Editor: Táo đỏ phố núi
Nhưng chẳng biết tại sao, chuyện cổ tích này lại khiến cho cô có cảm giác quen thuộc như vậy.
“Nếu như chết, thì trên đời này sẽ không xuất hiện một người chuyên gây họa như thế này nữa!” Kiều Trác Phàm đột nhiên đưa ngón trỏ ra chọc chọc lên đầu của cô.
“Đừng có chọc em như vậy, cha em nói làm vậy sẽ bị ngốc!” Cô xoa xoa chỗ mà Kiều Trác Phàm chọc đau. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
“Dù sao cũng đã ngốc rồi, ngốc thêm một chút nữa cũng không có gì khác nhau!”
Lúc nói ra lời này, ngực của Kiều Trác Phàm bị đấm hai cái.
“Không được nói em ngốc!”
“Em vốn ngốc mà!” Kiều Trác Phàm cười cười, đáy mắt có một loại chân tình bất đắc dĩ chợt lóe lên.
“...” Tiếu Bảo Bối không phục, trừng to mắt lên, bày tỏ muốn quyết chiến một trận với Kiều Trác Phàm!
Nhìn bộ dạng ngang ngược kia của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm lại nhấn đầu của cô vào trong lòng mình, lại bắt đầu nhớ lại: “Hết sức kỳ tích, cô bé kia bị đụng xe nhưng mà không bị chết, chỉ bị trầy da một số chỗ. Con chó của cô bé cũng rất tốt. Nhưng mà cậu con trai kia lại bị dị ứng với lông động vật, nên bệnh suyễn lại phát tác...
“Thực ra, bệnh suyễn của cậu con trai này rất nghiêm trọng, mới trước đây thiếu một chút nữa đã chết rồi. Mà lần bị phát bệnh suyễn đó, thiếu chút nữa đã khiến cho cậu ta bị mất mạng! Quãng thời gian đó cậu ta liên tục phải nhập viện để điều trị.”
“Chờ tới lúc cậu ta tỉnh lại, muốn đi thăm cô bé kia. Nhưng khi cậu bé kia cầm hoa đi tới trường học của bé gái kia, mới phát hiện ra có một bé trai khác đã xuất hiện ở bên cạnh cô...”
Kể chuyện tới chỗ này, Kiều Trác Phàm muốn nhìn phản ứng của Tiếu Bảo Bối một chút.
Nhưng mà khi đẩy Tiếu Bảo Bối xích ra, anh mới phát hiện người trong ngực đã ngáy khò khò từ lâu rồi.
Về phần ‘chuyện cổ tích’ mà anh vừa mới kể, đến cùng cô có nghe được hay không, Kiều Trác Phàm cũng không biết được.
Anh nhìn bộ dạng lúc ngủ say của cô, rất muốn đánh thức cô dậy để tiếp tục kể hết chuyện cổ tích kia. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
Nhưng cuối cùng nhìn bộ dạng ngủ say kia của cô, cuối cùng anh cũng không nỡ đánh thức cô.
Cuối cùng anh ôm chặt người đang ngáy khò khò kia vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng của cô.
“Ngủ đi, chuyện cổ tích có nghe hay không cũng không sao cả, dù sao cũng lâu quá rồi...” Ôm cô, giọng của anh dịu dàng như nước.
Không biết có phải do ánh sáng phản chiếu ra hay là do lông mi của Kiều Trác Phàm rất dài, mà khi anh ôm Tiếu Bảo Bối vào lúc rồi nhắm mắt lại, ở đuôi lông mày của anh như có thứ gì đó rơi xuống...
- - Đường phân cách - -
“Nhạc Dương, hôm nay tâm trạng của cậu không tệ nhỉ!” Lại một lần nữa gặp Nhạc Dương, Tiếu Bảo Bối phát hiện trong ánh mắt của cô ấy hiện lên sự vui vẻ.
