Editor: Mèo (meoancamam)
"Cha, con không có kinh nghiệm gì hết. Ngài xem đã trễ thế này rồi, ngài vẫn nên nhanh chóng nghỉ ngơi thôi!"
Đàm Tiểu Tam lần này thật sự hối hận. Vì cái gì bản thân lại muốn hóng chuyện của Đàm Duật chứ?
Nếu không làm bà tám, liền sẽ không có chuyện như bây giờ?
"Không, hôm nay ngủ một buổi trưa, hiện tại có chút không ngủ được! Đúng lúc anh liền truyền thụ cho tôi mấy cái kinh nghiệm này một hồi thật kỹ..." Đàm Dật Trạch vừa lúc uống cạn chén trà nóng trên tay, sau đó trực tiếp đưa cho Đàm Duật. Sau khi bảo anh mang chén đến bồn rửa liền nói.
Lập tức, Đàm Tiểu Tam trên mặt vốn còn có chút chờ mong coi như biết rõ, hôm nay anh gặp nạn rồi.
Hơn nữa còn đưa đến trên tay Đàm thiếu.
Hu hu... Lần này phải làm sao mới tốt đây?
Mẹ, cứu mạng!
Con trai ngoan Đàm Tiểu Tam của mẹ sắp bị tên đàn ông hư hỏng nhà mẹ bắt nạt rồi!
Nhưng Đàm Duật bên cạnh cũng coi như lớn lên cùng Đàm Tiểu Tam giảo hoạt.
Anh còn chỗ nào không rõ nữa, mỗi lần Đàm Tiểu Tam sắp phải ăn đánh liền sẽ mở miệng ra cầu cứu Cố Niệm Hề. Tuy có vẻ Cố Niệm Hề cũng biết con trai nhỏ của mình dường như có chút gian xảo cho nên ở nhà mới liên tục bị đánh. Thế nhưng con hàng này quả thật bán manh rất tốt. Mỗi lần lúc đến Cố Niệm Hề cũng không định giải cứu cậu chàng ngay thời khắc nước sôi lửa bỏng, cuối cùng con hàng cũng có thể dựa vào dáng vẻ đáng yêu chết người không đền mạng kia khiến Cố Niệm Hề bỏ qua nghi ngờ trước đó cứu mình.
Chính vì đã bại quá nhiều lần vì điều này cho nên Đàm Duật quá rõ ràng sách lược của cậu chàng.
Vì vậy ngay tại lúc tên nhóc thối này ý thức được bản thân đến đến trên tay Đàm thiếu, định bụng gào giọng lớn tiếng kêu cứu thì Đàm Duật liền nhanh chóng bịt kín miệng tên nhóc thối này lại, khiến cho sức lực anh chàng đã chuẩn bị tốt không chỗ nào thả ra.
Dường như Đàm Tiểu Tam có chút bất ngờ đối với việc Đàm Duật bỗng nhiên ra tay, lúc này khi anh nhìn Đàm Duật, ngoại trừ vẻ mặt kinh ngạc ra thì càng nhiều là không cam lòng.
Có thể cam lòng mới lạ!
Lúc này có chỗ nào là đối phó một người đâu?
Nhìn tay Đàm Duật che kín miệng mình, Đàm Tiểu Tam căm tức: Hai đánh một, không công bằng!
Còn nữa, hai người so với anh còn lớn hơn! Đây rõ ràng là lấy lớn lấn nhỏ!
Hơn nữa, trong mắt to của Đàm Tiểu Tam đều là vô tội, cũng đang tuyên cáo cho bọn họ một sự thật: Con muốn mách mẹ về hành động độc ác của mấy người!
Nhìn thấy ánh mắt này ám chỉ điều gì, quả đấm của Đàm Dật Trạch lại càng vang bốp bốp!
Được rồi, thật ra từ rất lâu ông đã luôn khó chịu với việc tên nhóc thối này thường xuyên mách lẻo Cố Niệm Hề.
Đây rõ ràng không có gì khác đối với chiến thuật "gian tế" mà ông từng đọc qua trong sách.
Ông vẫn luôn muốn dùng hành động thực tế nói cho thằng nhóc thối này một chuyện, gian tế không dễ làm. Chẳng qua ngại có Cố Niệm Hề coi chừng nên Đàm Dật Trạch vẫn luôn không tìm được cơ hội ra tay thôi.
Hôm nay sau khi bận rộn cả ngày ở công ty, Cố Niệm Hề có vẻ mệt đến chết, vừa tắm rửa xong liền ngủ rồi. Cho nên Đàm Dật Trạch vốn muốn tìm bà nhiều ân ái một chút, vừa vào phòng liền nhìn thấy bả ngủ mất rồi.
Rốt cuộc ông cũng không nỡ quấy rầy bà vì công ty mà mệt như thế nên chỉ có thể xuống tầng tìm chút gì đó uống giải sầu.
