Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 70.2

Editor: Táo đỏ phố núi

Cùng lắm anh chỉ không muốn mặc quần lót của Quý Xuyên mà thôi, không ngờ khi lời nói ra lại khiến cho Tiếu Bảo Bối bị tổn thương?

Trong đôi mắt của Tiếu Bảo Bối hiện lên sương mù, khiến cho ánh mắt của cô trở nên mê ly, nhìn cô đáng thương như một con chó nhỏ vậy.

Nhìn cô như vậy, cơn tức giận của Kiều Trác Phàm đã tan biến thành mây khói. Tiếp sau đó, đôi mắt đỏ cũng biến mất gần như không còn.

“Cục cưng, anh không có ý đó...” Lời này, anh cố ý kéo dài ra, hạ giọng xuống. Rõ ràng là đang muốn nịnh nọt người phụ nữ này.

Nhưng mà cô vẫn không ngẩng đầu lên nhìn anh, ngay cả cái móng vuốt ở trên ngực của anh cũng không động đậy chút nào. Tất cả điều này khiến cho Kiều Trác Phàm có chút hốt hoảng.

“Cục cưng, đừng giận anh mà! Nào, cười một cái...” Chiếc quần lót đen mà anh vốn đang xiết chặt trên tay, vứt xuống dưới đất gần chỗ chân của Tiếu Bảo Bối, sau đó lại còn đạp lên mấy cái: Quần lót của Quý Xuyên gì gì đó, đều đi chết hết đi!

Vào lúc mấy chốt còn để cho cái quần lót làm nhiễu loạn tình hình!

Lần sau gặp được Quý Xuyên, Kiều Trác Phàm thề nhất định sẽ cho anh ta biết tay. Để xem những thứ này về sau còn dám làm loạn ở trước mặt Kiều Trác Phàm anh hay không.

“...” Đối với lời nói của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối vẫn không thèm trả lời lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn xị ra. Die~nn ddan leê Quy ido nn.

Nhìn sơ qua hình như có vẻ vẫn còn tức giận.

Bộ dạng như vậy khiến cho Kiều Trác Phàm có chút luống cuống.

Suy nghĩ một chút, đột nhiên anh nhắm ngay chỗ nhột của Tiếu Bảo Bối, tấn công!

Chỉ một lát sau, khuôn mặt đang xị ra của Tiếu Bảo Bối đột nhiên tươi cười.

“Kiều Trác Phàm, anh làm cái gì vậy... Ha ha ha!”

Hốc mắt của Tiếu Bảo Bối vốn đang trong suốt, nhưng mà vẫn không nhịn được mà bật cười.

Nhưng mà cười như vậy không liên quan gì tới chuyện vui vẻ hay không vui vẻ.

“Đã nói em là cười với Kiều đại gia anh một cái rồi, em lại rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt!” Tay của Kiều Trác Phàm vẫn không rời khỏi chỗ nhột của cô, ngược lại còn ra sức gãi.

“A ha ha ha, không chơi nữa!” Tiếu Bảo Bối cầu xin tha thứ rất lâu, cuối cùng mới làm cho người đàn ông này dừng tay.

Nhưng mà sau khi đùa giỡn như vậy, chuyện không vui lúc trước dường như đều quên đi hết. Die~nn ddan leê Quy ido nn.

Đối với người khác, có lẽ sẽ không như vậy. Nhưng mà đối một người ngốc nghếch như Tiếu Bảo Bối mà nói, quả thật cô đã quên sạch.

Những chuyện ầm ĩ không vui vừa nãy, đã bị Tiếu Bảo Bối cho qua hết.

Ai ngờ, sau khi Kiều Trác Phàm buông lỏng cô ra, trước khi đi vào trong phòng tắm, không quên đâm vào tim của Tiếu Bảo Bối một nhát dao: “Cục cưng, em cười lên rất xấu!”

“...” Nếu như ánh mắt có thể giết chết một người được, Tiếu Bảo Bối tin tưởng rằng giờ này Kiều Trác Phàm đang bị đóng đinh trên tường, máu chảy cho tới khi chết.

Mà vị đại gia nào đó còn không hề biết rằng, vừa rồi anh đã bị ánh mắt này của cô giết chết bao nhiêu lần, vẫn nghênh ngang đi vào trong phòng tắm.

Mười mấy phút sau có một người đàn ông từ trong phòng tắm bước ta, toàn thân chỉ quấn mỗi một chiếc khăn lông lớn.

Mặc quần áo vào nhìn có vẻ gầy, điều này thì Kiều Trác Phàm chính là một ví dụ chứng minh tốt nhất.

Mỗi lần Kiều Trác Phàm xuất hiện trước mọi người, Tiếu Bảo Bối đều cảm thấy anh có chút gầy.

Nhưng mà khi anh vừa cởi quần áo ra, thì lại là một cảnh tượng khác.

Thế nhưng cũng không thể nói là anh béo được

Trên người của anh, không có một chút thịt thừa. So với dạng đàn ông tiểu thụ mảnh khảnh, thì bản chất rất khác nhau. SSdienng dànlew quy9on.

Trên người của Kiều Trác Phàm giống như là tràn đầy năng lượng. Thuộc về loại đẹp kết hợp giữa thể lực khỏe và hình thể đẹp.

“Cục cưng, em nhìn cái gì vậy?” Ngay lúc Tiếu Bảo Bối nhìn Kiều Trác Phàm đến sững sờ cả người, thì lúc này giọng nói của Kiều Trác Phàm vang lên kéo thần chí cô quay trở về.

Cảm giác kia giống như bị người ta phát hiện ra mình đang làm chuyện xấu, nên Tiếu Bảo Bối có chút luống cuống.

