Editor: Mèo (meoancamam)
"Cũng được, hiện giờ em đi thay quần áo! Chờ em..." Mã Viện Viện vừa nói xong liền xoay người đi lên tầng.
"Em còn muốn lên tầng làm gì?" Trước khi cô lên tầng, Diệp Tử Hi lại chắn trước mặt cô.
Mà tư thế giống như người bảo vệ này cũng khiến Mã Viện Viện càng thêm tin tưởng, người đàn ông này bảo vệ tầng trên này như vậy dường như vì có suy nghĩ gì đó khác.
"Em chỉ đi lên thay quần áo, làm sao vậy? Nếu không được thì quên đi vậy..." Diệp Tử Hi càng không muốn cô lên, Mã Viện Viện càng muốn đi lên.
Đương nhiên, ngoài miệng cô nói như vậy cũng không giống với sự cảnh cáo rõ ràng trong mắt.
Cuối cùng Diệp Tử Hi vẫn phải thỏa hiệp dưới sự uy hiếp của cô ta.
"Biết rồi biết rồi!"
Dù sao hiện giờ người Mã gia vẫn còn không thể đắc tội.
Mặc kệ là Diệp Tử Hi anh ta hay Diệp gia, đều vô cùng cần hậu thuẫn cường đại này.
"Biết thì tốt!" Nhìn dáng vẻ Diệp Tử Hi bất lực đồng ý kia, Mã Viện Viện càng kiêu ngạo đi về phía trước, hơn nữa lúc cuối khi vượt qua vai Diệp Tử Hi còn hung hang va vào.
Mà lúc này hai người vẫn đang đứng trên cầu thang.
Hành động lỗ mãng này của Mã Viện Viện suýt nữa làm hại hai người bọn họ cùng nhau ngã xuống tầng.
May mắn cuối cùng Diệp Tử Hi vẫn đỡ cô ta ổn định lại. Chẳng qua bởi vậy mà tay Diệp Tử Hi đúng lúc đặt trên eo cô ta.
Mà Mã Viện Viện lúc này vẫn mặc áo tắm trên người. Bởi vì một loạt động tác khi nãy mà quần áo cô ta có chút hỗn loạn, loáng thoáng còn lộ ra vòng tròn nào đấy.
"Nguy hiểm thật..." Khi Mã Viện Viện được Diệp Tử Hi ôm lấy liền nhẹ giọng hô.
Được rồi, khi nãy chẳng qua cô ta hành động theo bản năng.
Không nghĩ tới suýt nữa làm hại hai người bọn họ ngã xuống.
"Xem em về sau còn dám lỗ mãng như vậy không?" Diệp Tử Hi khẽ lầm bầm.
Giờ phút này anh nghiêng người đứng trên đầu bậc cầu thang cho nên theo góc độ đó người ta không thấy được vẻ mặt của anh rốt cuộc đang thể hiện suy nghĩ gì.
Mà ngay lúc này, cửa phòng bếp vẫn luôn đóng kín kia đột nhiên bị mở ra.
Âm thanh lớn như vậy khiến cho hai người đang ôm nhau ở cầu thang đều kinh ngạc.
Mà cô gái xuất hiện ở cửa phòng bếp càng khiến Diệp Tử Hi khiếp sợ hơn...
"Nhạc Dương?"
Thế nào Diệp Tử Hi cũng không nghĩ tới, thế nhưng Nhạc Dương lại ở ngay trong căn nhà này!
Khi nãy bọn họ vẫn nói chuyện điện thoại, anh ta lại còn nói rõ ràng sau khi tan làm liền đến công ty luật sư của cô đón cô.
Thế nhưng....
Thế nhưng cô vẫn luôn ở trong này!
Vậy nói cách khác, chuyện lúc nãy anh nói dối Nhạc Dương, cô biết rõ?
Ý thức được những điều này, Diệp Tử Hi lại càng cuống quít muốn tiến lên giải thích chút gì đó với Nhạc Dương.
