Editor: Táo đỏ phố núi
“Cô còn có mặt mũi hỏi tôi những thứ này sao?” Mặc dù là đang say, nhưng mà lúc này ánh mắt của Quý Xuyên đối với cô ta là chán ghét, ánh mắt đó in sâu vào trong đầu của Tiếu Huyên hơn nữa còn giống như chiếc kim châm đâm vào mắt của cô ta.
Không đợi cô ta phản ứng lại, Quý Xuyên đã để nguyên quần áo như vậy lên giường nằm luôn. Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh ta còn nhắc nhở: “Tóm lại, đừng đụng vào tôi.”
Sau đó, dưới tác dụng của rượu, người đàn ông chìm vào giấc ngủ.
Mà Tiếu Huyên thì cả đêm không chợp mắt được.
- - Đường phân cách - -
Lại một ngày làm việc mới, trên mặt của mỗi người đều hiện lên sự mệt mỏi.
Mà hôm nay trên mặt của Tiếu Vi lại hiện lên vẻ hào hứng khác thường.
Từ lúc bước chân vào cửa Tiếu Thị, bà ta đều thân thiết chào hỏi mọi người.
Bình thường bà ta vẫn luôn duy trì hình tượng một quý bà tao nhã, vào lúc này đã thể hiện ra không sót chút gì.
Nhưng mà sau khi bà ta bước chân vào trong tháng máy, vẫn có không ít nhân viên của Tiếu Thị bàn tán sau lưng của bà ta, thảo luận xem hôm nay Tiếu Vi lại tới đây để làm gì.
Nên biết, mặc dù Tiếu Vi là đại cổ đông của Tiếu Thị. Nhưng mà mấy năm qua ngoại trừ cái chức vụ này ra, trên cơ bản ngay cả lúc họp thường kỳ bà ta cũng đều không tham gia.
Chỉ có mỗi lần Tiếu Thị tổ chức đại hội cổ đông thì bà ta mới tới trình diện.
Chẳng lẽ, hôm nay lại muốn triệu tập đại hội cổ đông?
Những công nhân viên ở tầng dưới cùng bắt đầu xì xào bàn tán.
Mà Tiếu Vi cũng không bị phản ứng của mọi người ảnh hưởng tới, trực tiếp đi thẳng vào phòng làm việc của Tiếu Huyên.
“Huyên Huyên, tài liệu của hội nghị đã chuẩn bị xong chưa?”
Vừa bước chân vào cửa, Tiếu Vi liền hỏi.
Nhưng đợi tới khi bà ta nhìn thấy vẻ mặt của Tiếu Huyên đang ngồi trên ghế làm việc, thì nụ cười và bộ dạng tao nhã mà bà ta cố gắng duy trì từ lúc xuống xe tới giờ đã biến mất không còn sót lại chút gì.
“Huyên Huyên, con bị làm sao vậy? Trong người không khỏe hay là...”
Tiếu Vi đi qua, một tay đặt lên trên trán của Tiếu Huyên.
Nhìn theo ánh mắt của Tiếu Vi thì có thể nhìn thấy cả khuôn măt tái nhợt không bình thường của Tiếu Huyên, mà đôi mắt bình thường mang theo sự quyến rũ bây giờ đã thâm quầng trũng sâu xuống.
Bà vẫn còn nhớ, đêm qua lúc ra về, Tiếu Huyên vẫn còn rất ổn mà. Vậy thì một đêm này, đến cùng là con bé đã phát sinh chuyện gì?
“Mẹ, con không sao!” Tiếu Huyên lấy cánh tay của bà ta đang đặt trên trán mình xuống, sau đó vô lực xoa xoa thái dương của mình. l
Suốt cả đêm không ngủ, nên tinh thần không được tốt.
“Không sao mà lại như vậy à?” Tiếu Vi hỏi.
Không có chuyện gì làm sao mà người lại biến thành như vậy?
Ngoại trừ sắc mặt tái nhợt ra, thậm chí Tiếu Vi còn cảm nhận được mái tóc của Tiếu Huyên đã mất đi sự bóng bẩy.
“Có phải con và Quý Xuyên...”
Không biết Tiếu Vi nghĩ tới điều gì, đột nhiên mở miệng hỏi.
Nhưng mà bà ta còn chưa nói hết lời, thì lại nhìn về phía Tiếu Huyên theo bản năng.
Không ngờ lời này của Tiếu Vi lại chạm vào vết thương của Tiếu Huyên, cả người cô ta cứng đờ lại.
“Mẹ, con thật sự không có chuyện gì, cũng không liên quan tới anh ấy!” Tiếu Huyên sợ Tiếu Vi lo lắng cho cô ta nên cố gắng giải thích.
Nhưng mà cô ta không biết rằng, vẻ mặt của cô ta đã để lộ quá nhiều.
“Cái gì mà chuyện này không liên quan tới cậu ta? Con đừng tưởng mẹ con là người ngốc, nhìn không hiểu! Nếu không hai người hãy ly hôn luôn đi. Nhân lúc con còn trẻ kiếm lấy một người tốt!” Đối với Quý Xuyên ngay cả thể hiện ra cảm xúc của mình Tiếu Vi cũng cảm thấy khinh thường.
Bởi vì bà ta là người từng trải, cho nên bà ta hiểu rõ, lúc trước Quý Xuyên có thể đối xử với Tiếu Bảo Bối như vậy, thì tương lại cũng có thể tàn nhẫn như vậy đối với Tiếu Huyên.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà bà ta liên tục khuyên Tiếu Huyên chia tay Quý Xuyên.
“Mẹ, con đã nói là chuyện này không liên quan tới anh ấy. Sao mẹ lại nhắc tới chuyện ly hôn?” Cuộc hôn nhân này, là do Tiếu Huyên vất vả mới giành giật được.