“Cũng tạm!” Nhạc Dương lái xe, đưa Tiếu Bảo Bối đi dạo khắp thành phố này.
Bon họ lớn lên ở cái thành phố này, nhắm mắt cũng có thể biết được phải đi như thế nào. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
“Có chuyện gì vui hả?” Tiếu Bảo Bối vừa nói vừa mở chiếc bánh ngọt ô mai mà Nhạc Dương đưa tới, bỏ một miếng nhỏ vào trong miệng của mình, lại đút cho Nhạc Dương một miếng nhỏ nữa.
Nhưng mà Nhạc Dương ăn bánh mà cô đưa, rõ ràng vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn. Thấy tay của Tiếu Bảo Bối không động đậy, lại chỉ chỉ vào miệng đang há to ra của mình, ý bảo Tiếu Bảo Bối tiếp tục đút đồ ăn cho cô.
Bất đắc dĩ Tiếu Bảo Bối lại cắt một miếng lớn, nhét vào trong miệng của Nhạc Dương.
Lần này, trong miệng tràn ngập vị bơ, khiến cho cả người Nhạc Dương đều tràn đầy sức sống hơn.
Đây là cô bé mập Nhạc Dương, mỗi lần được ăn thứ gì đó có bơ, thì luôn không khống chế được cảm giác thèm ăn của chính mình.
“Cũng không có chuyện gì vui!” Sau khi nuốt miếng bánh lớn kia xuống, Nhạc Dương nói.
“Không có mới lạ! Cậu cười thành như vậy, khẳng định là có chuyện gì vui rồi!”
Tiếu Bảo Bối nhìn lướt qua Nhạc Dương, lại nói: “Thầm mến ai hả?”
“Cắt, cho tới bây giờ bà đây không thích thầm mến nữa. Muốn yêu, yêu một cách quang minh chính đại!” Cũng đúng, từ khi Nhạc Dương xác định thích Diệp Tử Hi, mỗi lần gặp Diệp Tử Hi cũng sẽ tỏ tình, trên cơ bản mỗi ngày đều gặp mặt Diệp Tử Hi. Vì như vậy nên mới sinh ra tia lửa điện. dii@een*dyan(lee^qu.donnn).
Nhạc Dương vỗ ngực nói.
Bởi vì cô quá béo nên sức của cô cũng rất sung mãn. Sau khi cô vỗ ngực xong, ngực của cô còn lắc lư rất lâu.
Nhìn một màn như vậy, Tiếu Bảo Bối lại không tự giác quét mắt nhìn ngực của mình, lập tức lấy kéo áo che kín lại.
“Chẳng lẽ, gần đây cậu và Diệp Tử Hi...” Nhìn tâm trạng hôm nay của Nhạc Dương không tệ, đôi mắt của Tiếu Bảo Bối chợt lóe lên một chút gian xảo.
“Mới không phải, Hôm nay kết thúc vụ án kia, mình lại tăng thêm một chiến tích nữa!” Lúc Nhạc Dương nói câu này, vẻ mặt tràn đầy sự kiêu ngạo.
Nhưng mà Nhạc Dương quả thực là có tư cách để kiêu ngạo như vậy.
Từ khi cô bắt đầu lên tòa, chiến tích đầy rẫy. Trên cơ bản vẫn chưa từng bị thua lần nào.
Cũng chính bởi vì điều này, nên ở trên phương diện này Nhạc Dương cũng có chút danh tiếng.
“Vậy thì chúc mừng cậu! Đúng rồi, đêm nay có muốn gọi Diệp Tử Hi tới, chúng ta cùng ăn mừng một bữa không?” Hôm nay lúc ra khỏi nhà, Tiếu Bảo Bối đã nói với Kiều Trác Phàm là hôm nay cô muốn đi chơi đùa cả ngày, ai mà ngăn cản cô, cô sẽ trở mặt với người đó.
