Editor: Táo đỏ phố núi
“Tổng giám đốc Kiều, đây là lịch trình ngày hôm nay, mời ngài...” Trên tầng trên cùng của Tập đoàn Đế Phàm, trợ lý Trần Khải ôm một đồng tài liệu đi tới.
Anh ta vốn còn muốn báo cáo gì đó với Kiều Trác Phàm.
Nhưng khi nhìn tình hình trong phòng làm việc, anh ta liền ngậm miệng lại theo bản năng.
Bởi vì Kiều Trác Phàm lúc này, giống như một vũng bùn nằm ở trên ghế salon. Ở trên người của anh còn ngổn ngang mấy vỏ chai rượu tây.
Cả phòng làm việc tràn ngập mùi rượu, mà người đàn ông nằm trên ghế salon lại hồn nhiên không biết gì, tiếp tục uống rượu của anh.
Một màn này khiến cho Trần Khải không biết nên tiến hay nên lùi.
Đi theo bên cạnh Kiều Trác Phàm cũng khá lâu rồi, dường như anh ta chưa từng nhìn thấy người đàn ông này chán nản như lúc này.
Nhưng ngày hôm nay, người đàn ông này định để cho bản thân uống say chết ở đây luôn thì phải.
Trừ những vỏ rượu ngoại rỗng ra, bên này còn đặt một số chai rượu chưa khui.
“Nhìn cái gì vậy?” Vào lúc Trần Khải còn đang do dự, thì người đàn ông chìm đắm trong bình rượu, cuối cùng cũng mở miệng.
“Ông đây chỉ uống một lần! Một lần là được rồi!” Kiều Trác Phàm lại tiếp tục đổ rượu vào miệng của mình.
Những lời này, không biết là anh đang tự nói với mình, hay là nói với Trần Khải, hoặc là nói với một người khác nữa.
Ban ngày ban mặt lại đi uống rượu, điều này cũng không tốt, đặc biệt đây lại là phòng làm việc của mình.
Nhưng bây giờ, chỉ có ở chỗ này, thì anh mới có cảm giác sẽ không khiến cho người khác phát hiện ra sự thảm hại của anh.
Mà lúc này đầu lưỡi và giác quan của anh, đã bị chai rượu kia kích thích, có chút tê dại. Nhưng vì sao rượu chỉ có thể khiến cho đầu lưỡi của anh tê dại mà không thể làm tê dại sự đau đớn trong lòng của anh?
Kiều Trác Phàm lúc này, cả người nằm trên ghế sofa. Chiếc áo sơ mi mặc trên người chính là cái áo hôm qua anh mặc rời khỏi phòng làm việc. Không biết có phải đêm qua anh mặc áo sơ mi này đi ngủ hay không, mà giờ này chiếc áo này nhăn nhúm còn hơn lá dưa muối.
Nút áo còn bị rơi mấy cái.
Vị trí trên cổ áo, không có bất cứ thứ gì giữ lại.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, khiến cho khuôn mặt người đàn ông nhìn đầy râu ria, nhìn vào ngoại trừ rất mệt mỏi ra, thì còn có mấy phần chán chường.
Trần Khải cũng không biết, rốt cuộc người đàn ông này đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng anh ta biết rõ, bây giờ người đàn ông này đang vô cùng đau khổ, nên mới như thế này.
Anh ta đi theo bên cạnh Kiều Trác Phàm nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng thấy anh say rượu giữa ban ngày như thế này bao giờ.
Cùng là đàn ông với nhau, nhưng anh ta cũng không biết nên an ủi anh như thế nào, chỉ có thể yên lặng một lát, sau đó mở miệng nói: “Tổng giám đốc Kiều, uống ít một chút.”
“Tôi không sao, cậu đi ra ngoài đi!” Kiều Trác Phàm không quay đầu lại, mà tiếp tục đưa chai rượu lên miệng uống tiếp.
Trần Khải nhìn anh một lát, cuối cùng cũng vẫn thả đống tài liệu ở trên tay lên bàn làm việc, rồi xoay người đi ra ngoài.
Trong chớp mắt cánh cửa đóng kín lại, trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Kiều Trác Phàm.
Nhìn mặt trời rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời, đáy mắt anh chỉ có bi ai.
Bên ngoài mặt trời chói chang như vậy, vì sao anh lại có cảm giác trong lòng đang mưa?
- - Đường phân cách - -
"Bảo Bối, sao con lại trở về?" Tiếu Đằng vừa về tới nhà, thì nhìn thấy thân thể nhỏ bé của con gái đang ở trên ghế sofa, nên có chút ngây ngẩn cả người.
Kể từ sau khi Tiếu Bảo Bối xuất giá, ông cũng không giống như bình thường nữa, hết giờ làm thì tan tầm đi về.
Bởi vì, trước kia còn có cô nhóc lúc nào cũng cần ông phải quan tâm, thì bây giờ không có cô ở nhà nữa. Trong nhà cũng không có gì phải bận lòng.
Cho nên bây giờ phần lớn thời gian sau khi tan tầm xong, Tiếu Đằng sẽ ở trong phòng làm việc ngây ngốc một lúc để xem tài liệu hay gì gì đó.
Cho nên mới dẫn tới hôm nay ông tan làm về muộn như vậy.
Nhưng lúc vừa bước chân vào nhà, lại nhìn thấy trên ghế sofa có người, Tiếu Đằng cứ tưởng bản thân mình bị hoa mắt.
