Editor: Mèo (meoancamam)
Nếu không thì sao cô lại thấy được trong mắt A Vĩ là thương tiếc đối với cô chứ.
"Anh A Vĩ, anh thấy tôi nên mặc màu gì thì tốt hơn? Nếu không tôi lại đi chải cái đầu!"
Vừa nãy cô ói ra, hẳn mùi trên người cũng không hề tốt!
Hơn nữa sắc mặt cô hẳn cũng rất tệ.
Làm sao bây giờ?
Cô không thể mang ngoại hình như vậy đi gặp Kiều Trác Phàm, nếu không bị ghét bỏ thì sao giờ?
Tiếu Bảo Bối đã bắt đầu cân nhắc bản thân nên như thế nào mới có thể trong thời gian ngắn nhất xử lý sạch sẽ bản thân để đi gặp Kiều Trác Phàm.
Nhưng nhìn Tiếu Bảo Bối vẫn luôn buồn rầu về ăn mặc của chính mình, tâm trạng A Vĩ lại có chút nặng nề.
Có chút lời anh tạm thời còn không dám nói cho Tiếu Bảo Bối!
Thật ra, Kiều Trác Phàm để anh qua đây là để báo cho Tiếu Bảo Bối đi cùng Kiều Trác Phàm nói về vấn đề tiền sinh hoạt.
"Anh A Vĩ, anh cho tôi mấy đề nghị được không?" Tiếu Bảo Bối cực kỳ buồn rầu.
Muốn ở trong thời gian ngắn làm nhiều thứ như vậy, cô phát hiện đầu óc của mình có chút không theo kịp tiết tấu rồi.
A Vĩ nhìn cô sốt ruột như vậy chỉ có thể mở miệng: "Không có việc gì. Kiều thiếu hẹn thời gian là giữa trưa ngày mai, đến lúc đó tôi qua đón cô, cô cũng có thời gian sửa soạn!"
Còn về nội dung nói chuyện của bọn họ, vẫn là để Kiều Trác Phàm tự mình nói cho Tiếu Bảo Bối đi. Bởi vì chuyện này, A Vĩ thật sự nói không nên lời!
"Còn phải đợi đến trưa mai sao..." Nghe được lời này, trong mắt Tiếu Bảo Bối liền hiện chút thất vọng.
Đúng vậy, bây giờ cô thật sự gấp đến nỗi muốn gặp Kiều Trác Phàm, muốn cùng anh giải thích, muốn nói cho anh những nhớ nhung của bản thân với anh, còn có...
Nghĩ đến chuyện kia, tay Tiếu Bảo Bối liền rơi xuống bụng mình.
Thật ra, cô có khả năng mang thai rồi.
Kết quả vẫn ở trong nhà vệ sinh, chỉ cần cô nhìn một lần là biết.
Lần trước khi đứa bé không còn, tuy Kiều Trác Phàm không hề trách cứ cô nhưng cô vẫn có thể đọc được trong mắt người đàn ông đó đầy nỗi tiếc hận.
Hẳn Kiều Trác Phàm muốn một đứa con đi?
Dù sao anh lớn hơn Tiếu Bảo Bối cô nhiều tuổi như vậy...
Nhưng mà, Tiếu Bảo Bối vẫn hi vọng bản thân thật sự mang thai, sau đó sẽ tự mình nói ra việc này với Kiều Trác Phàm...
Lúc này, Tiếu Bảo Bối liền bắt đầu tưởng tượng ngày mai gặp mặt buổi trưa khi cô nói chuyện này với Kiều Trác Phàm, anh sẽ có vẻ mặt gì...
"Nếu không..." A Vĩ thấy dáng vẻ thất vọng của Tiếu Bảo Bối, anh định nói có cần anh về hỏi Kiều thiếu một chút, có thể gặp mặt trước đó hay không?
Nhưng Tiếu Bảo Bối lại mở miệng: "Không sao không có chuyện gì!"
Chỉ cần có thể nhìn thấy anh, cô còn để ý thời gian sớm muộn hay sao?
Cô đã đợi nhiều ngày như vậy, không cần thiết phải xoắn xuýt khoảng thời gian chưa đến 24 giờ này làm gì, phải không?