“Chuyện đó... Anh thực sự không cần tìm bộ quần áo để mặc vào hay sao?” Thành thật mà nói, lúc ở nhà, cho dù có không ngừng lén lút thân mật đi nữa, thì Kiều Trác Phàm vẫn rất ít khi lộ ra nhiều như vậy.

Hơn nữa, bây giờ trên người anh chỉ có duy nhất một chiếc khăn tắm. Ở phía dưới đều trống không. Nếu như chiếc khăn tắm này đột nhiên rơi xuống, vậy rất không tốt đúng không?

Hơn nữa, trên chiếc khăn lông này lại in hình con cừu, là chiếc khăn tắm mà cô thường dùng để lau người sau khi tắm xong. Bị Kiều Trác Phàm cầm lấy quấn quanh người như vậy, Tiếu Bảo Bối cảm giác có chút quá mập mờ rồi.

“Anh không cần quần lót của Quý Xuyên!” Hỏi như vậy, Kiều đại gia lại có chút cố chấp một cách mãnh liệt. SSdienng dànlew quy9on.

Bộ dạng kia giống như hận không thể đem Quý Xuyên trở thành một cái bánh đưa lên rán.

“Em lấy của cha em?” Tiếu Bảo Bối cũng không nghĩ là sẽ đưa quần lót của mình ra. Nhưng mà nếu như Kiều Trác Phàm chịu mặc quần lót của cha cô, vậy thì cô rất sẵn lòng đưa cho anh.

“Anh không quen mặc đồ của người khác!” Quần áo của Kiều Trác Phàm anh, nhất định phải là nhãn hiệu mà anh hay dùng.

“Vậy...” Tiếu Bảo Bối cũng bối rối. Nhìn xem, đại thiếu gia Kiều thật sự không uổng công những lời đồn về anh, đúng là nổi tiếng khó hầu hạ.

“Lần sau đến, thuận tiện mang theo một ít quần áo tới là được! Hôm nay, tạm thời cứ như vậy đã  ...” Nghĩ đến cái đồ vớ vẩn của con rùa Quý Xuyên còn có một chỗ trong phòng riêng của Tiếu Bảo Bối, vậy mà Kiều Trác Phàm anh lại không có gì cả, lập tức có chút tức tối. Anh so với con rùa kia, còn không bằng hay sao?

Không, chỉ trong vòng hai ngày, Kiều Trác Phàm anh sẽ đưa một đống quần áo tới. Chiếm lĩnh một phần quan trọng trong phòng riêng của Tiếu Bảo Bối!

Lúc này, Kiều Trác Phàm đối với cách ăn mặc này của mình rất hài lòng.

Mặc dù trên chiếc khăn lông kia có hình một đống phân và một con cừu nhỏ  nhìn có chút xấu xí, nhưng mà trên khăn lông có hương vị thơm mát của Tiếu Bảo Bối...

Vừa rồi lúc ở trong phòng tắm, anh vừa ngửi thấy hương vị này thì lập tức có phản ứng ngay.

Thành thật mà nói, bởi vì lão già mập kia, nên lần đầu tiên của anh và Tiếu Bảo Bối cũng không có gì gọi là tốt đẹp. Diễng đáng ele quiý don.

Nhưng bây giờ nhớ lại mùi vị trên người của Tiếu Bảo Bối, cả người của Kiều Trác Phàm bắt đầu nóng lên.

Chỉ tiếc là lần đó anh đã để lại ấn tượng không tốt đẹp gì đối với Tiếu Bảo Bối! Nếu như bây giờ cưỡng bức cô, vậy thì thực sự nha đầu kia sẽ chán ghét anh!

Nghĩ như vậy nên Kiều Trác Phàm mới tắm nước lạnh ở trong phòng tắm thật lâu.

Nếu không anh cũng không kéo dài thời gian như vậy.

Nhưng bây giờ vừa ra khỏi phòng tắm, anh lại nhìn thấy Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm vào khăn tắm của anh.

Trong lúc bất chợt, khí nóng mà anh vừa mới áp chế xuống, lại lập tức xông lên trong đầu của anh.

Đối với lần này, Kiều đại gia có chút lực bất tòng tâm. Diễng đáng ele quiý don.

Thấy ánh mắt của Tiếu Bảo Bối thỉnh thoảng còn nhìn về phía khăn tắm của anh, tâm trí của Kiều Trác Phàm gần như bị ép đi vào ngõ cụt.

“Cục cưng không biết xấu hổ, muốn nhìn sao?” Không biết có phải là do phản ứng quá mức kịch liệt hay là vì nguyên nhân nào khác, giờ phút này đột nhiên Kiều Trác Phàm hất mặt lên với Tiếu Bảo Bối.

Dưới ánh sáng bên trong căn phòng nhỏ, Kiều Trác Phàm với môi hồng răng trắng, nhìn vô cùng yêu dã.

Tiếu Bảo Bối chưa bao giờ được thấy hương vị say đắm như vậy, trong đầu giống như có con hươu nhỏ chạy loạn vậy.

“Không có... Mới không có!” Giờ phút này bàn tay của Kiều Trác Phàm để ở vị trí chiếc khăn lông đang quấn. Diễng đáng ele quiý don.

Mà nụ cười xinh đẹp kia của anh như muốn nói cho Tiếu Bảo Bối biết, nếu như giờ phút này cô nói ra một câu trả lời khẳng định, Kiều Trác Phàm sẽ lập tức kéo khăn lông kia xuống, để cho Tiếu Bảo Bối nhìn thấy toàn bộ.

Suy nghĩ này khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment