Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Vốn là Kiều Trác Phàm muốn trực tiếp đến đây tìm Tiếu Bảo Bối, thuận tiện nói xin lỗi. Nhưng A Vĩ một mực yêu cầu anh cầm theo một bó hoa hồng để thể hiện sự lãng mạn.
Tại sao A Vĩ lại làm vậy ư?
Cậu ấy sẽ trả lời rằng: không phải trong phim truyền hình đều diễn như vậy sao?
Kiều Trác Phàm nghe theo lời xui khiến của quân sư quạt mo A Vĩ, mang theo 99 bông hồng đỏ xuất hiện trước cửa nhà họ Tiếu.
Tình cảnh này đưa đến ồn ào không nhỏ, không ít thiếu nữ si mê Kiều Trác Phàm. Chỉ tiếc là vị nào đó không hề nhìn bọn họ một cái, bước thẳng đến cửa chính.
Lúc nhóm người này không khác gì xã hội đen tới cửa đòi nợ, vừa nhấn chuông vừa đạp cửa thì A Vĩ thông báo một tin tức quan trọng: Tiếu Bảo Bối đang ở bệnh viện!
Nghe được tin tức này, Kiều Đại gia bị dọa mất hồn, làm gì còn nhớ đến việc trên tay mình đang cầm bó hoa?
Sau khi ném bó hoa vào người A Vĩ, Kiều Trác Phàm nhanh chóng lên xe chạy đến bệnh viện.
Phía sau, A Vĩ bị ném 99 đóa hồng vào mặt, thiếu chút nữa đã hôn mê.
Nhà thơ kiêm nhà khoa học nào đó vừa lo lắng mình tuổi trẻ tài cao, có thể bị gai hoa hồng cướp đi tính mạng hay không vừa oán giận Kiều Đại Thiếu.
Nếu không phải vừa rồi A Vĩ thông minh, lúc bị bao vây ở đồn cảnh sát liền gọi điện thoại để Duật Tiểu Gia ra mặt giải quyết chuyện này thì sao bọn họ có thể thoát khỏi đám người có súng đó, có lẽ đã sớm bị người ta đánh thành ong vò vẽ rồi.
Nhưng Kiều Đại Thiếu lại lấy oán báo ân, ném hoa hồng vào mặt anh!
A Vĩ cảm giác mình uất ức chết mất.
Khi cậu đang vô cùng buồn bã thì đã bị bỏ lại phía sau. Đoàn xe theo sát chiếc xe Hummer vàng lao vút đi giống như mây đen, đến nhanh mà đi cũng nhanh, để lại nhóm người cuồng xe hiệu dõi mắt nhìn theo...
—— tuyến phân cách ——
"Cha, con ăn không vô!"
Tiếu Bảo Bối chu môi, đẩy món ăn trước mặt ra xa.
Đây là bữa ăn tối của bệnh viện, Tiếu Bảo Bối chỉ ăn được vài miếng liền thôi.
Thật ra, khoảng thời gian trước, khi cha nằm viện, bọn họ đã từng ăn những món như vậy rồi nhưng không biết vì sao hôm nay, Tiếu Bảo Bối không chút khẩu vị nào.
"Bảo Bối, tuy những món này không ngon, nhưng con cố ăn một chút lót dạ đi. Đợi lát nữa, cha ra ngoài mua cho con vài món ngon!" Cha Tiếu nhẹ giọng dụ dỗ.
"Con ăn không vô..." Ngoại trừ nghe thấy mùi hương lạ cô còn cảm thấy những món này quá nhạt nhẽo.
Không biết vì sao, gần đây Tiếu Bảo Bối luôn muốn ăn những món dầu mỡ gì đó.
Đặc biệt là hôm có hẹn với Kiều Trác Phàm, cô vẫn chưa ăn được bò bít tết. Nghĩ đến dĩa bò bít tết trên hình liền không nhịn được nuốt nước miếng.
Nhìn cô như vậy, cha Tiếu chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đứng dậy cầm áo khoác nói với cô: "Được rồi, được rồi! Cha lập tức đi mua đồ ăn ngon cho con đây! Con chờ một chút."
Bây giờ cô đang có thai, cha Tiếu lo lắng cô sẽ không cung cấp đủ dinh dưỡng cho đứa bé trong bụng.
Mặc dù cha đứa bé đã bị cha Tiếu l liệt vào danh sách đen nhưng đứa bé là vô tội!
Hơn nữa, đó còn là cháu ngoại của ông. Sao ông có thể ngồi yên không quan tâm chứ?
"Cha, con muốn ăn giò heo to! Càng to càng tốt...." Tiếu Bảo Bối nghe cha muốn ra ngoài mua đồ ăn cho cô nên rất phấn khích. Nhất là nói đến hai chữ "giò heo", tinh thần phấn chấn không hề giống với người bệnh chút nào.
Thấy Tiếu Bảo Bối như vậy, cha Tiếu cũng không quan tâm tới những thứ khác.
"Giò heo lớn sao? Còn muốn ăn cái gì nữa không?" Lúc này, chỉ cần Tiếu Bảo Bối có thể hoạt bát, không buồn lòng về Kiều Trác Phàm nữa thì mặc kệ cô muốn gì cha Tiếu cũng sẽ đưa đến trước mặt cô vô điều kiện.
Dù sao cha Tiếu đã làm cha, đương nhiên biết nên chăm sóc phụ nữ mang thai như thế nào. Lúc xưa, người phụ nữ đó đã nói cho ông biết, khi người phụ nữ có thai, muốn ăn gì thì phải ăn được, nếu không sẽ không tốt cho sự phát triển của đứa bé. Vì một câu nói kia mà cha Tiếu đã biến nhà họ thành một cửa hàng nhỏ, muốn cái gì liền có cái đó.
Nghĩ đến chuyện này, khóe mắt ông ươn ướt.
Không biết bây giờ người phụ nữ đó như thế nào rồi?
Nếu bà ấy biết con của bọn học đã sắp làm mẹ thì có vui không?
"Còn muốn ăn thịt bò bít tết, loại nhiều mỡ ấy, con còn muốn ăn xoài!" Có lẽ Tiếu Bảo Bối đã rất thèm rồi, cô vừa nói vừa chép miệng.
"Được được được, bây giờ cha đi mua về ngay đây! Con ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho cha." Cha Tiếu không quên dặn dò trước khi đi.
Sau khi cha Tiếu ra ngoài, một mình Tiếu Bảo Bối nằm trên giường, thỉnh thoảng đá chăn vài cái.
Nghĩ tới những món sắp được ăn, dường như những buồn phiền Kiều Trác Phàm mang lại đã vơi đi không ít.
Ngay lúc này, cửa phòng bệnh của cô truyền đến tiếng gõ cửa.
"Cha ư?" Tiếu Bảo Bối cho rằng cha Tiếu quên mang ví tiền nên quay lại.
Cô đẩy giá truyền nước biển, bước từng bước chậm rãi đến cửa.
"Cha?" Tiếu Bảo Bối vừa hỏi vừa đẩy cửa phòng bệnh ra.
Nhưng khi thấy người đến, cô lập tức muốn đóng cửa lại bởi vì đang đứng trước mặt Tiếu Bảo Bối chính là người đã để cô lại đồn cảnh sát - Kiều Trác Phàm!
Tốc độ của cô không phải đối thủ của Kiều Trác Phàm. Cánh cửa chưa kịp đóng, tay anh đã chặn lại. Sau đó anh liền xông vào.
"Anh... Anh còn muốn làm gì?" Thấy Kiều Trác Phàm mạnh mẽ xông vào, khuôn mặt Tiếu Bảo Bối bị dọa đến trắng bệch.
Ngoại trừ việc nói chuyện không lưu loát, cô còn từng bước một lùi về phía sau.
"Không cho phép anh bước tới đây, có nghe hay không..."
Bởi vì sợ hãi, ngay cả giá truyền dịch bên cạnh Tiếu Bảo Bối cũng không để ý, lập tức định tránh đi. Lúc cô xoay người chạy, một đôi tay khỏe mạnh giữ chặt hai vai Tiếu Bảo Bối, sau đó cô rơi vào một lồng ngực quen thuộc...
"Bảo Bảo, anh rất nhớ em!"
Hết chương 184!