Editor: Táo đỏ phố núi
Sáng sớm một ngày, nhìn Tiếu Bảo Bối ngồi trên bàn ăn cắn chiếc nĩa, Kiều Trác Phàm lên tiếng: “Tiếu Bảo Bối, em cắn hỏng chiếc nĩa của tôi, tôi sẽ coi em là chiếc nĩa để dùng đó!” Kiều Trác Phàm thề, bản thân anh nói câu này ra thật ra chỉ muốn hù dọa cô một chút thôi, nhìn anh cười hiền lành và thuần khiết như thế cơ mà.
Nhưng lời này nếu như bị Đàm Duật nghe được, nhất định sẽ ói mấy ngày mấy đêm luôn. Người như Kiều Trác Phàm mà chỉ đơn thuần là nói chơi thôi, thì trên đời này sẽ không có người nào được gọi là mặt người dạ thú.
Cũng may Đàm Duật không có ở đây, nên không có người châm chọc anh. Nếu không Kiều thiếu cũng khó mà diễn vai con sói đội lốt cừu được sinh động như vậy.
“Hả…” Tiếu Bảo Bối bị dọa sợ, vội vàng thả chiếc nĩa đang cắn ở trên miệng ra, nhưng mà rõ ràng là cái nĩa này cũng đã bị biến dạng.
Mẹ nó, chẳng lẽ cái này thật sự được chế tạo từ vàng ròng sao?
“Kiều Trác Phàm, tôi chỉ cắn một cái đã biến thành như vậy.” Tiếu Bảo Bối vô cùng uất ức, cô thật sự không ngờ cái này nhìn bên ngoài vàng rực như vậy, nhưng mà trên thực tế nó lại không chịu được sự tàn phá của cô.
“Anh sẽ không đánh tôi đấy chứ?” Người bạn thân Nhạc Dương của cô đã từng nói với cô, người có tiền am hiểu nhất là nham hiểm, vui buồn thường không lộ ra bên ngoài.
Giờ phút này trong mắt của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm trở thành người có phong cách cường hào.
“Đánh em, có thể làm cho chiếc nĩa khôi phục lại hình dạng ban đầu không?” Giọng nói của Kiều Trác Phàm cố gắng áp chế thật thấp.
Tiếu Bảo Bối bẹp bẹp cái miệng nhỏ nhắn trả lời: “Không thể!”
“Vậy em nói, tôi phải làm như thế nào mới được?” Đột nhiên anh nghiêng đầu, khuôn mặt mỉm cười khiến cho người ta sợ hãi.
Bất ngờ Tiếu Bảo Bối cảm thấy tim của mình hơi đập loạn nhịp, vội vàng thu ánh mắt của mình về.
“Nếu không, tôi bồi thường cho anh là được rồi!”
“Em xác định là em bồi thường được?” Giọng nói của anh, ngầm có ý coi thường. Không phải là coi thường vì Tiếu Bảo Bối không có tiền, chỉ là không thích thái độ bồi thường của cô. Nếu như thực sự anh cần tiền, lại càng đơn giản hơn nhiều…
“Cái này không phải là vàng thật đấy chứ?” Tiếu Bảo Bối quả thực không nghĩ ra, tại sao lại biến thái tới mức dùng vàng ròng để làm ra chiếc nĩa ăn! Món đồ chơi này thực sự rất quý, nhưng lại không thực dụng, chỉ cắn một chút đã bị gãy ra rồi.
“Em cảm thấy như thế nào?” Kiều Trác Phàm chỉ nhíu mày, giống như là đồng ý với sự phỏng đoán trong lòng của Tiếu Bảo Bối, anh chính là người biến thái như vậy đấy!
“Tôi đã cắn hỏng một cái răng của nó rồi. Hay là, tôi đi mua trả lại cho anh?” Thiếu một răng, bổ sung vào là được không phải sao? Hơn nữa, chỉ là một cái răng thôi, chắc là sẽ không mắc như vậy chứ.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm lại nói cho cô biết: “Bộ dao nĩa này là tôi đã đặc biệt đặt người ta chế tạo ra, trên thế giới này chỉ có duy nhất một bộ!”
Cũng đúng, người đặt làm bộ dao nĩa bằng vàng biến thái như vậy, trên đời này đoán chừng chỉ có một mình Kiều Trác Phàm mới làm ra hành động này.
“Em xem thiết kế đẹp như vậy, nhưng mà bây giờ bị em cắn không còn ra hình dạng gì nữa!”
Kiều Trác Phàm càn quấy nói, nhưng đôi mắt lại hiện lên sự dịu dàng như nước, làm thế nào cũng không che giấu được
“Vậy thì, anh bảo phải làm sao bây giờ?” Làm hư đồ của người khác, tư thế liền thấp đi ba bậc! Trước mắt, giọng điệu của cô đã yếu đi đôi chút rồi.
Vừa nhận lỗi, bàn tay của cô cũng không hề nhàn rỗi, khi có khi không đánh lên khuôn mặt của chính mình:
Này thì hư, này thì cắn lung tung! Bây giờ đã thấy hậu quả chưa?
Kiều Trác Phàm nhìn thấy cô lén la lén lút, đưa tay lên đánh chính mình thì kéo tay của cô lại, sau đó dùng ánh mắt nói cho cô biết: Đừng tưởng rằng đùn đẩy trách nhiệm cho chiếc răng nhỏ của em, thì sẽ không có chuyện gì nữa!
