Editor: Mèo (meoancamam)
Trong phòng thẩm vấn, Khuynh Tiểu Gia không thèm để ý đến người khác, trực tiếp ôm lấy cô gái đang nằm sấp trên bàn.
"Tiểu ca ca, em thấy rất khó chịu!" Đầu óc cô mê man, chỉ cảm thấy cả người mình đau đớn không dứt.
Nhưng rốt cuộc là đau ở chỗ nào, hiện giờ cô không hề cảm nhận được.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy may mắn chính là, cô còn có thể gặp lại tiểu ca ca.
Tựa vào trong lòng anh, rốt cuộc Anna cũng cảm nhận được sự an toàn...
"Anna, không có việc gì. Bây giờ anh liền đưa em đi..." Nhìn gương mặt nhỏ nhắn dính bẩn của cô, đôi mắt đen của Đàm Khuynh nháy mắt trầm xuống.
"Tiểu ca ca, em mệt lắm! Thật muốn đi ngủ..."
Có lẽ do lồng ngực Đàm Khuynh đặc biệt ấm áp đã khiến mí mắt Anna không tự chủ được mà nặng hơn.
Cô đã chống đỡ hai ngày liền không ăn không ngủ, có vẻ bây giờ thật sự không chịu được rồi.
Mà Đàm Khuynh từ nhỏ đã trải qua các loại huấn luyện cơ thể, gặp qua vô số hiểm cảnh đương nhiên rõ ràng, nếu như lúc này Anna ngủ, chỉ sợ...
"Anna, đừng ngủ. Nghe lời, mở mắt ra..."
Anh ta vội vàng kêu lên. Thậm chí còn bóp cằm ra lệnh cho cô.
Nhưng cô gái trong lòng vẫn không có chút động tĩnh.
"Kiều, phải lập tức đưa cô ấy tới bệnh viện! Cả người cô ấy đã sốt lên rồi!" Ôm cô bước ra, Đàm Khuynh liền nghĩ đến điều này. Mà từ lúc cô hoàn toàn hôn mê, cái cảm giác bất an có thể tùy thời mà mất đi Anna càng khiến lòng anh ta nóng như lửa đốt.
"Được, lần này là tôi lái xe!"
Hai người nói xong liền một trước một sau đi ra bên ngoài.
Nói chuyện xong, hai người liền đưa Anna đã hoàn toàn hôn mê nhanh chóng đi ra ngoài. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Đàm Khuynh có thể cảm giác tình hình của cô gái trong lòng càng lúc càng không tốt.
Hơn nữa, khi tầm mắt của anh chạm phải vết thương trên đầu gối Anna liền thấy nó đã lơ loét sinh mủ, lòng anh đầy khó chịu giống như bị người người nào đó đấm cho một cú.
Cô gái nhỏ anh luôn che chở từ nhỏ đến lớn, nói anh thực sự không có chút hảo cảm nào đối với cô, là gạt người.
Nhưng anh ta thấy cô thích anh trai như thể, anh liền cảm thấy giao cô cho anh trai mới là tốt nhất cho cô. Vậy nên, anh ta mặc kệ cô định làm gì với anh trai, anh ta đều giúp đỡ vô điều kiện.
Nhưng mọi thứ hôm nay khiến Đàm Khuynh ý thức được, có lẽ Đàm Duật thực sự không phải "phu quân" của Anna...
Đợi một chút."
"Cô ta bây giờ còn là đối tượng tình nghi, các anh không thể mang cô ta đi!"
Ngay tại lúc Kiều Trác Phàm và Đàm Khuynh trước sau rời khỏi phòng thẩm vấn, cái người vốn ở trong phòng liền đuổi tới.
Vốn tưởng rằng, bọn họ chỉ đơn giản muốn tìm cô gái này. Lại nói, nơi này là cực cảnh sát. Anh ta nghĩ hai người này hẳn cũng không to gan đến mức dám trực tiếp vào cục cảnh sát bắt cóc người.
Mà khi tận mắt nhìn thấy hai người này vậy mà dám làm vậy, mang cô gái này đi, cảnh sát trẻ tuổi mới ý thức được suy nghĩ của bản thân ngu ngốc bao nhiêu.
"Đối tượng tình nghi? Cô ấy phạm phải cái gì mà các người đối xử với cô ấy như vậy!" Ánh mắt Kiều Trác Phàm thay đổi.
Anna tốt xấu gì cũng coi như một trong số những người bạn ít ỏi của Kiều Trác Phàm anh.
Bây giờ người bạn này lại biến thành dáng vẻ nửa chết nửa sống thế này. Bạn quả thật cho rằng, danh hiệu bằng hữu của Kiều Trác Phàm chỉ đơn giản là đùa vui thôi sao?
Nếu như là vậy, ở nước ngoài cũng không đầy người chen nhau đến vỡ đầu vì muốn làm bạn với Kiều Trác Phàm anh rồi!
Mà vẻ mặt của Đàm Khuynh so với Kiều Trác Phàm còn khó coi hơn vài phần.
Nếu không phải hiện giờ anh ta đang ôm Anna, không chừng anh ta đã ra tay rồi.
Mà Khuynh Tiểu Gia một khi đa ra tay, hậu quả đó khẳng định so với Kiều Trác Phàm còn chấn động lòng người hơn.
Hơn nữa, Kiều Trác Phàm cũng biết, hiện giờ lý trí của Khuynh Tiểu Gia cũng không còn bao nhiêu.
Nếu cứ như mà tiêu hao đi, một khi Khuynh Tiểu Gia "đại khai sát giới", đến Kiều Trác Phàm cũng cảm thấy đến người đứng đầu như cha anh ta cũng khó có thể xử lý được chuyện này.
