Editor: Mèo (meoancamam)
"Được rồi, cô cũng đã đến đây rồi! Chỉ cần cô ngoan ngoãn im lặng, bọn tao sẽ không đối với cô làm gì!"
Mục tiêu của bọn họ là Tiếu Bảo Bối. Thuận tiện còn có người đàn ông đằng sau cô Kiều Trác Phàm!
Còn cô nhóc béo này, bọn họ từ đầu đã không bỏ vào trong mắt.
Đợi mọi chuyện xử lý xong, giải quyết con nhóc béo này thế nào cũng không muộn.
Nhạc Dương lại giống như không nghe hiểu lời nói của hắn, vẫn chắn trước người Tiếu Bảo Bối.
Khiến cho hắn không có cách nào tiếp cận cô!
"Tránh ra, đại ca bọn tao muốn gặp cô ta!"
"Đại ca mấy người là ai? Muốn gặp, để hắn tự qua đây đi!" Nhạc Dương rõ ràng, lúc này tuyệt đối không thể để Tiếu Bảo Bốn đơn độc bị mang đi.
Không nói đến bọn sẽ làm chuyện gì với Tiếu Bảo Bối, riêng việc hiện giờ cơ thể Tiếu Bảo Bối không chịu được việc bị kéo đi đã là chuyện lớn rồi.
"Cô con nhóc béo này, thật sự làm người ghét!" Tên con trai lịch sự bị chắn có chút tức giận, định đánh một quyền vào cô nhóc béo này.
Tối qua cũng vậy.
Con nhóc béo này dù uống rượu vẫn đấm đá hắn ta đến nỗi cuối cùng hắn không còn cách nào khác chỉ có thể trói chân cô ta lại!
Ngay tại lúc tên con trai lịch sự sắp xuống tay với Nhạc Dương, cửa liền truyền đến giọng một người đàn ông: "Cường Tử, đừng động! Phải biết rằng, phụ nữ là để yêu thương, không phải dùng để động tay chân!"
Cùng với giọng nói này, người đàn ông kia liền đi từ ngoài vào.
Chỉ thấy, tên này cao chừng mét tám, đầu tóc phẳng.
Cả người mặc tây trang xám bụi, bên trong thì mặc một chiếc áo lông, trông giống như một thương nhân.
Nhưng lời hắn nói lại khiến Nhạc Dương không có chút gì hảo cảm.
Nếu cô đoán không sai, tên này hẳn là "đại ca" mà tên con trai lịch sự kia nói.
"Anh Sơn..." Người đàn ông này vừa xuất hiện, Cường Tử liền biết điều đứng bên cạnh.
Mà Nhạc Dương vừa thấy người này đi thẳng tới chỗ Tiếu Bảo Bối, lần nữa di chuyển hai chân bị trói chắn trước người hắn: "Anh bắt chúng tôi tới làm gì?"
"Vấn đề này hỏi thật hay! Nhưng tôi nghĩ, vấn đề này không nên do cô hỏi tới!"
Cái người được gọi là anh Sơn kia, tầm mắt liền rơi xuống người Tiếu Bảo Bối.
"Tiểu thư Tiếu, tôi nhớ cô vẫn chưa ngủ. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng giải quyết chuyện riêng của mình, như vậy đối với mọi người liền tốt!"
Người nọ rõ ràng biết Tiếu Bảo Bối không ngủ cũng không té xỉu mà vẫn luôn nghe trộm bọn họ nói chuyện.
Mà nghe lời này của hắn, Nhạc Dương lập tức sửng sốt.
Xem ra, người đàn ông này cũng không thể dễ chọc.
Mà Tiếu Bảo Bối vừa bị hắn nói liền mở hai mắt.
Nhạc Dương nhìn qua muốn khiến cô nằm xuống, mọi chuyện đều do Nhạc Dương một mình cô tới chịu!