Lần này, cuối cùng Tiếu Bảo Bối cũng ngừng lại. Nhưng thấy Kiều Trác Phàm mãi không chịu mở miệng, cô lại có chút đứng ngồi không yên: “Vậy thì anh hãy nói cho tôi biết đi chứ…”
Kiều Trác Phàm nhìn cô, khóe miệng mang theo nét cười. Dưới cặp lông mi dài, đôi mắt chăm chú nhìn cô, một tình cảm khác lạ, từng chút một từng chút một khuếch tán ra ngoài.
Một đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm như vậy, đôi khi khiến cho Tiếu Bảo Bối cảm thấy, bản thân mình là người phụ nữ mà anh đã yêu sâu đậm nhiều năm.
Nhưng vấn đề là, cô và Kiều Trác Phàm gặp nhau tổng cộng cũng chỉ có mấy lần thôi?
Nói là tình thì quá nhỏ bé, nói là yêu thì quá sớm!
Hơn nữa, hình như Kiều Trác Phàm không phải là tuýp người như vậy, anh sẽ yêu, sẽ hiểu tình yêu là gì sao?.
Nghĩ tới những tên công tử trăng hoa mà cô biết kia, Tiếu Bảo Bối bất đắc dĩ lắc lắc đầu, gạt tất cả những tình cảm không nên có ra khỏi đầu óc của mình, sau đó mới trấn định lại.
Vào lúc này Kiều Trác Phàm lại mở miệng, lời nói kia chấn động tới mức màng nhĩ của Tiếu Bảo Bối cũng muốn thủng luôn!
“Không trả bằng tiền, vậy thì hãy trả bằng tình!”
- - Đường phân cách - -
“Quý Xuyên, ngày mai kỷ niệm thành lập công ty, hãy mặc bộ này đi! Em vừa mới đi dạo các cửa hàng, nhìn thấy bộ này rất hợp với anh nên đã mua về!” Hôm nay Tiếu Huyên về tương đối muộn, vừa vào cửa đã nhìn thấy Quý Xuyên ngồi trên ghế sô pha.
Tiếu Huyên vội vàng lấy bộ quần áo vest mới mua hôm nay, mở ra trước mặt của Quý Xuyên. Lúc này, trên mặt của cô ta vẫn nở một nụ cười trước sau như một. Trong bầu không khí như vậy, bên trong nụ cười của cô ta còn mang theo ý nịnh nọt anh ta.
Nhưng người đàn ông bên cạnh lại không hề động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiếu Huyên.
“Quý Xuyên, anh làm sao thế?”
“Không sao…” Anh ta tùy ý nhích người xích sâu vào trong ghế sô pha, sau đó lại hút thêm một điếu thuốc.
“Quý Xuyên, anh tức giận mẹ em sao? Nếu như đúng là như vậy, thì em thay bà ấy nhận lỗi với anh! Bà ấy chính là người như vậy, anh…” Anh không cần để ở trong lòng.
Từ cuộc tụ họp nhà họ Tiếu về, sắc mặt Quý Xuyên thường xuyên không được tốt. Đối với cô ta, cũng vô cùng xa cách!
Phụ nữ rất nhạy cảm, nhất là người nhạy bén như Tiếu Huyên!
Đây cũng là nguyên nhân ngày hôm nay cô ta đi dạo các cửa hàng, để mua quần áo cho Quý Xuyên.
Mặc dù cô ta hiểu một bộ quần áo không thể nào xóa đi những tổn thương mà mẹ cô ta đã làm đối với Quý Xuyên, nhưng ít nhất cũng khiến cho Quý Xuyên thấy được thái độ của cô ta.
Quả nhiên, sau khi Quý Xuyên nghe thấy lời nói của cô ta xong, gương mặt cũng dịu hơn một chút. Mặc dù vẫn không hề nở nụ cười, nhưng mà cũng không còn căng thẳng như trước nữa.
“Thay quần áo thử xem …”
Mặc dù Quý Xuyên vẫn còn khó chịu, nhưng mà cũng không chịu nổi hành động làm nũng của người phụ nữ ở bên cạnh, cho nên chỉ có thể cầm quần áo đi vào phòng tắm thay đồ.
Chờ Quý Xuyên một lần nữa đi từ bên trong nhà tắm đi ra, cả người mặc bộ vest màu đen, phối với áo sơ mi trắng. Mặc dù không phải là một màu sắc mới lạ gì, nhưng mà lại khiến cho anh ta nhìn có vẻ chững chạc hơn.
“Em thấy, bộ quần áo này mặc vào ngày kỷ niệm thành lập công ty, rất hợp!” Tiếu Huyên tiến lên, giống như cô vợ nhỏ dịu dàng đi lại bên cạnh Quý Xuyên, sửa sang lại quần áo cho anh ta.
Dường như Quý Xuyên cũng rất thích hưởng thụ sự ân cần như vậy của người phụ nữ này, hơi híp mắt lại, để cho cô ta tùy ý chỉnh sửa quần áo trên người mình.
Tiếu Huyên thấy Quý Xuyên phản ứng như vậy, đường cong trên khóe miệng cũng kéo dài thêm vài phân. Nhân tiện, bàn tay của cô ta chạy trên người của Quý Xuyên, cũng bắt đầu chạy tới những vị trí khác.
Một cảnh tượng nam nữ ân ái, sắp được kéo màn ra.
Nhưng mà đúng vào lúc này, ti vi mà Quý Xuyên vừa mới mở ra, lại phát ra một tin tức: “Con trai độc nhất của tập đoàn Diệp Thị, Diệp Tử Hi sắp về nước tiếp quản toàn bộ tập đoàn Diệp Thị!”