Editor: Táo đỏ phố núi
Thẩm Niệm Cẩm ngồi trên ghé sofa, đột nhiên có cảm giác mình bị coi là không khí, bắt đầu tức giận la hét: “Đúng vậy, không phải là dì sinh ra cháu! Nếu như dì sinh cháu, khẳng định là dì đã nhét cháu vào bụng cải tạo lại rồi!”
“Cám ơn cái ơn năm đó đã không giết!” Kiều Trác Phàm cũng không thèm nhìn Thẩm Niệm Cẩm đang ngồi trên ghế salon tức giận cái nào, thong thả nói ra một câu như vậy.
Thẩm Niệm Cẩm nổi trận lôi đình!
Mà hình thức ở chung của hai người kiêu ngạo và ương ngạnh này, đối với bọn họ có khả năng là đã thành thói quen rồi. di@en*dyan(lee^qu.donnn).
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối thì là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lập tức, cô vội vàng kéo tay của Kiều Trác Phàm, ý bảo anh đừng nói nữa.
Nhưng mà, Kiều Trác Phàm lại hiểu sai ý của cô.
Anh cầm lấy tay của Tiếu Bảo Bối ở trong lòng bàn tay của mình, hỏi: “Không bị tóc đỏ yêu quái dọa sợ đấy chứ?”
Lần này, mặt của Thẩm Niệm Cẩm ngồi ở bên cạnh tràn đầy vạch đen.
“Kiều Trác Phàm, anh đừng nói chuyện như vậy với trưởng bối!”
Tiếu Bảo Bối thấy bầu không khí có chút là lạ, vội vàng nhỏ giọng khuyên bảo.
“Đừng lo lắng. Nếu như tóc đỏ yêu quái không chịu được đãi ngộ như vậy, thì hãy mau đem những thứ gửi ở chỗ của anh lấy về. Đến lúc đó, anh khẳng định là sẽ vô cùng hiếu thuận với bà ấy!”
Ngược lại với giọng nói thì thầm của Tiếu Bảo Bối, câu nói kia của Kiều Trác Phàm dường như là muốn nói to lên.
Như vậy, người nghe được lời này ngoại trừ Tiếu Bảo Bối ra còn có Thẩm Niệm Cẩm ở xa xa kia.
Tiếu Bảo Bối còn cho rằng, Thẩm Niệm Cẩm này sẽ phải giận dữ hơn mới đúng.
Nhưng ai ngờ sau khi nghe được những lời nói này của Kiều Trác Phàm, Thẩm Niệm Cẩm vốn đang có bộ dạng muốn quyết đấu với Kiều Trác Phàm lại nói: “Vậy thì cháu cứ tiếp tục không khách khí với dì đi.”
Nói xong, Thẩm Niệm Cẩm chỉ chỉ vào cái va ly của mình: “Lần này dì tới, không có đặt trước khách sạn. Hay ngày tới, dì sẽ ở lại đây! Chỗ này, vẫn còn phòng trống chứ!” di@en*dyan(lee^qu.donnn).
“Không có. Dì từ đâu tới thì mau trở về chỗ đó đi!” Kiều Trác Phàm rõ ràng là đang trợn mắt nói dối.
Căn nhà lớn như vậy, làm sao có thể không có một phòng trống nào được chứ?
Hơn nữa, bây giờ anh và Tiếu Bảo Bối ở chung trong một phòng. Những gian phòng khác đều bỏ trống. Nhưng mà đều không có giường.
“Phòng trống thì có. Nhưng mà không có giường...”
Tiếu Bảo Bối không giảo hoạt như Kiều Trác Phàm, nhanh chóng nói ra tình hình thực tế.
Lúc này, Kiều Trác Phàm nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Mà Thẩm Niệm Cẩm thì cười nghiêng ngả.
“Kiều, xem ra cô gái nhỏ này thành thật hơn cháu rất nhiều!” Sau khi bày ra vẻ mặt khiêu khích với Kiều Trác Phàm, thì Thẩm Niệm Cẩm vội vàng nói với Tiếu Bảo Bối: “Không sao, dì nhỏ có túi ngủ.”
“Được rồi, không nói với các cháu nữa. Dì ngồi máy bay cả một ngày rồi, bây giờ dì muốn điều chỉnh chênh lệch múi giờ một chút!”
Nói xong lời này, người phụ nữ kia xách va ly của bà lên trên lầu.
“Thẩm Niệm Cẩm, có gan thì lấy thứ đó của dì về đi!” Đến lúc này, dường như Kiều Trác Phàm vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nổi giận với cái bóng lưng của Thẩm Niệm Cẩm.
Nhưng mà người phụ nữ tóc đỏ này lại vuốt mái tóc dài của mình, ở trên cầu thang làm một động tác xinh đẹp và quyến rũ đối với Kiều Trác Phàm, sau đó mới mở miệng nói, “Kiều, dì không có gan! Cho nên, những thứ kia tạm thời vẫn cứ gửi ở chỗ của cháu đi!”
Sau khi nói ra những lời này, người phụ nữ kia lại nhấc đôi giày xinh đẹp lên, chậm rãi đi lên lầu.
Cho đến lúc này Tiếu Bảo Bối không khỏi buồn bực. Đến cùng thì Thẩm Niệm Cẩm này đã để thứ gì ở chỗ của Kiều Trác Phàm?
Tại sao lại có thể làm cho Kiều Trác Phàm không dễ dàng nổi nóng lúc này lại xù lông lên như vậy?
Nhất là khi cảm giác được khí lực Kiều Trác Phàm đặt ở trên eo của mình vẫn luôn gia tăng, Tiếu Bảo Bối chỉ cảm thấy lần xù lông này của Kiều Trác Phàm hơi lớn. Lần này muốn vuốt lông cho anh, đoán chừng là phải mất một thời gian nhất định...
