Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 164.2

Editor: đỗ song nhi (yên yên)

Trong đêm hôm đó...

Nhạc Dương cũng đứng trên ban công.

Nhưng một bên ôm nhau ấm áp còn Nhạc Dương chỉ đứng một mình, đáy lòng lạnh lẽo.

Lúc này, trên tay cô đang cầm một tờ báo. Trang đầu chính là tin tức Diệp Tử Hi sắp đính hôn mà cô trợ lý đọc sáng nay tại văn phòng luật sư.

Ngày mai...

Người đàn ông từng khiến cô khóc, từng làm cô cười sẽ đính hôn.

Đáng tiếc nữ chính không phải cô.

Nhạc Dương hít thở sâu nhiều lần, tự nói với mình đó cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Nhưng cô không thể ngăn được nước mắt cứ tuôn rơi. Một mình cô ngây người trong căn phòng nhỏ. Trước đây, nơi này tràn ngập cảm giác ngọt ngào nhưng giờ lại khiến cô có cảm giác hít thở không thông.

Cảm giác này khiến Nhạc Dương vô số lần muốn trốn đi.

Nếu là lúc trước, cô sẽ gọi Tiếu Bảo Bối đến quầy rượu hoặc KTV để giải tỏa.

Nhưng lần trước cô vô tình hại Tiếu Bảo Bối như vậy, Kiều Trác Phàm không cho phép cô đến gần Tiếu Bảo Bối nữa.

Cũng không hẵng chỉ vì Trừ Kiều Trác Phàm ngăn cản mà chính cô cũng cảm thấy mình không còn tư cách đến gần Tiếu Bảo Bối...

Đêm nay cô đơn như vậy, cô chỉ có thể trải qua một mình. Nhưng quả thật Nhạc Dương có chút ngột ngạt nên cô ra ngoài ban công đứng hít thở gió trời để giữ vững lý trí, sẽ không đột nhiên nổi điên, không thể khống chế mình mà chạy đi tìm người đàn ông kia.

Gió lạnh thổi tan đi nỗi buồn nhưng cũng làm tâm trí cô càng tỉnh táo hơn.

Trong đầu Nhạc Dương hiện lên tin tức trên tờ báo, nó giống như một con dao, chậm rãi cứa vào trái tim cô vậy.

Nước mắt lại rơi nhưng lần này Nhạc Dương không lau đi. Dù sao đêm cũng đã khuya rồi, sẽ không ai chú ý đến cô cả.

Cứ coi như một lần bất chấp, cứ khóc cho thỏa thích. Sau đó cô tự hứa với lòng tuyệt đối sẽ không khóc vì người đàn ông tên Diệp Tử Hi một lần nào nữa.

Không biết có phải vì cô khóc quá nhiều với mấy hôm nay không ngủ hay không mà cô thấy xuất hiện ảo giác, dường như dưới lầu có người...

Bóng dáng người đó rất giống Diệp Tử Hi...

Không, không chỉ là giống!

Có thể nói, người đó chính là Diệp Tử Hi.

Bọn họ đã từng nằm cùng một giường, cũng đã làm chuyện thân mật vô số lần. Nhạc Dương còn hiểu rõ cơ thể Diệp Tử Hi hơn so với chính anh.

Làm sao có chuyện Nhạc Dương không nhận ra Diệp Tử Hi chứ?

Nhưng Diệp Tử Hi sắp kết hôn với người phụ nữ khác, tại sao anh ấy còn đến đây?

Thậm chí Nhạc Dương còn cho rằng mình đã nhìn lầm rồi, cô dùng sức lau đi nước mắt trên mặt mình. Nhưng người đàn ông kia vẫn đứng dưới ngọn đèn đường, đi qua đi lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Có lẽ anh chỉ vô tình đi ngang qua thôi!

Nhạc Dương tìm đủ mọi lý do, nhưng không dám nghĩ anh đến là để tìm cô vì cô sợ nếu đúng như vậy thì quyết tâm muốn rời xa anh của cô sẽ sụp đổ.

Đột nhiên điện thoại cô vừa rồi tiện tay đặt trên ban công rung lên.

"Tút tút tút..."

Nhạc Dương nhìn màn hình hiển thị của điện thoại di động, người gọi đến là Diệp Tử Hi.

