Editor: đỗ song nhi (yên yên)
"Kiều Thiếu, thật sự là anh!" A Vĩ vừa tiến đến thấy người đàn ông đang ngồi ở một bên, không khỏi thở dài nói.
Không phải bọn họ chưa từng đánh nhau, đặc biệt khi còn ở nước ngoài, ra vào đồn cảnh sát đối với bọn họ đã là chuyện như cơm bữa. Chỉ có điều đa số đều là Kiều Thiếu mang theo đoàn luật sư tới.
Đánh nhau trước mặt nhiều người sẽ ảnh hưởng đến thanh danh và thân phận. Vì vậy, bình thường những chuyện thô lỗ như vậy, Kiều Thiếu đều giao cho bọn họ làm.
Không nghĩ tới, hôm nay lại đến phiên A Vĩ dẫn đoàn luật sư đến, thật sự có chút ngoài dự liệu.
"Đừng nói nhảm, nhanh chóng để người kia đừng nói nữa." Rốt cuộc Kiều Trác Phàm cũng thốt ra lời "vàng ngọc" nhưng giọng nói thoáng lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Ai lại muốn bị một vị Đường Tăng sống như trong Tây Du Ký lảm nhảm bên tai hơn nửa tiếng đồng hồ chứ?
Dù anh ta nói không biết mệt nhưng lỗ tai người nghe đã không chịu nổi.
Sau khi trải qua một hồi bị giày vò, sắc mặt Kiều Trác Phàm có thể tốt mới là lạ!
"Vâng..." A Vĩ cũng thấy được tâm tình Kiều Trác Phàm không vui, cậu nhanh chóng phụ họa.
"Lúc cảnh sát đến đã đưa người kia vào bệnh viện, trước mắt chưa rõ thương tích như thế nào!"
Khi đoàn luật sư làm việc với cảnh sát, A Vĩ loáng thoáng nghe được cái tên "Diêm Soái" liền biết rõ đầu đuôi sự tình.
Mới đầu A Vĩ còn ở buồn bực vì sao Kiều Thiếu đã nhiều năm không làm ra hành vi gây tổn hại thanh danh mà hôm nay lại không nhịn được như vậy?
Nhưng vừa nghe thấy đối tượng bị đánh là Diêm Soái, A Vĩ liền hiểu vì sao.
Dám đánh chủ ý vào người phụ nữ của Kiều Trác Phàm, Kiều Trác Phàm không đánh mới là lạ!
Hiện tại đánh anh ta gãy tay đã coi như nhẹ rồi, nếu có lần sau...
Dù là cảnh sát cũng không can thiệp nổi!
"Kiều Thiếu, sao hôm nay anh lại tức giận như vậy?" Sau khi A Vĩ để đoàn luật sư xử lý công việc, cậu liền chạy tới hỏi Kiều Trác Phàm.
Theo như A Vĩ nghĩ, bây giờ Kiều Thiếu nên vui mừng mới đúng, làm sao lại đánh nhau đến mức phải vào đồn cảnh sát?
"A Vĩ, cậu không nói chuyện tôi cũng không nói cậu câm đâu! Nhưng nếu cậu muốn câm thì tôi sẽ tác thành cho cậu!"
Kiều Trác Phàm nghe A Vĩ ríu rít bên tai liền bày ra dáng vẻ tôi vì cậu mà "Suy nghĩ", đưa tay vỗ đầu vai cậu ấy một cái thật mạnh.
Lời nói này tràn đầy mùi vị uy hiếp.
Ý của Kiều Trác Phàm chính là nếu A Vĩ còn không im lặng, anh sẽ khiến cậu ấy im lặng mãi mãi.
"Kiều Thiếu, đừng...." Lời nói của Kiều Trác Phàm khiến da đầu A Vĩ tê dại, cậu chỉ có thể giả bộ ngoan ngoãn, hy vọng Kiều Thiếu quên đi suy nghĩ vừa rồi.
Không phải phim truyền hình thường có cảnh vài người chỉ cần cười một cái là có thể khiến người khác quên đi ý định ban đầu sao?
Nhưng dường như A Vĩ đã tính toán sai.
Bây giờ ánh mắt Kiều Thiếu như muốn phân thây A Vĩ, làm gì có dáng vẻ bị lừa gạt?
Giờ phút này, A Vĩ không thừa nhận cũng không được, "Kiến thức" trong phim truyền hình mà cậu vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo dường như không có bất cứ tác dụng gì.
Nhưng khi A Vĩ "Học đi đôi với hành" lại quên mất hai điều: giá trị nhan sắc và thuộc tính! Đây chính là hai điểm chủ yếu để kịch tính trong phim truyền hình có thể xảy ra.