Ai biết, cô nhóc này vẫn ngồi dậy!
Cũng bởi vì động tác này, Nhạc Dương phát hiện vết máu trên quần cao bồi xanh nhạt của Tiếu Bả Bối dường như càng đậm hơn so với trước...
"Vậy anh nói đi, rốt cuộc bắt chúng tôi tới để làm gì? Tôi tin tưởng, chỉ cần tôi mở miệng, Kiều Trác Phàm đều đưa cho anh!" Lúc này, Tiếu Bảo Bối ngược lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Bởi vì trong mấy giờ bị nhốt lại, cô đã suy nghĩ không ít.
Bình thường, trước khi tên cướp lấy được vật mình cần, bọn họ vẫn an toàn.
Lời này của cô cũng là để kéo dài ra.
Hi vọng sau khi bọn họ nghe vậy liền đi tìm Kiều Trác Phàm.
Bởi vì, Kiều Trác Phàm sẽ không mặc kệ cô!
"A, bạn nhỏ khẩu khí của cô có chút trấn định đấy!" Tuy biết Kiều Trác Phàm bảo vệ người phụ nữ này nhưng Tiêu Sơn vẫn có chút không tin, Kiều Trác Phàm biến thái như vậy thế nhưng sẽ cùng người này chơi trò tình cảm các thứ sao?
"Không tin mà nói, anh có thể thử đi!" Tiếu Bảo Bối nói để bọn họ gọi cho Kiều Trác Phàm.
Nhưng người này lại nở nụ cười: "Tôi đương nhiên biết gọi cho Kiều Trác Phàm! Nhưng mà trước đó, tôi nghĩ vẫn nên nếm thử xem người phụ nữ của Kiều Trác Phàm là mùi vị gì đã!"
Lời này vừa nói ra, mặc kệ là Tiếu Bảo Bối hay Nhạc Dương, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh sợ!
Tiếu Bảo Bối chỉ cảm thấy, máu toàn thân mình giống như bị đông cứng lại.
Mà Nhạc Dương mở miệng trước Tiếu Bảo Bối: "Anh không thể xuống tay với cô ấy!"
"Cô nhóc béo, sao cô nói nhiều như vậy? Hay là cô muốn nói với tôi, cô mới đúng là người phụ nữ của Kiều Trác Phàm? Đừng lừa tôi, tất cả mọi người đều rõ ràng, trước khi ra tay sao không tìm hiểu kỹ? Hơn nữa tôi nói với cô, phụ nữ nói quá nhiều đúng là không tên đàn ông nào thích được!"
Tiêu Sơn nghiêm túc nói xong.
Mà nghe được lời này của hắn, cả người Tiếu Bảo Bối cứng đờ.
Cực kỳ rõ ràng, người này luôn hướng về phía Kiều Trác Phàm.
Kiều Trác Phàm bên kia hắn không ra tay được cho nên liền xuống tay với Tiếu Bảo Bối bên này!
"Được rồi, cô nhóc! Cô cũng đừng trách tôi ác độc, ai bảo Kiều Trác Phàm chỉnh tôi nhiều năm như vậy? Hiện giờ cũng là lúc trả nợ!"
Tiêu Sơn đi qua Nhạc Dương, đến thẳng trước mặt Tiếu Bảo Bối.
Nhìn gương mặt mềm mịn nhỏ nhắn kia, Tiêu Sơn không chút khách sáo vươn tay nắm cằm Tiếu Bảo Bối khiến cô không thể không đối mặt với hắn.
Mà Tiếu Bảo Bối lúc này đang bận nghĩ cách ứng đối với người đàn ông trước mặt từ đầu đến cuối đều không biết, thực ra lúc này bên ngoài còn đứng một người. Lúc nhìn thấy tình cảnh của Tiếu Bảo Bối, trên mặt người này không chút sự thương tiếc nào, nếu có cũng chỉ là đắc ý...
Hết chương 152.