giải thích, chờ tới lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy người chất vấn mình là Tiếu Bảo Bối, thì cô ta vô cùng tức giận!

“Tiếu Bảo Bối, tại sao cô vẫn còn ở chỗ này?” Dựa theo kế hoạch của Phạm Manh Manh, thì đáng lẽ ra bây giờ Tiếu Bảo Bối phải bị Kiều Trác Phàm đá ra khỏi tập đoàn Đế Phàm rồi mới đúng!

“Lạ thật, tôi là nhân viên của công ty này, bây giờ lại đang trong thời gian làm việc, tôi không ở chỗ này thì ở đâu? Ngược lại là cô đó, thứ nhất không phải là nhân viên của công ty, thứ hai hôm nay cũng không có ai sắp lịch cho cô, tại sao cô lại có thể đi lên?”

Mặc dù Tiếu Bảo Bối có chút ngốc, nhưng mà gần đây ở gần với Kiều Trác Phàm cũng coi như là mua dầm thấm đất.

Nhất là quy chế lịch hẹn gặp Kiều Trác Phàm ở chỗ này, đối với điều này coi như cô có chút hiểu rõ.

Người mà Kiều Trác Phàm gặp ngày hôm sau, A Vĩ sẽ sắp xếp lịch thời gian gặp, kể cả gặp nhân vật có tính chất đặc thù gì gì đó, đều được ghi chép lại, rồi đưa trước một ngày.

Mà Tiếu Bảo Bối vì tò mò nên mỗi ngày đều lặng lẽ nhìn lướt qua cái lịch kia một lần.

Đến cuối cùng khi Kiều Trác Phàm phát hiện ra điều này, đã dứt khoát kêu A Vĩ mỗi lần đưa lịch tới cho anh thì trực tiếp đặt trên ghế sa lon của Tiếu Bảo Bối.

Mà thói quen này vẫn liên tục kéo dài tới bây giờ.

Ngay cả mấy ngày trán của Tiếu Bảo Bối bị đụng cho sưng lên một cục không thể đi làm được, thì Kiều Trác Phàm vẫn kêu A Vĩ đặt tờ lịch đó trên bàn của cô.

Sau đó mỗi khi muốn xem lịch hẹn này, anh cũng sẽ ngồi xuống vị trí mà Tiếu Bảo Bối ngồi kia, ôm cái gối ôm mà cô đã từng ôm, vừa xem vừa cảm nhận dư vị có cô ở bên cạnh...

Mặc dù Tiếu Bảo Bối không biết những chuyện này, nhưng mà ngày hôm nay cô vừa đi làm liền nhìn thấy tờ lịch hẹn đặt ở trên bàn. Cô nhìn lướt qua một cái, mặc dù không thấy có manh mối gì, nhưng mà ít ra thì cô không nhìn thấy cái tên của Phạm Manh Manh ở trên đó!

Nếu không thì vừa rồi cô sẽ cào cho mặt của Kiều Trác Phàm nở hoa!

“Nói nhanh lên làm sao cô đi lên được, nếu không tôi sẽ gọi điện cho bảo vệ lên đây!” Xét thấy lần trước Phạm Manh Manh muốn nhân lúc cô không chú ý đẩy cô xuống cầu thang, Tiếu Bảo Bối cảm giác lúc mình ra tay tuyệt đối không thể nương tay được. Taoo do leê quíy dđono.

Nếu không sẽ đúng như Nhạc Dương đã nói cho cô biết, người phụ nữ này sớm muộn gì cũng sẽ có ngày xuống tay với cô!

Thấy Phạm Manh Manh vẫn mím chặt môi, bộ dạng phẫn hận nhìn chằm chằm vào mình, Tiếu Bảo Bối cảm thấy người phụ nữ này còn cho rằng bản thân cô ta đang chịu uất ức sao!

Thử nghĩ xem, nhân lúc người khác không chú ý đi tới phòng làm việc này cũng coi như xong đi. Chẳng lẽ bây giờ cô ta còn cảm thấy uất ức nữa?

Xem ra cô vẫn nên khiến cho phòng an ninh vốn đang buồn chán kia trở nên nhộn nhịp lại một chút mới được!

Nghĩ tới đây, Tiếu Bảo Bối bước nhanh lên phía trước, định cầm điện thoại bàn ở trên bàn làm việc của Kiều Trác Phàm lên!

Mà Phạm Manh Manh nãy giờ vẫn không chịu lên tiếng lúc này cuối cùng cũng mở miệng.

Vào lúc Tiếu Bảo Bối định cầm điện thoại lên, cô ta đã đè ống nghe xuống trước.

“Tiếu Bảo Bối, cô sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn hung hăng ngang ngược như vậy?”

Đây là theo Phạm Manh Manh.

“Sắp chết đến nơi?” Tiếu Bảo Bối vốn còn muốn cướp ống nghe, nhưng mà không biết có phải bốn chữ này của Phạm Manh Manh rất có ý tứ hay không mà đã khiến cho Tiếu Bảo Bối bị chuyển dời đi sự chú ý.

“Đúng vậy, sắp chết đến nơi!” Phạm Manh Manh đắc ý lặp lại bốn chữ này.

“Vậy cô nói cho tôi nghe thử xem, tôi sẽ chết như thế nào!” Lúc Tiếu Bảo Bối nói những lời này, lặng lẽ mò vào bên trong áo yếm của mình.

Trong túi quần, là chiếc điện thoại di động mà Kiều Trác Phàm đưa cho cô.

Có một cái nút đặc thù, chỉ cần ấn một cái sẽ trực tiếp gọi tới số điện thoại của Kiều Trác Phàm. Taoo do leê quíy dđono.

Mà bây giờ đúng là cô đã ấn vào cái nút này!
Bình Luận (0)
Comment