Ngược lại Đàm Dật Trạch cũng không ngờ còn bắt gặp hai anh em này ở đây. Càng khiến ông bất ngờ chính là thằng con trai vốn đang học đại học còn so với ông người làm cho này còn hiểu biết hơn?
Nếu như vậy, bọn họ vẫn nên bàn luận thật tốt!
Cũng để ông thuận tiện giáo dục tên nhóc thối này một chút, không phải chuyện gì cũng kêu đến mẹ đi.
Nếu không...
"Hu hu..." Đàm Tiểu Tam nhìn Đàm Dật Trạch nheo mắt, cảm giác bất an mười phần.
Anh lo lắng vùng vậy, vặn vẹo cơ thể muốn trốn thoát khỏi tay Đàm Duật.
Không máy chính là Đàm Duật ngoại trừ việc dùng một tay che kín cái miệng định lải nhải của anh, tay còn lại còn trực tiếp trói hai tay anh lại đằng sau khiến anh hoàn toàn không thể động đậy.
Được rồi, lúc này Đàm Tiểu Tam không thể không thừa nhận, võ công mèo cào mà anh vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo trong trường học phô ra trước mặt hai người đàn ông đã trải qua huấn luyện chuyên nguyện trước mắt này hoàn toàn một chút da lông cũng không được coi là gì!
Không đến một lúc sau, anh hoàn toàn bị không chế rồi.
Thật sự là lúc trước Đàm Dật Trạch cũng tính cách để đưa tên nhóc này vào khu S trải nghiệm một đợt huấn luyện chuyên nguyện. Dù sao lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, tên nhóc thối này dù cho có hỗn thế nào thì một nửa máu trên người nó cũng là từ Đàm Dật Trạch ông. Hơn nữa lúc này dạy cho nó chút điểm thực tế gì đó cũng là giúp nó có chút võ phòng thân. Đàm gia nhà bọn họ gia đại nghiệp đại, khó nắm chắc những người đó sẽ không có chút tâm tư gì với bọn họ.
Thế nhưng thằng nhóc này miệng lưỡi cũng trơn tru, mỗi lần đều dỗ Cố Niệm Hề cảm thấy để nó đi theo Đàm Dật Trạch liền giống như đi vào đầm rồng hang hổ. Vì vậy mỗi lần Đàm Dật Trạch nhắc đến đều bị bà trực tiếp không đồng ý.
Về sau Đàm Dật Trạch cũng không nhắc tới nữa.
Mà đến lúc này, Đàm Dật Trạch mới thực sự ý thức được lúc trước bản thân đã làm ra một quyết định sai lầm như thế nào.
"Cha, của ngài đây!" Đàm Duật vẫn luôn khiến Đàm Dật Trạch vui lòng nhất. Ngoại trừ bởi vì từ bé đến lớn anh đều tôn trọng Đàm Dật Trạch nhất thì còn là vì anh hiểu rõ ông nhất.
Hiện giờ anh thành công bắt được em trai mình, không phải lập tức xử lý sau đó tranh công với Đàm Dật trạch mà là trực tiếp đưa Đàm Tiểu Tam đã bị khống chế đến trước mặt Đàm Dật Trạch.
"Ừ, làm không tệ!" Đàm Dật Trạch thoáng gật đầu, sau khi bày tỏ bản thân hài lòng liền trực tiếp bắt lấy hai tay bị trói ra sau của Đàm Tiểu Tam. Một tay trực tiếp che lại miệng Đàm Tiểu Tam khiến cho anh hoàn toàn không có chút cơ hội nào để gây ra động tính gì. Sau khi thành công tiếp nhận, Đàm Dật Trạch liền nói với Đàm Duật: "Cất cốc xong liền đi nghỉ đi!"
"Vâng, cha..." Đàm Dật Trạch lễ phép trả lời, cuối cùng còn vứt cho Đàm Tiểu Tam một ánh mắt "Trông dáng vẻ bé nhỏ của chú".
Mà đáng thương Đàm Tiểu Tam bị đôi cha con này tùy tiện đưa qua đưa lại đến cái cơ hội phản kháng cũng không có...
- - đường phân cách - -
"Đưa những tài liệu này đến Tiếu thị, lại thuận tiện nhìn xem bên kia còn chuyện gì cần xử lý không!" Sáng sớm hôm nay, Kiều thiếu liền tới tập đoàn Tiếu Phàm. Nhưng bất cứ người nào cũng có thể liếc mắt liền nhìn ra, hôm nay tâm trạng của Kiều thiếu dường như tốt hơn so với hôm qua nhiều.
Xem hiện tại khi anh nói chuyện đều sẽ không khiến người ta cảm giác được một trận không khỏe lạnh cả sống lưng.
Thế nhưng dù là như vậy thì A Vĩ cũng không cảm thấy tốt hơn chỗ nào.
Nhảm nhí, cùng anh, thử như hôm qua bị Kiều thiếu bắt đi luyện quyền xem?
Nói là luyện quyền, là đánh nhau nhưng Kiều thiếu hoàn toàn không hề cho anh một cơ hội phản kích!