- - Đường phân cách - -
"Bảo Bối?" Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Gặp lại Tiếu Huyên, đã là nửa tháng sau.
Lúc này Tiếu Bảo Bối đang nhàm chán đi dạo một mình ở lầu dưới của tập đoàn Đế Phàm.
Có thể nói, đây chính là công việc mà mỗi ngày cô đều phải làm sau khi tới tập đoàn Đế Phàm.
Mỗi ngày, Kiều Trác Phàm sẽ cho cô ăn thử các loại sản phẩm sữa chua mới. Sau khi ăn thử xong, thì còn yêu cầu cô viết ra ưu điểm và khuyết điểm.
Làm việc như vậy, sao có thể làm được cả ngày?
Mỗi lần sau khi viết xong, cô lại trợn to mắt lên nhìn phòng làm việc, rồi nằm ở cửa sổ sát đất nhìn dòng người ở dưới lầu, Kiều Trác Phàm sẽ đại xá cho cô, để cho cô đi ra bên ngoài đi dạo một chút.
Hôm nay cũng giống như vậy, Tiếu Bảo Bối nhanh chóng làm xong bổn phận của mình, Kiều Trác Phàm nhìn đôi mắt đầy trông mong của cô đang nhìn mình, thì lên vung tay lên, cho phép! Tiếu Bảo Bối khoan khoái đi xuống dưới lầu.
Thời gian này, người đi tới tập đoàn Đế Phàm làm việc có rất nhiều.
Tiếu Huyên cũng là một người trong số đó.
Nghe nói là cô ta tới Tiếu thị để đưa tài liệu hợp tác của Tiếu Thị và Đế Phàm.
Nhưng mà đường đường là một phó tổng giám đốc, loại chuyện vặt như đưa tài liệu như thế này khi nào thì tới phiên cô ta phải đi làm?
Nhưng mà nếu như cô ta đã đắc tội với những người khác, vậy thì không nhất định.
Bắt đầu kể từ khi Kiều Trác Phàm đưa Tiếu Bảo Bối ra khỏi Tiếu Thị, thì nhiệm vụ mỗi ngày của Tiếu huyên chính là người chịu trách nhiệm trao đổi với bên tập đoàn Đế Phàm. Ngay từ đầu, Tiếu Huyên đã không đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ này rồi. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Cô ta đường đường là phó tổng giám đốc của công ty.
Mỗi ngày lại chạy tới chạy lui, chuyện này coi sao được?
Nhưng mà sự oán hận của Tiếu Huyên, đến chỗ Kiều Trác Phàm ở bên kia, thì trực tiếp bị bỏ qua.
Kiều Trác Phàm nói, nếu như Tiếu Huyên không đồng ý nhận lấy công việc chạy qua chạy lại này, thì lần này Đế Phàm sẽ không hợp tác với Tiếu Thị nữa.
Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu mà anh đưa ra chính là, phó tổng giám đốc này của Tiếu Thị quá không chuyên nghiệp rồi!
Chính bởi lời nói này của Kiều Trác Phàm, mà nội bộ Tiếu Thị cũng gây áp lực cho Tiếu Huyên, khiến cho cô ta không thể không nhận lấy công việc này được.
Nhưng mà khi vừa nhận công việc này xong, thì Tiếu Huyên cũng bắt đầu hối hận.
Rõ ràng là Kiều Trác Phàm đang muốn chỉnh cô ta mà thôi?
Mỗi ngày, anh sẽ tìm một ít chuyện, khiến cho cô ta phải chạy tới chạy lui giữa Đế Phàm và Tiếu Thị. Có đôi khi chạy qua chạy lại tới cuối cùng một chút tiến triển cũng không có.
Cứ như vậy nửa tháng trôi qua, Tiếu Huyên cảm giác được rõ ràng mình đã gầy đi rất nhiều và cũng đen hơn không ít.
Ngay cả mấy bộ quần áo công sở lúc trước mặc rất vừa vặn, bây giờ đã trở nên chút lỏng lẻo rồi. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
Mà cảm giác này, lúc Tiếu Bảo Bối nhìn thấy Tiếu Huyên cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Thời gian này quả thực Tiếu Huyên đã gầy đi không ít.
Mấy ngày bôn ba liên tiếp, cũng khiến cho trạng thái tinh thần của cô ta nhìn qua cũng không được tốt.
Trái lại, khoảng thời gian gần đây, Tiếu Bảo Bối dưới sự ‘nuôi nhốt’ của Kiều Trác Phàm, lại mập lên đôi chút.
Thân thể béo lên không nói, ngay cả vòng ngực cũng tăng lên.
Rất hấp dẫn ánh mắt nhìn, chính là khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, sắc mặt tốt không nói, da thịt cũng vô cùng mịn màng.
Điểm này, Tiếu Huyên vừa nhìn thấy Tiếu Bảo Bối cũng phát hiện ra.
Nhưng mà điều khiến cho cô ta buồn bực là, không phải Tiếu Bảo Bối đã bị chủ tịch Dương làm bẩn rồi sao? Tại sao Kiều Trác Phàm lại còn đối xử với cô tốt như vậy? die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
Chẳng lẽ, trong chuyện này còn có nguyên nhân nào khác sao?
“Chị họ, sao chị lại tới đây?” Đối với sự xuất hiện của Tiếu Huyên ở Đế Phàm, Tiếu Bảo Bối có chút ngoài ý muốn.
“Chị tới để đưa tài liệu hợp tác của Tiếu Thị chúng ta và Đế Phàm.” Bị đề cập tới vấn đề này, bên ngoài Tiếu Huyên cười cười những trong lòng thì không cười.