Editor: Táo đỏ phố núi
Bình thường, đồ ăn của bọn họ nếu không phải là kêu người của khách sạn đưa tới thì chính là anh đưa cô đi ăn ở bên ngoài.
Cô vợ nhỏ xuống bếp giống như ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên!
Trước mắt, Kiều Trác Phàm không nhịn được mà có chút chờ mong.
Thậm chí anh còn lên kế hoạch, đợi lát nữa ăn cơm anh nhất định sẽ ăn sạch hết đồ ăn mà cô vợ nhỏ của anh làm ra, bất kể là thứ gì!
“Anh nhìn không phải sẽ biết sao!” Tiếu Bảo Bối bị hỏi, xấu hổ chỉ vào cái nồi lớn trên bếp.
Vừa nghe thấy món ăn tình yêu của mình, Kiều Trác Phàm lập tức mở nắp nồi ra.
Nhưng mà món gì ở trong nồi khiến cho khẩu vị đang tốt của Kiều Trác Phàm trong nháy mắt biến mất không còn nữa.
Đặc biệt là ý nghĩ lời thề son sắt muốn ăn sạch tất cả những gì mà cô vợ nhỏ của anh nấu, anh cảm thấy vô cùng buồn cười.
Bởi vì lúc này ở trong nồi là một vài quả cà chua, còn có hai trái trứng, và hai cái xúc xích trắng bệch. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
Không biết là tài nấu nướng của Tiếu Bảo Bối ‘Quá xuất sắc’ hay là do cà chua và trứng gà quá mức ngoan cường, mà chúng đều duy trì bộ dạng lúc đầu. Nhìn cả nối đều rất thanh đạm, ngay cả một chút dầu cũng không có.
“Sao thế? Có được không!”
Cô vợ nhỏ ở bên cạnh hỏi.
Kiều Trác Phàm quay người lại nhìn đôi mắt to tròn vô cùng xinh đẹp đang tràn đầy mong đợi của cô.
Bộ dạng kiêu ngạo kia giống như muốn nói với Kiều Trác Phàm: Mau khen em nhanh lên! Em đã không dễ dàng gì rồi...
“Đây là...” Kiều Trác Phàm thật sự không biết gọi tên của món ăn này là gì nữa. Cà chua trứng gà luộc?
Nhưng mà hai cái xúc xích dư thừa kia, lại là thế nào?
“Đây là canh cà chua! Em sợ không có thịt, anh ăn không đủ no, nên đã thả hai cái xúc xích vào...”
“Cái này...” Khóe miệng của Kiều Trác Phàm càng lúc càng co rút mạnh.
Thì ra hai cái xúc xích nấu trắng bệch kia là bữa tối của anh?
“Kiều Trác Phàm, có phải anh không thích món ăn do em làm hay không...”
Tiếu Bảo Bối vẫn ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Kiều Trác Phàm, chờ anh trả lời.
Có thể do nhìn thấy anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nồi canh cà chua trứng gà kia mà không nói bất cứ câu nào, nên đột nhiên cô cảm thấy có chút mất mát.
Cho nên vừa mới hỏi ra lời này, thì chóp mũi của cô liền cảm thấy chua xót.
Thế giới của cô, cũng trở nên mơ hồ.
Cô không muốn khóc.
Die enda anl eequ uyd onn.
Bạn thử nghĩ xem, trước kia lúc cô và Quý Xuyên còn ở cùng một chỗ, đã không được Quý Xuyên tán thưởng mấy lần rồi.
Có đôi khi Quý Xuyên còn trực tiếp mắng cô trước mặt của Tiếu Huyên.
Nhưng khi đó cô cũng không cảm thấy gì.
Nhiều lắm thì chỉ cần một mình đi karaoke gào thét cả một buổi trưa thì đều qua hết.
Nhưng bây giờ, chỉ cần không nhận được sự tán thưởng của Kiều Trác Phàm, thì không hiểu sao lòng của cô lại hoảng hốt.
Tiếu Bảo Bối cũng không biết mình bị làm sao.
Nhưng mà cô cũng không khống chế được sự chua xót tràn ra ở chóp mũi...
Cô sợ Kiều Trác Phàm phát hiện ra nước mắt ở hốc mắt của mình, sợ anh cảm thấy mình hết sức già mồm, nên cúi đầu xuống, để cho mái tóc che hết nửa khuôn mặt của mình.
Nhưng vừa đúng lúc này, bên cạnh lại truyền tới một giọng nói: “Cục cưng, cái này em làm như thế nào?”
Trong giọng nói kia, không có chút trách cứ nào.
Ngược lại còn có một chút vui vẻ.
Khiến cho Tiếu Bảo Bối đang cúi gằm đầu xuống, có chút tò mò ngẩng đầu lên.
“Hả?”
“Anh hỏi em cái này làm như thế nào, em làm rất tốt!”
Tâm trạng của cô vợ nhỏ đột nhiên sa sút, tự nhiên Kiều Trác Phàm sẽ phát hiện ra.
Mặc dù những lời này có chút trái với lương tâm của mình, nhưng mà chỉ cần có thể làm cho cô vợ nhỏ của anh có thể vui vẻ trở lại, thì bảo anh nói bậy nói bạ như thế nào cũng được.
“Em thả toàn bộ mấy thứ này vào nồi, sau đó đổ nước vào là xong!” Lúc Tiếu Bảo Bối nói đến đây, còn quét mắt nhìn những thứ ở trong nồi một chút, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên: “Kiều Trác Phàm, em thấy mình chuẩn bị đúng như tài liệu, nhưng mà hình như không giống với những gì mà cha em làm!”