“Tại sao mẹ lại nhắc tới chuyện ly hôn, con còn dám hỏi mẹ? Thật ra không phải cái gì mẹ cũng không biết, người đàn ông này có cái gì tốt, có đáng giá để cho con làm tất cả vì cậu ta không?”
“Mẹ, bây giờ con không muốn nói tới vấn đề này. Bây giờ mẹ hãy xem qua một chút tài liệu con chuẩn bị cho hội nghị...” Tiếu Huyên chuyển đề tài.
Trừng mắt nhìn Tiếu Huyên một cái, Tiếu Vi vô cùng tức giận với con gái.
Nhưng mà nghĩ tới tầm quan trọng của chuyện ngày hôm nay, Tiếu Vi chỉ có thể tạm thời gác lại những chuyện này, rồi nhân đó làm theo lời nói của Tiếu Huyên, nghiêm túc nghiên cứu những tài liệu mà bọn họ đã chuẩn bị tốt cho ngày hôm nay.
- - Đường phân cách - -
Lúc hai mẹ con Tiếu Vi đang khua chiêng gõ chống lên ‘kế hoạch soán vị’ ở Tiếu Thị, thì trong căn phòng màu trắng, Tiếu Bảo Bối cũng đang vội vàng nhét thức ăn vào trong miệng.
Tối qua lúc bị Kiều Trác Phàm đưa về thì đã hơn mười hai giờ cũng rạng sáng rồi. Lúc ấy Tiếu Bảo Bối căn bản không kịp hỏi Kiều Trác Phàm xem đến cùng là muốn như thế nào đã nằm lăn lên gối ngủ thiếp đi.
Mà sau khi ngủ liền giống như là bị ngất đi. Đợi khi cô tỉnh lại, thì đã qua giờ làm việc.
Lúc này, Tiếu Bảo Bối đang định giải quyết xong bữa sáng thì lập tức đi tới công ty.
Sau khi cắn mấy miếng bánh mì nướng, Tiếu Bảo Bối gặp phải bi kịch, cổ họng của cô hoàn toàn bị nghẹn.
Cái loại cảm giác này, nhổ ra không được mà nuốt thì không xuống, vô cùng khó chịu.
Mà ngay vào lúc này một ly sữa nóng được đưa tới trước mặt của cô.
“Ăn từ từ thôi, anh cũng không giành ăn với em mà!”
Sáng sớm, ánh mắt của Kiều Trác Phàm vô cùng dịu dàng, giống như ao nước trong.
“Ưm...” Tiếu Bảo Bối sững sờ nhìn anh, ngay cả cảm giác khó chịu ở cổ họng cũng quên mất.
“Uống một hớp đi.” Hình như người đàn ông bị chú ý như vậy nhưng mà không hề cảm thấy không được tự nhiên, giống như anh sinh ra đã được chú ý như vậy rồi. Dưới tình huống như thế, anh cầm lấy ly sữa của mình đưa tới bên môi của cô, dụ dỗ.
Giọng nói này của anh vô cùng dịu dàng, khiến cho Tiếu Bảo Bối không thể nhớ được mình đã uống sữa và nuốt bánh mì như thế nào nữa.
Sau khi đút xong bữa sáng cho Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm lại tự mình lái xe hộ tống cô đi làm.
Những chuyện này trong hai tháng rồi anh vẫn thường xuyên làm.
Nếu không phải lần này đột nhiên Tiếu Bảo Bối rời đi, có lẽ anh cũng sẽ không phát hiện ra, thì ra những việc này không ngờ lại khiến cho anh rất vui vẻ.
Lúc được Kiều Trác Phàm dùng chiếc xe Hummer vàng đưa tới công ty, Tiếu Bảo Bối vừa xuống xe, thì Kiều Trác Phàm cũng xuống đi theo phía sau của cô.
Cô đi nhanh thì người đàn ông này cũng bước chân nhanh hơn. Cô đi chậm, anh cũng đi chậm theo.
Điều này khiến cho Tiếu Bảo Bối trước giờ không có thói quen bị người khác đi theo rất buồn bực.
“Kiều Trác Phàm, tại sao anh vẫn còn không đi làm?” Đi theo đuôi cô làm gì, đến Tiếu Thị để làm gì?
Hôm qua, cô còn nghĩ có thể cô và Kiều Trác Phàm sẽ chia tay kìa! Trong quán karaoke, thậm chí cô còn sợ hãi vì bị anh gầm lên.
Tại sao sáng sớm hôm nay, Kiều Trác Phàm lại giống như biến thành một người khác vậy?
Chẳng lẽ anh thực sự không để ý chuyện xảy ra ngày hôm đó?
“Không đi!” Đế Phàm là do Kiều Trác Phàm anh lập ra, anh muốn đi làm thì đi, không muốn đi làm thì nghỉ.
Mặc dù trước đó, Anna đã nhiều lần gọi điện thoại tới, nói với anh là hôm nay có bao nhiêu cuộc họp quan trọng, bảo anh nhất định phải nhanh chóng chạy tới tòa nhà Đế Phàm.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm cũng không thèm trả lời lại, mà trực tiếp cúp điện thoại. Đối với anh mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn so với Tiếu Bảo Bối. T
“Anh không đi làm, anh không sợ công ty đóng cửa hay sao?” Tiếu Bảo Bối không có thói quen có người lẽo đẽo đi theo bên cạnh, đặc biệt là nhan sắc của người này lại xuất sắc như vậy. Khiến cho cô đi cùng anh ở trên đường gặp biết bao nhiêu ánh mắt xem thường.
“Đóng cửa càng hay, em nuôi anh!” Phía sau là giọng điêu trêu chọc của anh.