Editor: Mèo (meoancamam)
Người đàn ông này không giống với những phú gia công tử (con trai nhà giàu có) cô từng gặp kia.
Những người đó đều hướng về tiền bạc trong nhà cô ta, trên cơ bản mấy lời hay này cô ta nghe nhiều. Nhưng Kiều Trác Phàm vẫn luôn không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhất là trên người anh còn có tràn ngập hơi thở quý tộc hoàn mỹ lại càng khiến Mã Viện Viện mỗi lần nhìn thấy anh đều tim đập rộn ràng...
Cô ta thật sự rất thích người đàn ông này.
Dù cho đến bây giờ cô ta vẫn không điều tra ra thân phận bối cảnh của người đàn ông này, dù cho gia tộc của anh có lẽ không thể tốt bằng Diệp Tử Hi, Mã Viện Viện vẫn thích anh. Chỉ cần có chút gì đó thôi, cô ta có thể không chút do dự hủy hôn ước với Diệp Tử Hi...
Nhưng so sánh ra, Kiều Trác Phàm đối với lần chạm mặt này chẳng có bao để ý.
Nhất là sau khi nhìn thấy Mã Viện Viện, anh liền hung hăng trừng mắt nhìn A Vĩ bên cạnh, không chút nào che giấu lửa giận ép hỏi: Tại sao lại trêu chọc con hàng này đến đây?
Vẻ mặt A Vĩ cực kỳ vô tội: Kiều thiếu, trêu chọc cô ta chính là ngài!
Thực ra, người phụ nữ này đã ở dưới tầng từ lâu rồi, vẫn luôn kêu gào muốn gặp Kiều Trác Phàm.
Trước đó A Vĩ cũng đã trưng cầu ý định của Kiều Trác Phàm, nhưng anh vì muốn có thể chạy về nhà nhanh nhất mà cắt hết điện thoại nội tuyến!
Vì vậy A Vĩ chỉ có thể tự mình đi lên.
Nhưng người phụ nữ này chết cũng không biết xấu hổ mà đi theo.
"Kiều thiếu, tôi muốn nói đến việc hợp tác giữa Mã thị chúng tôi và Đế Phàm..." Mã Viện Viện thấy Kiều Trác Phàm một lúc lâu mà vẫn không để ý đến mình khiến không khí có chút xấu hổ, liền chủ động mở miệng.
Nhưng lời của cô còn chưa dứt, Kiều Trác Phàm bỗng nhiên nói: "Tiểu thư Mã, nếu tôi không nhớ lầm, giờ đã là giờ tan tầm."
Ý của anh là, tôi không muốn vào giờ tan làm mà nói chuyện công việc.
Từ chối rõ ràng như vậy, ai lại không nghe hiểu?
Nếu như vậy, tôi đây biết một nhà hàng rất ngon, đồ ăn không hề kém. Không bằng tối nay Kiều thiếu..." Khi Mã Viện Viện nói lời này còn cố ý gẩy những lọn tóc trước ngực mình ra đằng sau, lộ ra chiếc váy hai dây, không chút gì che lại hai vai và xương quai xanh.
Theo Mã Viện Viện nhìn, cảnh đẹp như vậy hẳn không có người đàn ông nào có thể chống lại mới đúng!
Nhưng cô ta lại xem nhẹ rồi, Kiều Trác Phàm có thể ở tuổi còn trẻ như vậy đi đến bước này, ai mà anh chưa gặp qua?
Nhìn người này lộ ra dáng người trước mặt mình, Kiều thiếu đến chút biểu tình cũng không thay đổi.
Mà A Vĩ tại lúc người phụ nữ này vuốt tóc ra sau thì khóe miệng liền cứng lại. Không biết vì sao, thực sự A Vĩ cảm thấy người này quá mạnh mẽ, tuy bây giờ thành phố A còn chưa có tuyết rơi nhưng tại nhiệt độ như vậy mà mặc váy hai dây xuất hiện, người bình thường sẽ không có dũng khí này.
Mã Viện Viện nói đến đây thì ý tứ lại càng rõ ràng.
Chỉ cần Kiều thiếu nể mặt ăn một bữa cơm, để cô ta dính lên người thì càng như ý nguyện.
Nhưng người đàn ông này chỉ nói ra hai chữ: "Không rảnh!"
Lập tức, gương mặt Mã Viện Viện lại lần nữa từ hồng chuyển xanh!
Vì sao người đàn ông này lại đao thương bất nhập như vậy?
Nhưng cũng đúng thôi, nếu quá dễ dàng đạt được mà nói, Mã Viện Viện hẳn sẽ không thích anh như vậy.
"Kiều thiếu, đừng vô tình như vậy chứ!" Sau khi Mã Viện Viện ở trong lòng cổ vũ bản thân cố lên liền tiếp tục tiến lên một bước.
Mùi nước hoa mê người, còn có bờ vai say lòng người, cô ta cũng không tin không bắt được Kiều Trác Phàm.
"Nói thế nào thì người tới cũng là khách!" Mỗi một câu Mã Viện Viện lại tiến thêm một bước. Dáng vẻ kia thật giống như dã thú đang mai phục chỗ này, tùy thời mà tấn công...
Đến A Vĩ nhìn thấy một màn này cũng có chút ướt mồ hôi: Con gái bây giờ tại sao một chút cũng không rụt rè vậy?
Thoạt nhìn trông thế nào cũng giống như người này muốn đùa giỡn Kiều thiếu!
A Vĩ bắt đầu khó xử, hiện giờ anh nên dũng cảm đứng ra vì Kiều thiếu hi sinh tiết tháo của mình? Hay là chụp lại một màn này nói cho chính chủ Tiếu Bảo Bối thì tốt hơn?
Nhưng tại lúc A Vĩ còn chưa nghĩ ra đáp án thì liền phát hiện cánh cửa dường như có chút tiếng động.
Khi A Vĩ đi qua nhìn thì liền thấy được Tiếu Bảo Bối đang mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh da trời đứng chỗ đó.
Tiếng động khi nãy hẳn là tiếng ma sát khi tay áo Tiếu Bảo Bối chạm vào quần áo.
"Cục cưng?" Kiều Trác Phàm cũng nghe được tiếng động, theo đó liền theo đó nhìn thấy Tiếu Bảo Bối đang đứng ở cửa, chớp mắt nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Lúc này, Kiều Trác Phàm có chút khẩn trương.
Giờ phút này, may mắn duy nhất của anh hẳn là khi nãy một chữ vô dụng anh cũng không nói với Mã Viện Viện, nếu không thì sẽ không phải là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch sao?
"Sao em lại đến đây? Bên ngoài lạnh như vậy, không phải anh dặn em ở nhà chờ anh về sao?" Tuy anh không làm sai chuyện gì nhưng nhìn thấy Tiếu Bảo Bối xuất hiện, anh vẫn khẩn trương tiến lên, ôm cô vào lòng mà nắm chặt bàn tay cô.
Đôi tay không đeo găng, bị cóng lại vô cùng lạnh.
Anh không nói hai lời liền nhanh chóng kéo hai tay cô đút vào túi áo mình...
Với hành động của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối cũng không phản kháng, cứ như vậy tùy ý để anh đút tay cô vào túi mình. Sau đó cô mới dời tầm mắt đến trên người Mã Viện Viện, nói từng chữ từng chữ rõ ràng: "Nếu em không tới, góc tường cũng không còn!"
Chống lại Mã Viện Viện, Tiếu Bảo Bối mỉm cười.
Hết chương 158.