Editor: Mèo (meoancamam)
Nhưng vấn đề là rất không dễ dàng mới có một công ty có thể khiến cô làm việc ở đây, cũng sẽ không giống như mấy cái công ty trước kia mà coi cô như Bồ Tát sống đặt trong công ty, chuyện gì cũng không dám để cô đi làm. Lăng Công Chúa vẫn rất thích nơi này.
"Động một tí liền muốn xin nghỉ, cô coi nơi này là nhà của cô?" Không ngoài dự đoán của cô, Kiều Trác Phàm vừa nghe cô muốn xin nghỉ thì vẻ mặt liền không tốt.
Không, phải nói hiện tại mặc kệ người khác nói cái gì, Kiều Trác Phàm đều không cho được sắc mặt tốt nào.
"Nếu tôi muốn coi chỗ này là nhà của mình thì tôi đã trực tiếp về nhà nghỉ ngơi rồi!" Dù sao khi nãy miệng của cô đã bị Kiều Trác Phàm thấy được cho nên cô cũng đơn giản buông tay. Sau đó cô liền cực kỳ không có hình tượng tựa vào sofa ngồi một bên, hai chân bắt chép. Sau cô liền nhìn Kiều Trác Phàm.
Người sau vẫn luôn là vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm cô!
Bởi vì vị trí cô đang ngồi hiện tại chính là vị trí Tiếu Bảo Bối thích nhất. Hơn nữa lấy cái gối cừu vui vẻ bỏ đi xấu đến không ngờ kia của Tiếu Bảo Bôi ôm vào lòng.
Thật ra, ngày đó dưới cơn tức giận anh liền từ trong căn phòng hai người bọn họ vẫn ở sau khi cưới dọn ra ngoài.
Trước khi rời đi anh còn dặn dò A Vĩ thay đổi khóa cửa.
Anh làm những thứ này chỉ là miễn cưỡng muốn lấy lại chút lòng tự trọng ít đến đáng thương của mình mà thôi.
Nhất là khi Tiếu Bảo Bối thừa nhận cảm tình của mình với Diêm Soái trước mặt anh, Kiều Trác Phàm cảm thấy lòng tự tôn mà anh từng luôn lấy làm kiêu ngạo đều bị hung hăng giẫm đạp trên đất.
Ngày đó, anh bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật sự mệt mỏi.
So với gắt gao nắm lấy Tiếu Bảo Bối, mệt mỏi chính bản thân mà cũng làm khổ cô. Chẳng bằng trực tiếp thả tay để cô tùy ý bay đi. Vậy nên anh liền trực tiếp rõ ràng đưa cho Tiếu Bảo Bối một tờ giấy ly hôn, lại càng không gặp lại cô.
Toàn bộ chẳng qua là vì anh sợ hãi lần nữa nhìn thấy cô, quyết định anh rất không dễ dàng có được quyết tâm thực hiện sẽ nhanh chóng thay đổi...
Nhưng khi rời khỏi nhà, anh lại thấy được chiếc gối cừu vui vẻ bị Tiếu Bảo Bối vứt lẻ loi trên ghế sofa.
Sau đó anh liền ma xui quỷ khiến thế nào mà nhét chiếc gối này vào hành lý của mình, mang nó tới cao ốc tập đoàn Đế Phàm.
Có thể nói, mấy ngày nay Kiều Trác Phàm chính là cùng chiếc gối ôm cừu vui vẻ quái dị này trải qua tại Đế Phàm. Kiều Trác Phàm cũng không cách nào phủ định, thật ra những ngày anh khó tránh khỏi phải trắng đêm này, anh đều ôm chiếc gối ôm vốn bị anh ghét bỏ vô số lần, còn vứt trên mặt đất giẫm bao nhiêu lần này vượt qua.
Mà lúc này, chiếc gối này lại bị Lăng Công Chúa ôm vào lòng, hơn nữa hai cái sừng kia còn bị Lăng Công Chúa nghịch hư.
Rõ ràng là một cái vật chết nhưng trong mắt của anh lại giống như thấy được Tiếu Bảo Bối bị người khác ôm vào lòng vậy.
Chợt anh đột nhiên tiến nhanh lên phía trước, trực tiếp tách cái gối cừu vui vẻ kia khỏi lòng Lăng Công Chúa. Đồ của anh chỉ có Kiều Trác Phàm anh mới có thể xử lý, dù cho nghịch đến hỏng cũng không làm sao. Nhưng anh chính là không thể chịu được thứ này bị người khác chơi hư.
Mà Lăng Công Chúa đối với hành động này của Kiều Trác Phàm là hoàn toàn không ngoài ý muốn.
Được rồi, mấy ngày nay cô vừa vào văn phòng Kiều Trác Phàm thì liền phải dựa vào nghịch con cừu này để giảm bớt không khí khủng bố trong này một chút.