Lúc này, cũng nhận ra được sắc mặt của hai vị nhân vật này thay đổi không chỉ có cảnh sát trẻ tuổi đứng đối diện, mà còn có vài người gần đó lúc trước.
Bởi vì nhận ra được nguy hiểm, bọn họ đều ra hiệu cho cảnh sát trẻ tuổi nên để người đi vào lúc này.
Dù sao hiện giờ bọn họ vẫn không rõ ràng thân phận của hai người kia, nếu như đắc tội người ta liền không tốt.
Nhưng cảnh sát trẻ tuổi dựa vào sự nhiệt tình tràn đầy cùng tâm thái muốn nhanh chóng thăng chức, vẫn đứng chắn trước mặt bọn họ như cũ: "Cô ấy đúng là đã cầm súng có ý định làm người khác bị thương! Nhân chứng vật chứng đều ở đây, hiện tại cô ấy không thể rời khỏi nơi này!
"Cầm súng làm người khác bị thương?" Điều này ngược lại khiến Khuynh Tiểu Gia hiểu rõ vì sao anh ta có thể từ vị trí của khẩu súng tìm được nơi Anna mất tích rồi.
Nhưng cô bé anh nhìn từ nhỏ đến lớn này, anh tin chắc cô gái trong ngực mình vô cùng thiện lương. Cô tuyệt đối sẽ không tự dưng mà đi thương tổn người khác!
"Đúng, cô ấy cầm súng làm người khác bị thương! Vậy nên..." Cảnh sát trẻ tuổi có lẽ vẫn muốn nói thêm chút lý do gì đó.
Nhưng lúc này bàn tay vốn ôm eo của Anna không biết làm thế nào để ôm chặt cô gái trong lồng ngực hơn. Đương nhiên trước mắt những người khác đều chẳng thể quan tâm được điều này.
Bởi vì bàn tay trống không của người đàn ông điển trai này vừa lấy từ trong túi quần mình một vật đen tuyền gì đó, trực tiếp nhắm thẳng vào đầu của người thanh niên đang chắn trước mặt bọn họ.
"Nếu, tôi nói hiện giờ tôi muốn đưa cô ấy đi?" Cả gương mặt của Khuynh Tiểu Gia trông có vẻ không có bất kỳ biến hóa gì, nhưng bạn có thể cảm nhận được chân của anh ta nện đến chỗ nào, nơi đó lập tức biến thành một màu u tối.
Khí thế này khiến cho mọi người trong sảnh lớn bị chấn động.
Bởi vì khí thế này, so với khí thế bọn họ tỏa ra vô cùng khác biệt - - tà khí!
"..." Bởi vì khẩu súng đặt ngay trước đầu của cảnh sát trẻ tuổi mà trong nháy mắt tất cả mọi người trong sảnh lớn đều không dám lên tiếng.
Ngoại trừ sợ hãi vài lời của bản thân đều có thể khiến người đàn ông này không vui, gián tiếp mang đến họa sát thân cho cảnh sát trẻ tuổi, bọn họ càng lo lắng người đàn ông đầy khí thế nguy hiểm này sẽ chuyển mũi nhọn sang bọn họ...
"Nếu, cậu nói phải bước qua xác cậu mới có thể đưa cô ấy đi, tôi sẽ không ngại!" Khi nói đến đây, Đàm Khuynh đã kéo cò súng.
Một giây đó, Khuynh Tiểu Gia thực sự có ý định giết người.
Điều này, Kiều Trác Phàm nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Nhưng vào thởi điểm quyết định, Kiều Trác Phàm vẫn phải nhắc nhở: "Khuynh, hiện giờ cứu Anna quan trọng hơn!" Lời này gián tiếp ám chỉ, lúc này giết cậu ta còn phải dành thời gian xử lý thi thể các thứ, quá phiền phức! Kiểu người như vậy, hôm nào bọn họ muốn giết bao nhiêu chẳng được. Làm gì phải lẵng phí thời gian quý giá vào lúc này.
Có thể thấy Kiều Trác Phàm lên tiếng rất đúng lúc, lúc này Khuynh Tiểu Gia thực sự thu tay cầm súng lại, ôm Anna nhanh chóng đi ra ngoài.
"..." Mà lúc này, cảnh sát trẻ tuổi không biết là do khí thế trên người đàn ông tỏa ra lúc này hay bị súng của anh ta khiến cho chấn động mà mãi đến khi bọn họ rời khỏi cục cảnh sát, anh ta vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
- - đường phân cách - -
Khi Đàm Khuynh ôm Anna đi ra vừa đúng lúc gặp được Đàm Duật đầy mệt mỏi đi tới.
Sau khi biết Anna mất tích, anh lại đi một chuyến đến quán bar trước đó tìm Miêu Miêu. Chất vấn một hồi khi anh ta say rượu đã xảy ra chuyện gì, gồm cả việc rốt cuộc Anna có tới quán bar này hay không.
Miêu Miêu đối với việc bị thương vẫn luôn giữ im lặng, nhưng cô ta thừa nhận lúc Đàm Duật sau rượu cô đã báo tin cho Anna đến đây.
Mà điều này đủ để Duật Tiểu Gia rõ ràng những hình ảnh thỉnh thoảng lóe lên trong đầu anh ta không phải vô lý.
Sau đó anh liền lái xe đi qua tất cả những nơi anh và Anna từng đi qua, có cả căn phòng bọn họ đã triền miên mấy ngày.
Nhưng chỗ nào cũng đều không có bóng dáng của Anna.