Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Cho đến giờ phút này, Kiều Trác Phàm mới ý thức được tham muốn chiếm hữu của mình rất khác thường. Vừa nghĩ tới Tiếu Bảo Bối xem qua bộ phận riêng tư của người đàn ông khác, trong lòng anh liền cảm thấy chua xót...
Vì để trở thành người đàn ông duy nhất trong mắt Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm không ngừng cố gắng: "Dì Tô xinh đẹp, vừa rồi lúc cháu lên đây thì thấy một người có dáng vẻ rất ổn, rất xứng với Anna nhà dì. Đúng rồi, Lăng Nhị gia còn dẫn theo Anna đến đó..."
Kiều Trác Phàm vừa nói xong, Tô Tiểu Nữu vốn đang chăm chú nhìn màn ảnh máy vi tính lập tức nhìn về phía Kiều Trác Phàm.
"Thật không? Dáng vẻ rất đẹp sao?" Lúc Tô Tiểu Nữu hỏi, cặp mắt sáng lên.
Ngoại trừ những tính cách vốn có của con người, Tô Tiểu Nữu còn rất thích trai đẹp!
"Đúng vậy, rất đẹp! Chỉ là đẹp như thế nào cháu không thể miêu tả được, dì nên trực tiếp đi gặp thì sẽ rõ hơn!" Kiều Trác Phàm nói đến đây còn thể hiện vẻ mặt suy tư.
Kiều Trác Phàm nói vậy làm Tiếu Bảo Bối cũng có chút tò mò về người đàn ông kia.
Có thể khiến một người kén chọn như Kiều Trác Phàm khen ngợi thì dáng dấp người này khẳng định không tệ!
Tiếu Bảo Bối thầm nghĩ trong lòng.
Tô Tiểu Nữu nghe thế, không kịp chờ đợi nhấn nút tạm ngừng, sau đó nói: "Tốt lắm! Nếu đúng như lời cháu nói thì cậu ấy sẽ là nam chính trong tác phẩm GV đầu tay của dì."
Tô Tiểu Nữu nói xong liền biến mất như một làn khói.
Xác định Tô Tiểu Nữu đã đi, Kiều Trác Phàm vội vàng kéo Tiếu Bảo Bối định xuống lầu.
"Đi theo anh! Chúng ta về nhà..." Vốn là muốn xem kịch nhưng có lẽ bây giờ không thể được rồi. Việc Kiều Trác Phàm lo lắng hơn chính là nha đầu nhà mình bị làm hư.
Suy đi nghĩ lại, Kiều Trác Phàm vẫn ưu tiên chăm lo cho Tiếu Bảo Bối trước.
"Kiều Trác Phàm, vừa rồi anh nói người kia ở đâu vậy? Em cũng muốn nhìn một chút..."
Kiều Trác Phàm kéo bàn tay nhỏ nhắn Tiếu Bảo Bối, nhưng cô vẫn không chịu đi theo anh. Kiều Trác Phàm có chút buồn bực, lúc anh xoay đầu lại nhìn thì cô nói với anh như thế.
Lúc Kiều Trác Phàm nói chuyện với Tô Tiểu Nữu về người đàn ông kia, Tiếu Bảo Bối rất tò mò, muốn được gặp anh ta để xem như thế nào.
"Làm gì có ai?" Tiếu Bảo Bối cũng muốn nhìn trai đẹp? Có Kiều Trác Phàm anh đẹp trai như vậy ở bên cạnh mà cô vẫn có ý định nhìn người đàn ông khác? Điều này làm cho chân mày Kiều Trác Phàm nhướng lên cao.
"Nhưng không phải vừa rồi anh nói với dì Tô..." Tiếu Bảo Bối chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn anh.
"Là anh lừa dì ấy thôi! Nếu em không đi thì sẽ không kịp đó!"
Anh không muốn bảo bảo nhà anh cả ngày nói về cúc hoa và dưa leo!
"À?" Tiếu Bảo Bối vẫn không ngờ được vừa rồi Kiều Trác Phàm nói như vậy chỉ là lừa gạt dì Tô.
Kỹ thuật diễn như vậy so với người đoạt giải Oscars còn xuất sắc hơn.
Lập tức, Tiếu Bảo Bối nghĩ đến việc nếu bây giờ Kiều Trác Phàm không muốn kinh doanh nữa thì đến Hollywood phát triển sự nghiệp diễn viên cũng không tồi.
Với dáng người và khuôn mặt của anh, tuyệt đối có thể có được chỗ đứng.