Mà mỗi lần Kiều Trác Phàm đều sẽ hiện ra dáng vẻ đầy mặt âm trầm nhìn chằm chằm cô giống vợ yêu bị người khác hớt tay trên vậy.
"Kiều, nếu anh thật sự nhớ cô ấy đến như vậy liền đi tìm cô ấy!" Lăng Công Chúa nhìn chú cừu con bị Kiều Trác Phàm lần nữa đoạt đi, không chút để ý nói.
Nói thật, cô cảm thấy hình ảnh Kiều Trác Phàm ôm con cừu nhỏ này thế nào cũng tà ác kiểu gì đó. Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt giống như muốn cắn chết cô của Kiều Trác Phàm, cô hẳn đã cầm điện thoại ra chụp tấm hình hài hước đến trăm năm khó gặp này, sau đó liền đăng lên vòng bạn bè tranh thủ chút chú ý rồi.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt hiện tại của Kiều Trác Phàm...
Lăng Công Chúa rụt rụt cổ, vẫn thôi đi.
Cô không chụp anh Kiều Trác Phàm cũng sắp phải giết chết cô rồi, nếu chụp thì sẽ còn lại gì?
Đến lúc đó Đàm Duật còn chưa thành công chui vào túi cô, cô liền biến thành một cái oan hồn luôn rồi!
"Tôi không nhớ đến cô ấy!" Kiều Trác Phàm vừa nghe đến hai chữ kia thì liền lập tức ném gối ôm trên tay mình xuống đất.
Nhưng Kiều Trác Phàm lại không biết hiện tại anh giống như trẻ con bị vạch trần cảm xúc vậy, dùng hành động ngay thơ nhất để che dấu nội tâm của mình.
"Không nhớ đến cô ấy?" Lăng Công Chúa không có tiếp tục nói hết mà mắt lóe lên sự thương tiếc đối với chú cừu con.
Rất nhanh, Anna liền đứng dậy từ ghế sofa, chậm rãi đi đến trước mặt Kiều Trác Phàm.
Thế nhưng cô cũng không nói thẳng với Kiều Trác Phàm mà trực tiếp ngồi xổm xuống nhặt lên chiếc gối ôm trên mặt đất, sau đó liền vỗ nhẹ vài lần giống như muốn phủi đi phần bụi dính bên trên.
Mà trong cả quá trình này, Kiều Trác phàm vẫn nhìn chằm chằm Anna, tầm mắt chưa từng rời đi.
Cảm giác giống như anh vẫn đang lo lắng Anna sẽ mang chú cừu nhỏ này đi vậy.
Nhưng dưới ánh mắt tràn đầy phòng bị kia của anh, Anna lại dứt khoát nhét con cừu trong tay mình vào lòng anh.
Sau khi nhận dược ánh mắt đầy phức tạp của Kiều Trác Phàm, Anna mới nói tiếp: "Không nhớ đến cô ấy thì hiện tại anh cũng không nên thành cái dạng này!"
Nếu Kiều Trác Phàm anh không nghĩ tới cô thì mấy thứ đồ của Tiếu Bảo Bối vẫn còn có thể xuất hiện bên bên cạnh anh sao?
Kiều Trác Phàm tự che lại trái tim mình, chẳng lẽ đôi mắt của những người khác cũng theo đó mà mù xuống rồi à?
Chỉ cần không phải kẻ không có mắt thì hiện tại đều nhìn ra được không phút giây nào là anh không nhớ tới Tiếu Bảo Bối...
"Được rồi, nếu nhớ đến cô ấy thì liền đi tìm đi. Nếu như đến lúc đó Tiếu Bảo Bối thật sự chạy theo người khác thì thật sự chỉ có mình anh khóc!" Sau khi bà tám xong chuyện nhà người khác, Anna liền quay lại trọng điểm: "Buổi chiều nay tôi nghỉ!"
Khi nói đến đây thì Anna đã nhanh chóng đi tới cửa.
Dáng vẻ này khiến người ta cảm giác được cô một chút cũng không để Kiều Trác Phàm vào mắt.
"Cô..." Kiều Trác Phàm vẫn còn có vẻ muốn nói ra ý của mình nhưng Anna lại nói cho anh: "Tôi chỉ qua đây nói cho anh quyết định này thôi, không hề định trưng cầu ý kiến của anh!"
Bỏ lại một câu này, Anna liền nhanh chân bước đi.
Sự thật chứng mình, sếp vừa mới thất tình quả thật rất khó hầu hạ.
Cho nên Anna quyết định sẽ trực tiếp ném lại củ khoai lang bỏng tay này cho A Vĩ. Đợi đến khi Kiều Trác Phàm trở lại thành người bình thường thì cô lại tới là được.
Anna mở cửa rời đi cũng đột ngột như cách cô xuất hiện.