Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Lúc Tiếu Bảo Bối vừa cầm điện thoại di động vừa tự lầm bầm thì cửa phòng tắm mở ra.
Trong làn hơi nước, Kiều Trác Phàm chỉ quấn một cái khăn lông màu trắng ở ngang hông, từ bên trong bước ra.
Mái tóc Kiều Trác Phàm còn mang theo chút nước, trên ngực cũng đọng lại những giọt nước. Nhưng tất cả những thứ này, không có chút ảnh hưởng nào đến vẻ đẹp của người đàn ông này mà càng khiến anh tăng thêm mấy phần quyến rũ.
Vừa ra khỏi phòng tắm, trên tay Kiều Trác Phàm còn cầm thêm một cái khăn lông. Anh bước tới đưa cho Tiếu Bảo Bối: "Giúp anh lau tóc đi!"
Phần lớn đều là Kiều Trác Phàm chăm sóc Tiếu Bảo Bối.
Thỉnh thoảng, anh cũng sẽ yêu cầu cô giúp anh vài việc, giống như làm nũng vậy.
Bình thường Tiếu Bảo Bối sẽ không từ chối. Lúc cô nhiệt tình nhất còn giúp anh lau khô cơ thể.
Kiều Trác Phàm có chút mong đợi với lần nhờ vả này..
Nhưng hôm nay, không biết thì sao, Tiếu Bảo Bối vừa cầm khăn lông trên tay liền trực tiếp ném lên mặt anh: "Anh tự mình lau đi!"
Cũng không phải là không có tay? Đã lớn như vậy rồi còn định làm nũng cho ai nhìn?
Tiếu Bảo Bối đang rất tức giận vì cuộc điện thoại vừa rồi.
Sau khi ném khăn lông cho Kiều Trác Phàm, cô thở hồng hộc chạy lên giường.
Bị ném khăn lông lên mặt, sắc mặt Kiều Trác Phàm có chút khó coi. Đặc biệt là khi anh vừa lấy khăn lông xuống, khuôn mặt rất đáng sợ.
Nếu A Vĩ thấy được cảnh tượng này, anh ấy tuyệt đối sẽ nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng Tiếu Bảo Bối vốn không để ý đến anh, điều này càng làm cho Kiều Trác Phàm buồn bực không thôi.
"Thế nào? Ai chọc em nổi giận?"
Không ai quan tâm anh, anh chỉ có thể tự quan tâm chính mình.
Anh cầm khăn lông, vừa lau tóc vừa chậm rãi bước tới bên cạnh Tiếu Bảo Bối.
"Ngoài anh ra thì còn ai nữa?" Trong cơn tức giận, cô ném điện thoại của Kiều Trác Phàm sang một bên.
Điện thoại di động đụng vào mặt bàn, phát ra tiếng vang thật lớn.
Nhìn hành động của cô, Kiều Trác Phàm đoán có lẽ vấn đề ở chiếc điện thoại di động này...
"Ơ, em xử oan anh rồi! Không phải anh vừa tắm xong sao, làm sao có thể chọc em tức giận được?" Lúc Kiều Trác Phàm nói lời này, cánh tay duỗi ra, cầm điện thoại Tiếu Bảo Bối đã ném lên.
Vừa rồi là ai gọi tới?
Có lẽ là có liên quan đến người này rồi.
Kiều Trác Phàm muốn nhanh chóng xem ai là người gọi tới nhưng anh không biết dáng vẻ anh chăm chú kiểm tra điện thoại làm cho cô vô cùng đau lòng.
Nhìn anh cúi đầu, không quan tâm đến cô khiến chóp mũi Tiếu Bảo Bối không khỏi cảm thấy chua xót:
"... Kiều Trác Phàm, có phải anh nuôi vợ bé ở bên ngoài hay không?"
Sau khi hít hít chóp mũi, Tiếu Bảo Bối hỏi.
"Nuôi vợ bé? Chăm sóc cho một mình em đã hao tốn hết tâm tư của anh rồi, anh làm gì còn sức lực nuôi những người khác?" Kiều Trác Phàm nghe cô hỏi liền thuận miệng đáp trả.
Nhưng sau khi anh nói xong những lời này, một lúc lâu vẫn không nghe thấy Tiếu Bảo Bối trả lời, lúc ngẩng đầu lên lần nữa mới phát hiện vành mắt cô đã ửng hồng...
"Đứa ngốc, sao em lại nghĩ đến những việc không có khả năng này được chứ?" Nếu anh có thể quan tâm đến người khác thì đã không để mình chịu khổ nhiều năm như vậy rồi.
Nhìn đôi mắt cô đầy nước mắt, anh chỉ có thể đau lòng ôm nàng vào ngực mình, cũng âm thầm thề phải tìm được người vừa rồi gọi điện tới kia, xử lý triệt để.
"Nhưng trong phim truyền hình không phải đều như vậy sao? Hồ ly tinh chỉ thích nửa đêm quấy cuộc sống của các cặp vợ chồng, lúc gọi điện đến nếu người bắt máy là vợ thì liền cúp máy hay sao? Hơn nữa em gọi lại nhiều lần, cô ta đều không chịu nhận. Điều này chứng minh rõ ràng cô ta đang chột dạ."
Tình huống vừa rồi giống như đúc tình tiết trong phim truyền hình dù Tiếu Bảo Bối không muốn nghĩ như vậy cũng không được.
Lúc cô nói, giọng nói còn chút khàn khàn, âm thanh này khiến Kiều Trác Phàm cảm thấy rất đau lòng.
"Đợi ngày mai anh cho người tìm cô ta, đến lúc đó tùy em xử lý!" Để dỗ dành cô, Kiều Trác Phàm chuyện gì cũng làm được.
"Anh tự nói đấy nhé!. Ngày mai nếu không giao người cho em, em liền không để ý tới anh!"
Tiếu Bảo Bối khẽ lau nước mắt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Trác Phàm đã cam kết như vậy cũng có nghĩa là không có vấn đề gì.
Nếu như thực sự có gì muốn giấu diếm thì anh sẽ không nói giao người cho cô rồi.
"Được được được, hiện tại tâm trạng đã tốt hơn chưa? Mau ngủ đi nào, anh đi mặc quần áo!"
Kiều Trác Phàm hôn lên trán cô một cái mới chịu rời đi.
Dĩ nhiên, lúc đi anh không quên cầm theo điện thoại di động.
Đợi đến khi anh thay quần áo xong, quay lại xác nhận Tiếu Bảo Bối đã ngủ, Kiều Trác Phàm mới ra ban công, nhấn nút gọi lại số điện thoại vừa rồi.
Nhưng Kiều Trác Phàm không biết, khi anh bắt đầu nhấn gọi cũng là lúc người vốn dĩ đã ngủ yên trên giường lại ngồi dậy...
Thật ra Tiếu Bảo Bối không nghĩ rằng Kiều Trác Phàm có việc giấu cô, cô biết những chuyện như vậy nếu làm quá lên sẽ có khả năng đẩy người trong lòng cho người khác. Cho nên, cô chỉ có thể nhường một bước, để anh tự xử lý vấn đề này.
Biết rõ lúc này nên làm thế nào nhưng Tiếu Bảo Bối vẫn tò mò muốn biết sau lưng cô, Kiều Trác Phàm sẽ nói với người khác cái gì.
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Tiếu Bảo Bối lén lút như mèo đi tới sau lưng Kiều Trác Phàm...
Hết chương 163!