Editor: đỗ song nhi (yên yên)
"Anh Sơn, anh lại không hiểu rồi. Bây giờ Cường Tử đang mặc quần áo của nhân viên phục vụ, dìu người phụ nữ này đi thì những người khác nhìn vào không phải sẽ cho rằng Tiếu Bảo Bối chủ động nhờ nhân viên phục vụ giúp đỡ hay sao?"
"Ai da, đúng vậy. Bảo bối, em thật sự rất thông minh, tên tiểu tử thối Kiều Trác Phàm không quý trọng em chính là hắn không có diễm phúc!"
Lúc nói đến đây, Tiêu Sơn mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của Phạm Manh Manh...
Sau đó, một tay hắn ôm eo cô ta, một tay bắt đầu tìm kiếm đến nơi không bình thường.
Phạm Manh Manh chấp nhận mọi hành động càn rỡ của Tiêu Sơn nhưng trong mắt lại không có chút nhiệt độ và cảm xúc nào.
Tiếu Bảo Bối, tao sắp thành công rồi!
Những gì tao đã trải qua, tao đều muốn cho mày nếm thử một lần. Tất cả những nhục nhã mà tao đã chịu sẽ trả lại mày.
Kèm theo nụ cười quỷ dị của người phụ nữ, bàn tay Tiêu Sơn vuốt ve càng thêm vui vẻ...
—— tuyến phân cách ——
Cùng lúc đó, trong một nhà hàng chuyên về món Trung Quốc tại trung tâm thành phố...
Trên bàn ăn, từng cái đĩa, cái mâm đều được gia công vô cùng cẩn thận.
Mỗi một món ăn đều trải qua quá trình chế biến tinh tế.
Điều đặc biệt là có những món có tới hai phần.
Người không biết còn tưởng rằng bàn ăn dành cho rất nhiều người.
Nhưng trên thực tế...
"Kiều, nhanh ăn đi!"
Mẹ của Kiều Trác Phàm đem từng món đẩy tới trước mặt của anh.
Những món này là bà cho người chuẩn bị vì Kiều Trác Phàm. Mỗi món đều có hương vị và màu sắc đẹp đẽ.
Mà những món có hai phần đều là món Kiều Trác Phàm thích ăn nên bà đặc biệt chuẩn bị cho anh.
Từ nhỏ tiểu tử thối này đã không thích gắp thức ăn đã bị người khác chạm qua. Cho dù ăn cơm cùng bà cũng như thế.
Vì để anh ăn nhiều hơn một chút mà mẹ Kiều đã chuẩn bị thêm một phần.
"..." Nhìn trên bàn có mấy món có tới hai phần, nhất là những đĩa mẹ Kiều đưa tới trước mặt anh, Kiều Trác Phàm mới ý thức tới, hình như gần đây anh đã thay đổi rất nhiều.
Trước kia, cảnh tượng này ở nhà anh không còn xa lạ gì. Nhưng gần đây, khi anh ở cùng Tiếu Bảo Bối thì không xuất hiện vấn đề này.
Mỗi ngày anh đều hận không thể trực tiếp dính lấy Tiếu Bảo Bối nên không so đo những việc như thế.
Anh cố gắng biết bao nhiêu chỉ để có thể gần gũi hơn với cô.
Lần đầu nhìn Tiếu Bảo Bối dùng đũa chạm qua món gì đó, trong lòng anh đều cảm thấy kì lạ. Nhưng sau khi nếm thử, anh liền phát hiện những món ăn mà Tiếu Bảo Bối đã chạm qua giống như có ma lực, khiến khẩu vị của anh cũng tự nhiên tốt hơn hẳn.
Cũng vì vậy mà lúc đầu cơ thể anh hơi gầy vì bệnh bao tử nhưng gần đây lại có chuyển biến tốt hơn.
Làm sao mẹ Kiều lại không phát hiện ra điều này? Nhất là khi thấy nụ cười trên khóe môi của anh, bà liền biết anh đang nghĩ đến điều gì.
"Thế nào, con thật sự thích nha đầu kia đến như vậy sao?" Nhìn Kiều Trác Phàm không thể khống chế được nụ cười trên mặt, mẹ Kiều liền không nhịn được mà hỏi.
Dĩ nhiên không khó để bà nhận ra nụ cười của con trai là vì người nào. Nếu không phải là nha đầu này thì quanh năm suốt tháng anh đều trưng ra gương mặt lạnh lùng.
Nói thật, mẹ Kiều rất biết ơn Tiếu Bảo Bối. Chẳng qua bà không muốn biểu hiện quá rõ ràng ở trước mặt Kiều Trác Phàm mà thôi.
"Đúng vậy. Con thật sự rất thích cô ấy, hận không thể đem cô ấy nhét vào túi mang theo, lúc nào cũng có thể lấy ra ngắm nhìn!"