Lúc đó Kiều Trác Phàm cũng không nói gì, Tiếu Bảo Bối tự động coi phản ứng của anh trở thành anh đã đồng ý. Cho nên giờ phút này, Tiếu Bảo Bối bắt đầu hưng phấn đề nghị. dii@een*dyan(lee^qu.donnn).
Nếu như là trước đây, Tiếu bảo Bối đưa ra đề nghị như vậy, đảm bảo là Nhạc Dương sẽ rất vui vẻ.
Bởi vì mỗi ngày cô đều tìm cơ hội để hẹn Diệp Tử Hi ra, đây vốn là chuyện mà cô yêu thích nhất.
Nhưng mà hôm nay, thấy Nhạc Dương hiếm khi mới được vui vẻ một lần như vậy, Tiếu Bảo Bối quyết định phụ họa cho Nhạc Dương.
Ai ngờ lúc Nhạc Dương nghe cô nói những lời này, thì vẻ mặt lại trầm xuống.
Đặc biệt là ngay sau đó cô lại quăng ra một câu nói: “Thôi quên đi!”
Điều này càng khiến cho Tiếu Bảo Bối hoài nghi, đến cùng thì hôm nay Nhạc Dương bị làm sao vậy!
“Sao thế? Cậu và Diệp Tử Hi cãi nhau à?” Die enda anl eequ uyd onn. Nhạc Dương thích Diệp Tử Hi, chỉ cần là đề tài về anh ta, mặc kệ là tốt hay xấu, phản ứng của cô đều rất kịch liệt.
Đột nhiên hôm nay trở nên lạnh lùng như vậy, thật đúng là khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút không tiếp thu được.
“Cái người kia mà chịu gây gổ với mình sao?” Nhìn qua mặc dù Nhạc Dương đang rất nghiêm túc lái xe, nhưng mà khóe miệng của cô không tự giác nổi lên cảm giác khổ sở.
Nghe được lời này của Nhạc Dương, đột nhiên Tiếu Bảo Bối cũng nhớ lại, hình như cô chưa từng nhìn thấy Diệp Tử Hi tức giận tới mức đỏ mặt với Nhạc Dương bao giờ.
Nhưng mà, đó rốt cục là yêu hay là cái gì thì Tiếu Bảo Bối không biết cũng không hiểu được.
“Thôi bỏ đi. Có đôi khi mình thực sự có cảm giác mình khiến cho người ta chán ghét!” Nếu như không phải khiến cho người ta chán ghét, vậy tại sao ở buổi tụ họp đó, Diệp Tử Hi lại nói với người khác là anh ước cô không còn dây dưa với cô nữa?
Lời kia, khiến cho Nhạc Dương có chút hoài nghi đối với đoạn tình cảm này của mình.
Mà cho tới bây giờ, sự hoài nghi này là lớn nhất từ trước tới giờ.
Lúc trước vốn là một ngày không gặp được Diệp Tử Hi, thì Nhạc Dương giống như không thể sống nổi, cho nên cô đã kiên trì ba ngày không gặp Diệp Tử Hi rồi.
Nhưng mà hai ngày qua cũng là hai ngày mà cô trôi qua bết bát nhất.
Cả ngày cô chỉ biết vùi đầu vào bàn làm việc. Bởi vì sự nhớ nhung kia đã ngấm vào trong xương, cho nên chỉ có khiến cho mình bận rộn hơn mới có thể tiêu tan được nỗi nhớ kia! Die enda anl eequ uyd onn.
Mặc dù cảm giác này thật sự không dễ chịu, nhưng mà cô vẫn kiên trì. Cô cũng không biết, bản thân mình làm như vậy đến cùng là có ý nghĩa gì. Nhưng mà cô vẫn cứ muốn kiên trì một chút, xem bản thân có thể rời xa được người đàn ông kia không, có phải không có anh ta thì cô không thể sống tốt nổi không.
“Khiến cho người ta chán ghét, Diệp Tử Hi nói như vậy?” Hôm nay Nhạc Dương khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút xa lạ.