"Vậy thì trước cứ vậy đi, tôi về bên Kiều thiếu phục mệnh trước!" Nghe Tiếu Bảo Bối nói, A Vĩ liền mở miệng.
"Cảm ơn anh anh A Vĩ, còn đặc biệt vì chuyện hai bọn tôi đi một chuyến..."
"Nên vậy."
Sau khi khách sáo với A Vĩ hai câu, Tiếu Bảo Bối liền xoay người vào nhà, nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.
Chỉ vừa nhìn thấy trên que thử thai đang yên tĩnh đặt trên bồn cầu khi nãy đã xuất hiện hai vạch màu đỏ!
Tiếu Bảo Bối khẩn trước mở ra hướng dẫn sử dụng, nhìn vài lần.
"Hai vạch chính là... mang thai ư?" Đối với hình vẽ bên trên, sau đó đọc ra ba chữ, âm điệu cũng cao lên!
Trong đó trộn lẫn kinh ngạc và vui sướng của Tiếu Bảo Bối...
Mang thai rồi ư?
Cô thật sự mang thai rồi?
Nghĩ vậy, Tiếu Bảo Bối liền đặt tay lên bụng mình.
Cô thật sự không nghĩ tới, đứa bé sẽ tiến vào cơ thể cô nhanh đến vậy...
Sờ soạng phần bụng vẫn chưa thay đổi gì, khóe mắt Tiếu Bảo Bối liền xuất hiện nước mắt: "Cục cưng, cám ơn con đã đến nơi đây! Tin tưởng mẹ, lúc này mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt..."
- - đường phân cách - -
"Kiều thiếu..."
Sau khi từ nhà Tiếu Bảo Bối quay lại tập đoàn Đế Phàm, A Vĩ liền đi thẳng vào văn phòng Kiều Trác Phàm. Lúc này, áp suất không khí trong phòng làm việc thấp đến nỗi có thể đông lạnh người đến rùng mình.
Nhưng mà, sự lạnh lẽo này không phải do điều kiện bên ngoài mà xuất phát từ lòng người.
A Vĩ vừa vào liền phát hiện trong văn phòng cũng không phải chỉ có một mình Kiều Trác Phàm.
Đứng ở trong phòng làm việc còn có mấy chức vụ cấp cao trong công ty.
Mỗi người bọn họ đều đang cúi đầu, đầy mặt xám trắng.
Không cần phải nói, A Vĩ cũng biết bọn họ vừa bị mắng.
"Nếu hôm nay không lấy ra được một phương án hợp lý thì mấy người có thể về nhà gặm lão (*) được rồi!" Sau khi Kiều Trác Phàm vứt một phần tài liệu trước mặt mấy người bọn họ liền nói.
(*) gặm lão: từ này khá phổ biến theo mình thấy, đây có thể hiểu là về nhà ăn bám bố mẹ, không có tích sự gì, không kiếm ra tiền...
"Kiều thiếu..." Dường như có người còn muốn xin Kiều thiếu thả lỏng thời gian một chút.
Nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Kiều Trác Phàm quét tới liền lập tức biết điều im lặng.
Khi nãy cũng có người nói hôm nay không thể mang ra được phương án nào liền bị đuổi việc rồi. Hiện tại nếu lại mở miệng, hẳn cũng là một kết cục giống người kia.
Cho nên dù cho trước mắt Kiều trác Phàm nói ra yêu cầu có chút vượt xa khỏi cực hạn của nhân loại thì cũng không ai dám dễ dàng đề nghị gì, bởi vì làm vậy liền rất có khả năng mất đi công việc lương cao mà phúc lợi lại tốt đến dọa người này.
"Cầm hết mấy thứ trên đất ra ngoài đi! Trước khi tan làm liền nộp lên!" Kiều Trác Phàm ném lại một câu như vậy.
Rất nhanh, một loạt người đứng trước bàn làm việc khi nãy liền vội vàng dọn dẹp một hồi liền nhanh chóng rời đi.
"Kiều thiếu, lời ngài nói tôi đã truyền đạt hoàn toàn cho phu nhân..." A Vĩ nói xong, ngẩng đầu liền phát hiện Kiều Trác Phàm đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, sau đó anh liền nghĩ trước nghĩ sau mà vội vàng chữa lại: "Là Tiếu Bảo Bối..."