"Nhạc Dương, em nghe anh giải thích!"
Nhưng chờ khi anh vừa động liền phát hiện tay mình lúc này vẫn đang ái muội đặt trên eo Mã Viện Viện, mà áo khoác tắm của Mã Viện Viện đều bị kéo ra một nửa...
Chỉ vừa nhìn thấy một màn này, Diệp Tử Hi cũng rõ ràng hẳn dù cho anh ta có giải thích ra sao, cô gái đều không nghe!
Nhưng anh vẫn cố gắng tiến lên muốn giải thích với Nhạc Dương.
"Nhạc Dương, em hãy nghe anh nói! Mọi chuyện không phải như em thấy đâu!"
Thật sự!
Vốn từ khi mới bắt đầu, anh đều không muốn lưu lại cái người Mã Viện Viện này trong nhà. Càng không muốn cô ta dùng bồn tắm lớn của bọn họ.
"Không phải như tôi đã thấy, vậy thì là dạng gì?" Ánh mắt Nhạc Dương lần nữa trở nên lạnh lùng.
Mà Diệp Tử Hi chú ý, ánh mắt Nhạc Dương vẫn luôn rơi xuống Mã Viện Viện đằng sau anh ta.
Từ tầm mắt của Nhạc Dương, Diệp Tử Hi thấy được Nhạc Dương đang nhìn chăm chú vào chiếc áo choàng trên người Mã Viện Viện.
Một giây kia, tim Diệp Tử Hi liền đập mạnh vài lần.
Nhất là nhìn chiếc áo mặc trên người mình trông có vẻ chật chội giờ mặc trên người Mã Viện Viện lại có dáng vẻ rộng rãi quyến rũ, Nhạc Dương càng muốn cười...
"Nhạc Dương, tóm lại toàn bộ cũng không phải như em thấy! Cầu xin em trước bình tĩnh một chút, có được hay không?"
Diệp Tử Hi nhìn thấy lúc này Nhạc Dương bỗng nở nụ cười bên miệng, trong lòng anh bỗng hốt hoàng không nói nên lời.
Cô không nên cười như vậy, cũng không có thể cười như vậy.
Bởi vì điều này khiến Diệp Tử Hi cảm thấy, cô có thể rời khỏi anh mà đi bất cứ lúc nào.
"Anh muốn em bình tĩnh?" Nhạc Dương giống như nghe được một câu chuyện đáng cười mà di chuyển, lại liếc mắt nhìn Diệp Tử Hi một cái.
Bạn trai ở trong nhà cùng một người con gái khác, lại còn thân thiết mang quần áo cho, còn ân cần ôm ấp đi ôm ấp lại, còn nói dối bạn gái thật sự là cô!
Dưới tình huống như vậy, Diệp Tử Hi còn nói cô bình tĩnh.
Lúc này cô còn có thể tỉnh táo mới là lạ!
Ánh mắt nhìn áo chiếc áo tắm của mình lại rơi trên người Mã Viện Viện với dáng vẻ như một bà chủ kia.
Trên người cô còn mặc đeo tạp dề màu hồng đào nhạt, bên trên thêu chú heo đáng yêu ục ịch đang cười, nụ cười kia giống như đang cười nhạo cô vậy.
Một khắc đó, Nhạc Dương mới phát hiện bản thân mới là trò cười lớn nhất trên đời!
Nếu anh ta không nhớ lầm, chiếc áo choàng tắm này chính là anh và Nhạc Dương đi mua.
Khi ấy Nhạc Dương chọn chiếc áo màu hồng nhạt này, bên trên còn thêu một con cừu con đáng yêu. Sau đó cô lại chọn cho anh ta một chiếc xanh da trời, bên trên cũng là một con cừu con đáng yêu.
Khi ấy, Diệp Tử Hi vừa thấy chiếc áo ngủ thêu cừu đáng yêu này, mặt liền trực tiếp đen lại.