“Cha à, sao bây giờ cha mới về nhà!” Không biết có phải vì vừa mới tỉnh ngủ hay không, mà hốc mắt của Tiếu Bảo Bối hơi đỏ.
Nhìn thấy Tiếu Đằng đi vào, cô hừ hừ.
“Tại sao con đến mà cũng không thèm nói với cha một tiếng!” Sớm biết được con gái Bảo Bối về nhà, thì ông đã không lãng phí thời gian ở bên ngoài nhiều như vậy rồi.
Ông chậm rãi bước lên, định giang tay ôm chầm lấy Tiếu Bảo Bối.
Ông cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái này, quả thực coi là hòn ngọc quý trên tay. Đột nhiên lại gả cô ra ngoài, ông thực sự cảm thấy không quen.
Thật khó khăn lắm mới thấy cô về nhà, Tiếu Đằng vô cùng kích động.
Nhưng Tiếu Đằng không ngờ tới, ông còn chưa giang tay ra thì đã bị con nhóc kia nhào tới ôm rồi.
Lần này Tiếu Bảo Bối nhào tới như một con trâu rừng, suýt chút nữa thì khiến cho Tiếu Đằng bị ngã. May mà Tiếu Đằng đủ cao lớn, có thể vững vàng đón được cô.
Nhìn con gái chôn trọn khuôn mặt ở trong lòng mình, trong lòng Tiếu Đằng chua xót không nói được thành lời.
“Sao thế Bảo Bối? Có phải ở bên ngoài chịu uất ức hay không? Có phải tên tiểu tử Kiều Trác Phàm kia bắt nạt con hay không?” Ôm cô vào lòng chặt hơn một chút, Tiếu Đằng hỏi.
Giọng điệu rất thận trọng giống như chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ làm tổn thương cô.
“Cha à, cha nghĩ cái gì đâu không vậy! Nếu như anh ấy dám bắt nạt con, để xem con có đánh anh ấy không!”
Ở trước mặt của Tiếu Đằng, Tiếu Bảo Bối vẫn luôn tốt khoe xấu che.
Dường như sợ cha của mình không tin tưởng, cô còn quơ quơ nắm đấm nhỏ ở trước mặt của Tiếu Đằng.
Nhìn cô lúc này, trên khuôn mặt đều hiện lên sự nhẹ nhàng vui vẻ. giống như chuyện không vui với Kiều Trác Phàm đêm qua, tất cả đã quên rồi.
“Vậy thì tốt rồi. Con muốn ăn món gì không, để cha làm cho con!” Con gái đã lâu không về nhà, Tiếu Đằng rất nhớ. Lúc này ông vô cùng nhớ cảm giác con gái ngồi trước bàn ăn ăn món ăn mà ông làm cho.
“Thật sao? Con muốn ăn cái gì cha đều làm cho?”
“Thật! Nói đi...”
Nhìn đôi mắt xinh đẹp kia của cô, Tiếu Đằng nhìn xuyên qua cô hình như nhìn thấy được thứ gì đó, đáy mắt lại càng trở nên dịu dàng hơn.
“Hay quá, con muốn ăn gà xé cay, thịt sườn kho tàu...” Cái miệng nhỏ của Tiếu Bảo Bối không ngừng lẩm bẩm. Die nd da nl e q uuydo n.
“Đều tùy con... May là trong nhà đều có những nguyên liệu này, trước tiên con hay ăn mấy món ăn vặt lót dạ đi đã, cha làm nhanh thôi!” Nói xong, Tiếu Đằng xoa xoa mái tóc của Tiếu Bảo Bối, sau đó cầm lấy tạp dề đi thẳng vào phòng bếp.
Bởi vì ông vội vàng muốn nấu cho con gái một bàn thức ăn mà cô thích cho nên Tiếu Đằng không phát hiện ra, vào lúc ông xoay người đi kia, thì hai hàng nước mắt của Tiếu Bảo Bối lặng lẽ rơi xuống...
“Bảo Bối, ăn nhiều một chút! Nhìn con mà xem thời gian này đã gầy thành dạng gì rồi!” Sau khi Tiếu Đằng làm cơm tối xong, liền không ngừng gắp vào chén của Tiếu Bảo Bối.
Kỳ thật, Tiếu Bảo Bối rất rõ ràng, trong khoảng thời gian này mình không hề gầy đi. Mỗi ngày Kiều Trác Phàm đều thích mua đồ ăn cho cô, không vui liền đưa cô ra ngoài đi dạo, trên cơ bản mỗi ngày đều nuôi cô béo lên, làm sao mà gầy đi được? Có lẽ ở trong mắt của cha, cho dù cô như thế nào cũng đều gầy đi đúng không?
Mà cũng bởi vì như vậy, nên ông mới có thể thuận lý thành chương nhét đầy đồ ăn lên bát của cô.
Nhìn bát của mình được chất cao một đống đồ ăn như núi, Tiếu Bảo Bối mím môi cười một tiếng.
Cha của cô vẫn giống như trước đây, thích nhất là làm nhiều đồ ăn ngon cho cô.
“Cha à, cha cũng ăn đi, thức ăn cũng sắp nguội cả rồi!” Nhìn ông bận rộn xoay quanh, chỉ lo gắp thức ăn vào chén của cô, Tiếu Bảo Bối cười cười.
“Được rồi...” Nghe thấy con gái cũng biết quan tâm mình, Tiếu Đằng cũng vui vẻ.