Chỉ là Tiếu Bảo Bối còn chưa suy tính xong đã thấy cả cơ thể bị nhấc bổng lên. Kiều Trác Phàm vừa nói xong, không đợi Tiếu Bảo Bối đồng ý đã khom lưng bế ngang cô lên, nhanh chóng rời đi...
Hủ nữ Tô Tiểu Nữu so với bom mìn còn nguy hiểm hơn.
Kiều Trác Phàm quyết định, lần sau anh tuyệt đối sẽ không để cho bảo bảo tiếp xúc với Tô Tiểu Nữu trong phạm vi bán kính một mét!
—— tuyến phân cách ——
"Lăng Nhị, chàng trai trẻ đi đâu rồi?"
Tô Tiểu Nữu đi xuống lầu, đưa mắt nhìn toàn đại sảnh một vòng, sau khi thấy Lăng Nhị gia liền lập tức đi tới.
Thấy Tô Tiểu Nữu chủ động đến gần mình, Lăng Nhị gia dĩ nhiên là vui mừng nhưng bà vừa tới liền hỏi như vậy khiến Lăng Nhị gia có chút buồn bực.
Có một người đẹp trai như ông ở bên bầu bạn với bà trong một khoảng thời gian dài như vậy mà bà còn muốn đi tìm chàng trai trẻ sao?
Vì vậy, Lăng Nhị gia đáp lại nói: "Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt!" Lúc nói xong lời này, Lăng Nhị gia còn đặc biệt phối hợp với một dáng vẻ đẹp mê người.
"Hả?" Tô Tiểu Nữu lại bắt đầu nhìn chung quanh một vòng nhưng vẫn không phát hiện trai đẹp ở đâu cả.
Nhìn Tô Tiểu Nữu gấp gáp tìm kiếm bóng dáng của người đàn ông khác, Lăng Nhị gia hơi giận.
Dưới cơn nóng giận, ông trực tiếp bóp chặt cằm Tô Tiểu Nữu, để bà nhìn về phía ông.
Khi bị bắt phải đối diện với Lăng Nhị gia, Tô Tiểu Nữu mới ý thức tới, vừa rồi trai đẹp trong lời nói của ông chính là chỉ chính mình.
Mặc dù dáng vẻ Lăng Nhị gia quả thật rất tốt, nhưng dù gì tuổi cũng đã cao, cũng chỉ có ông mới không biết xấu hổ nói mình là một tiểu mỹ nam!
Việc này cần phải có bao nhiêu tự tin chứ?
Nhưng Tô Tiểu Nữu biết bây giờ không phải là lúc đánh giá năng lực tự luyến của Lăng Nhị gia mà bà nên lo lắng cho an toàn của mình.
Lúc này đôi mắt của Lăng Nhị gia chẳng khác nào hổ báo, dáng vẻ giống như lúc nào cũng có thể vồ lấy bà, lúc này đối với Tô Tiểu Nữu, giữ được mạng nhỏ quan trọng hơn!
"Không phải, vừa rồi Kiều tiểu tử nói với em là anh tìm được một đối tượng rất phù hợp với Tiểu Chủ nhà chúng ta đấy!" Tô Tiểu Nữu vội vàng nói.
Chỉ là Tô Tiểu Nữu vừa dứt lời Lăng Nhị gia liền nói cho bà biết: "Em bị lừa rồi!"
"Hả?" Tô Tiểu Nữu lại một lần nữa kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông này.
Tại sao ông không hỏi bà rõ ràng mà đã biết bà bị mắc lừa rồi?
Lăng Nhị gia tốt bụng khẳng định với Tô Tiểu Nữu: "Anh không lừa em, thật sự không có chuyện như vậy!"
Thứ nhất, thật ra ông không hề có ý định cho tiểu công chúa tìm đối tượng trong bữa tiệc hôm nay, bởi vì ông biết rõ những người trẻ tuổi trong giới là những người có phẩm chất như thế nào. Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất. Cho tới bây giờ, Lăng Nhị gia không hề thấy một người đàn ông nào đẹp trai, nhất là người có thể vượt qua Lăng Nhị gia thì lại càng không có.
Nhưng Tô Tiểu Nữu không biết thật ra bây giờ Lăng Nhị gia đang tự đề cao vẻ đẹp của mình, bà chỉ suy nghĩ đến việc phải đi tìm tên tiểu tử thúi Kiều Trác Phàm để lấy lại công bằng.
Hết chương 162!