Lúc ở cùng với cha mặc dù trong nhà chỉ có hai người. Nhưng mà cha của cô luôn không để cho cô xuống bếp. Die enda anl eequ uyd onn.
Cho dù có lúc cô đòi xuống bếp phụ giúp, cuối cùng đều bị cha cô đuổi ra ngoài.
Chính vì vậy, từ nhỏ Tiếu tiểu thư đã không phải động tay động chân gì.
“Khụ khụ...” Vừa nghe thấy những lời kia của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm mãnh liệt ho khan. Kiều Trác Phàm muốn nói là thì ra em cũng phát hiện ra chúng không giống nhau à?
Nhìn vẻ mặt tràn đầy mong đợi của cô vợ nhỏ nhà mình, cuối cùng anh cũng không dám nói ra.
“Điều đó chứng minh năng lực của em mạnh hơn cha em! Nhìn một chút xem, rất có tính nghệ thuật...”
Tuyệt đối sẽ không có ai mà không đánh trứng và thả nguyên cả quả cà chua vào nồi nước rồi nấu lên.
Mùi vị này, đại khái Kiều Trác Phàm có thể đoán trước được.
Nhưng vì muốn tạo niềm vui cho vợ mình, anh chỉ có thể cười ha hả bổ sung: “Em thích là được rồi. Để anh đi lấy chén cho em, chúng ta ăn cơm thôi!”
Tiếu Bảo Bối vừa nghe thấy Kiều Trác Phàm thích ăn, thì vui vẻ còn hơn cả Columbus phát hiện ra châu lục mới.
Ngay lập tức cô vội vội vàng vàng đi lấy bát đũa. Còn Kiều Trác Phàm thì nhìn nồi canh suông kia, lặng lẽ nuốt nước mắt vào lòng...
- - Đường phân cách - -
Ban đêm, bên trong nhà họ Diệp...
Diệp Tử Hi lên trên mạng tìm được tấm hình đẹp nhất chụp chiếc Audi và chiếc Hummer màu vàng trên đường lớn ngày hôm nay.
Quả nhiên chỉ một buổi chiều, tấm hình này đã được chia sẻ hơn mười triệu lần.
Xem ra, sức hấp dẫn của chiếc xe hummer vàng này rất lớn.
Diệp Tử Hi cẩn thận nghiêm cứu bóng dáng của người ngồi trên chiếc xe Hummer vàng kia.
Thật ra, hôm nay Diệp Tử Hi cảm thấy người ngồi trên chiếc xe Hummer kia không hiểu sao nhìn rất quen, anh ta về nhà liền lên mạng tìm ảnh để nhìn lại dung mạo của người kia một chút, xem bản thân có thể nghĩ ra được chút gì đó hay không.
Nhưng mà tìm một lúc lâu, có thể tìm được những tấm hình chụp rất rõ toàn thân của chiếc xe Hummer màu vàng, nhưng gương mặt của người ngồi trên xe thì có vẻ rất mơ hồ. Die ndaqf da nl e q uuydo n.
“Reng reng reng...” Tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Tử Hi không tìm được tấm hình mà mình muốn, nên dứt khoát ném máy tính bảng sang một bên.
“Chuyện gì mà khiến cho một người bận rộn như cậu lại tìm tới tôi?” Giọng điệu của Diệp Tử Hi không hề lên xuống. Có thể nhìn ra được, bên kia đầu điện thoại chính là anh em, hoặc là người thân.
Nếu không Diệp Tử Hi tuyệt đối sẽ không dùng bộ dạng nửa sống nửa chết như vậy.
“Không có. Chỉ muốn hỏi thăm xem dạo này cuộc sống của cậu như thế nào thôi!” Diệp Tử Hi ấn chế độ rảnh tay, giọng nói chất phác của người đàn ông bên kia điện thoại vang dội trong căn phòng.
Đêm càng lúc càng khuya, cho nên toàn bộ nhà họ Diệp, đều vô cùng yên tĩnh.
Đầu điện thoại bên kia cũng có thể nghe được tiếng hít thở của anh ta.
“Cậu cút đi. Không có việc gì mà ân cần thì không phải gian trá chính là trộm cắp!” Diệp Tử Hi cười cười. Sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Cô ta kết hôn rồi. Nhưng mà đối tượng không phải là Quý Xuyên!”
Lời nói vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại rất lâu không trả lời lại.
Dường như Diệp Tử Hi cũng dự đoán được sẽ có phản ứng như vậy, nên một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Tiếu Bảo Bối ở trong mắt của Quý Xuyên có lẽ cũng không quan trọng như vậy. Nhưng mà ở trong mắt người khác, lại là sự tồn tại hơn tất cả mọi thứ. Có đôi khi Diệp Tử Hi nghĩ, lúc trước nếu như Tiếu Bảo Bối không chấp nhất đối với Quý Xuyên, thì bây giờ sẽ như thế nào. Die nd da nl e q uuydo n.
Mãi cho tới khi người đàn ông đầu bên kia điện thoại giống như là đã trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng sau khi phục hồi tinh thần lại, nói: “Là dạng người như thế nào?”
“Là dạng người như thế nào...” Diệp Tử Hi giống như đang buồn rầu nên hình dung người mà Tiếu Bảo Bối gả cho là người như thế nào để nói cho người đầu bên kia điện thoại. Thì trong đầu lại nhớ lại người đàn ông kia hôm đó ở bên cạnh Tiếu Bảo Bối, rồi lại đột nhiên nhớ tới người đàn ông bên trong chiếc xe Hummer vàng chiều nay có khuôn mặt giống vậy...