A Vĩ có đẹp hay không phải để phái nữ nhận xét. Điểm mấu chốt chính là thuộc tính không đúng, Kiều Trác Phàm không quan tâm đến A Vĩ thì dù A Vĩ đẹp đến đâu cũng không khả thi.
Vì thế, khi Kiều Trác Phàm thấy A Vĩ làm nũng trước mặt mình, anh rất muốn ấn đầu A Vĩ vào bồn nước để cậu ấy tỉnh táo lại.
"Khụ khụ.... Anh giỡn không vui chút nào cả? Chuyện này dừng ở đây đi!" A Vĩ thấy sát ý trong mắt Kiều Trác Phàm nên vội vàng ho nhẹ, giải vây cho chính mình.
"...." Sau khi nghe A Vĩ nói, Kiều Trác Phàm chỉ liếc mắt nhìn cậu ấy một cái rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Lần này, A Vĩ vừa thở phào nhẹ nhõm vừa có chút buồn bực.
Theo cậu dự đoán, hiện tại Kiều Thiếu biết được tin tức Tiếu Bảo Bối mang thai thì phải cười đến mức không khép được miệng mới đúng chứ? Nhưng lúc này anh chỉ thấy Kiều Trác Phàm im lặng đến đáng sợ, vẻ mặt không hề tốt chút nào?
Nghĩ tới đây, A Vĩ đột nhiên hỏi: "Kiều Thiếu, hôm nay anh đã gặp phu nhân chưa?"
A Vĩ nghĩ nếu Kiều Trác Phàm đã gặp Tiếu Bảo Bối thì chắc chắn sẽ không có vẻ mặt này!
Đối với vấn đề A Vĩ hỏi, Kiều Trác Phàm liếc mắt, ghét bỏ A Vĩ lại làm phiền anh.
Lần này, A Vĩ càng buồn bực hơn: Là ý gì đây? Rốt cuộc là đã gặp hay chưa?
"...."
Mặc kệ A Vĩ hỏi thế nào, Kiều Trác Phàm cũng không đáp lại.
Mãi cho đến khi bọn họ từ trong đồn cảnh sát ra ngoài, Kiều Trác Phàm cũng không nói chuyện.
"Quay về Đế Phàm!" Kiều Trác Phàm vừa lên xe liền nói với A Vĩ đang ngồi ở ghế lái.
Câu nói này khiến A Vĩ lập tức đạp thắng xe!
"Kiều Thiếu, chúng ta không đi tìm phu nhân sao?"
Vì sao vì sao vì sao vì sao?
Trong lòng A Vĩ có vô số câu hỏi.
Hôm nay, khi Kiều Trác Phàm nói muốn ra ngoài, A Vĩ vẫn hy vọng Kiều Thiếu có thể đưa Tiếu Bảo Bối về. Bởi vì nếu Kiều Thiếu có tâm trạng tốt thì toàn bộ nhân viên tập đoàn Đế Phàm đều sẽ cảm ơn tám đời tổ tông nhà cậu.
Đặc biệt là khi biết tin Tiếu Bảo Bối mang thai, A Vĩ càng cảm thấy cuộc sống có hy vọng.
Nếu mọi người thắc mắc dù sao người có con là Kiều Trác Phàm chứ không phải A Vĩ, vậy cậu ấy hy vọng cái gì? Vậy thì mọi người không hiểu rồi.
Kiều Thiếu giống như là ác ma chuyển thế, có lúc các anh em muốn liên thủ cùng nhau ăn hiếp anh ấy nhưng không thành công, đa số đều thất bại thảm hại trong tay Kiều Thiếu!
Bởi vậy, bọn họ càng ngày càng muốn thu thập Kiều Trác Phàm nhưng vẫn chưa thành công một lần nào.
Nhưng bây giờ lại không giống.
Kiều Trác Phàm có con rồi!
Bọn họ không ăn hiếp được Kiều Trác Phàm thì đòi lại từ con của anh ấy vậy!
Nhưng A Vĩ không ngờ, dường như Kiều Thiếu không có chút cảm xúc gì với tin vui này.
Trong đồn cảnh sát bị thẩm vấn phiền phức, anh ấy muốn nhanh chóng ra ngoài thì không nói. Vậy còn bây giờ thì sao?
Bọn họ đã ra khỏi đồn cảnh sát nhưng việc đầu tiên Kiều Thiếu làm không phải là đi gặp Tiếu Bảo Bối mà lại quay về tập đoàn Đế Phàm?
Chẳng lẽ Kiều Thiếu xem công việc còn quan trọng hơn đứa bé ư?
"A Vĩ, hôm nay cậu nói nhảm hơi nhiều rồi đó!" Kiều Trác Phàm hơi giận.