Sau khi nhìn màn hình điện thoại, cô nhìn về phía người đàn ông kia một lần nữa .

Người đó cũng đang cầm điện thoại...

Giây phút đó, tim cô có chút rối loạn. Nhưng không phải bởi vì rung động, mà vì quá đau thương.

Diệp Tử Hi, nếu anh đã quyết định ở bên với người khác, vậy còn tới tìm em làm gì?

Nhạc Dương không muốn nhận điện thoại của anh, càng không muốn biết gọi anh đến để nói gì. Nhưng lúc cô ý thức được thì điện thoại đã đặt bên tai, hơn nữa cô đã nhấn nút trả lời.

Thì ra trái tim cô lại một lần nữa làm trái với lý trí...

"Nhạc Dương..." Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nam khàn khàn.

Tim cô lại không hề báo trước mà đau nhói. Nhạc Dương có chút không kịp phản ứng, đôi tay run rẩy, đôi môi cũng phát run, nhưng không thể phát ra được lời nào.

Diệp Tử Hi chờ đã lâu vẫn không nghe thấy cô trả lời, lại hỏi tiếp: "Nhạc Dương, em có đang nghe điện thoại không?"

So với giọng nói lúc trước, lần này giọng anh có chút mong đợi.

Nhạc Dương cố gắng cắn chặt hàm răng của mình, không để phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cô cứ định để cuộc gọi này kết thúc như vậy. 
Có thể ở trước buổi đính hôn nghe được âm thanh của anh một lần nữa, cô đã mãn nguyện lắm rồi. Nhưng cũng vì vậy càng khiến cô thêm tổn thương, không biết phải bao lâu mới có thể quên được...

Nhạc Dương không hề có ý định đáp lời anh nhưng người bên kia tựa như giận dỗi, không đợi được câu trả lời của cô thì không chịu bỏ qua.

"Nhạc Dương..." Giọng nói của anh đầy quyến rũ. Giống như trong trí nhớ, mỗi lần triền miên, anh đều thì thầm gọi tên cô như vậy...

Chuyện cũ lại một lần nữa giống cuốn phim, lướt qua tình khoảnh khắc bọn họ đã trải qua, khiến cô không cách nào khống chế được...

"Diệp Tử Hi, anh còn tới làm gì?" Cuối cùng Nhạc Dương cũng không thể nhịn được. Giọng nói cô có chút khàn khàn, ngay cả chính cô cũng không nhận ra.

Nghe được giọng cô, Diệp Tử Hi có chút kích động: "Nhạc Dương... Em nghe anh nói!"

"Được, anh nói đi, em đang nghe đây!" Sau khi Nhạc Dương hít một hơi thật sâu, khiến không khí lạnh lẽo chui vào cổ họng của mình, cô đột nhiên đáp lại.

Cô muốn xem thử chuyện đã đến nước này rồi Diệp Tử Hi còn có thể nói gì với cô?

"Anh sắp đính hôn rồi, là ngày mai!"

Dường như tâm linh tương thông, lúc nói lời này, Diệp Tử Hi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ban công nhà Nhạc Dương theo thói quen.

Anh nhớ rõ, trước kia Nhạc Dương thích nhất là sau buổi cơm tối một mình đứng ở đó hóng gió, uống chút rượu, nhâm nhi mấy món điểm tâm ngọt.

Nhưng anh không ngờ vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của cô.

Lúc trước họ cùng nhau ở chung một chỗ, hôm nay nhìn thẳng vào mắt nhau như vậy lại cảm thấy thật xa xôi.

Là bài xích, là xa lạ, là tuyệt vọng...

Thấy anh nhìn lên, trên gương mặt Nhạc Dương vốn đang đầy nước mắt nhưng cô cũng không biết vì sao lại đột nhiên cười to.

Tiếng cười kia vang lên trong gió đêm lạnh lẽo, chính cô cũng cảm thấy rợn cả tóc gáy...

Hiển nhiên, tiếng cười ấy cũng khiến người đàn ông dưới kia sợ hãi.

Diệp Tử Hi đứng dưới ngọn đèn đường, có chút luống cuống nhìn cô: "Nhạc Dương, em không sao chứ?"
Bình Luận (0)
Comment