Editor: Táo đỏ phố núi
“Tử Hi, cuối cùng thì anh cũng trở về! Anh có biết là em rất rất nhớ anh hay không...”
Cô dùng gương mặt mũm mĩm của mình cọ cọ lên đầu vai của Diệp Tử Hi, cố gắng muốn làm ra bộ dạng chim nhỏ nép vào người.
Nhưng mà vì cơ thể của cô quá mức khổng lồ, nên những hành động kia của cô cũng chỉ khiến cho cô nhìn giống như là một người béo ú muốn đụng ngã một người đàn ông.
Hình ảnh đó nhìn muốn có bao nhiều buồn cười thì có bấy nhiêu.
Mà trợ lý của Diệp Tử Hi cũng nhanh chóng phát hiện ra điểm này, lúc này cũng dùng ánh mắt quái dị quan sát hai người ở trước mắt.
Diệp Tử Hi bị nhìn chằm chằm như vậy thì có chút không được tự nhiên, vội vàng đẩy người phụ nữ đang áp chế ở trên người ra.
“Nhạc Dương, em lại nổi điên cái gì?”
Diệp Tử Hi hét lên, rõ ràng mang theo sự tức giận.
Mà bên trong sự tức giận đó chủ yếu là vì ý cười trong mắt của người trợ lý.
Có lẽ theo Diệp Tử Hi nghĩ, ý cười này chính là anh ta đang cười nhạo Diệp Tử Hi anh đúng không?
Bọn họ cười nhạo Diệp Tử Hi anh qua lại với một cô gái béo ú.
Nhưng mà Diệp Tử Hi cũng chưa từng phát hiện, lúc những người này nhìn anh ta thì trong ánh mắt đều thoáng qua một tia hâm mộ.
Bởi vì bọn họ đều nhìn ra được, cô gái béo ú kia thật sự rất thích Diệp Tử Hi.
Nếu không, ai lại trong nhiều năm trời không thèm liếc mắt nhìn những người đàn ông khác ở bên cạnh, mà chỉ mù quáng theo đuổi Diệp Tử Hi?
Bởi vì cảm nhận được hành động từ chối của người đàn ông này nên Nhạc Dương có chút mất mát.
Nhưng mà bàn tay múp míp của cô cũng vẫn chưa chịu buông bả vai của người đàn ông ra. Cô đã chờ bao lâu rồi mới nhìn thấy Diệp Tử Hi?
Được rồi, thật ra thì Diệp Tử Hi mới chỉ đi công tác được một tuần lễ.
Nhưng mà sao đối với Nhạc Dương cô mà nói một tuần này lại dài giống như là bảy thế kỷ vậy.
Thật vất vả mới gặp lại Diệp Tử Hi, sao Nhạc Dương có thể không kích động được cơ chứ?
Nhưng mà cảm giác được người đàn ông kia đẩy tay của cô ra, thì cảm xúc của Nhạc Dương vẫn bị sa sút một chút: “Tử Hi, đã nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ anh không nhớ em?”
Có một loại người, bạn sẽ vì người đó mà tâm tình phập phồng. Nếu người đó vui vẻ, bạn sẽ vui vẻ, thậm chí còn vui vẻ hơn người đó mấy lần. Nhưng mà người đó buồn bực, thì bạn cũng sẽ buồn bực theo. Thậm chí còn vì lông mày của người đó nhăn lại mà buồn bã vài ngày...
Mà đối với Nhạc Dương thì Diệp Tử Hi chính là một người như vậy.
Nhìn anh ta, đột nhiên Nhạc Dương cũng buồn.
Sau đó, trên gương mặt vốn đang vui vẻ kia thì lỗ mũi nhanh chóng hơi đỏ lên.
“Nhạc Dương, chúng ta lên xe rồi nói tiếp!”
Thành thật mà nói, nhìn Nhạc Dương như vậy không phải là Diệp Tử Hi không đau lòng.
Nếu không thì anh ta đã không vội vã kéo cô lên xe.
“Em...” Nhạc Dương vốn còn muốn nói điều gì nữa, nhưng cuối cùng cô vẫn bị Diệp Tử Hi lôi đi.
Đương nhiên, cả quá trình này, nếu như Nhạc Dương không muốn thì căn bản Diệp Tử Hi cũng không có cách nào đả động đến cô được.
Không nói tới sức nặng của Nhạc Dương, cô còn học qua khóa võ thuật, nên căn bản Diệp Tử Hi không phải là đối thủ của cô!
Nhưng bởi vì anh là người mà cô thích, cho nên mặc kệ anh làm chuyện gì thì cô cũng sẽ đồng ý hết.
Mà Diệp Tử Hi cũng chính vì ỷ lại vào điều này, cho nên mới không có bất kỳ kiêng kỵ nào đối với Nhạc Dương.
Cho đến một ngày nào đó, Nhạc Dương không còn là một cô gái béo ú suốt ngày vây quanh sau lưng Diệp Tử Hi nữa, thì lúc này Diệp Tử Hi mới ý thức được thì ra tất cả những quyền lợi mà Nhạc Dương cho anh ta hưởng thụ, chẳng qua là vì người mà Nhạc Dương thích tên là Diệp Tử Hi mà thôi.
Một khi người mà cô thích không còn là anh ta nữa thì anh ta cũng không có cái quyền làm tổn thương cô nữa.
Mà bây giờ, Diệp Tử Hi vẫn chưa hiểu rõ điều này, cho nên anh ta mới ỷ được sủng mà kiêu!
“Diệp Tử Hi, anh có lời gì...” Bị Diệp Tử Hi kéo lên xe, Nhạc Dương vẫn có chút đau buồn nho nhỏ.
Bởi vì thật ra cô cũng nhìn ra được, Diệp Tử Hi rất không muốn để cho trợ lý của anh ta nhìn ra được rốt cục mối quan hệ của bọn họ là như thế nào.
Mà điều này, ngay đêm đầu tiên phát sinh quan hệ kia, Diệp Tử Hi đã nói với cô rồi.
Lúc ấy thì Nhạc Dương không cảm thấy gì.
Cô đã thích Diệp Tử Hi bao nhiêu năm rồi?
Ngay cả bản thân cô cũng chưa từng tính qua.
Đã có lúc ngay cả nằm mơ cô cũng hy vọng mình có thể cùng đắp cùng một cái chăn với Diệp Tử Hi ở trên cùng một cái giường lớn.
Bây giờ, giấc mơ này đã thành hiện thực, cô cảm giác mình không nên rối rắm vì một chuyện nhỏ này.
Nhưng mà kể từ lúc đồng ý với Diệp Tử Hi xong, Nhạc Dương cũng bắt đầu phát hiện ra có chỗ không thích hợp.
Chỉ cần là những chỗ có nhiều người, Diệp Tử Hi liền bắt đầu không muốn nắm tay của cô.
Chỉ cần người khác nhìn bọn họ nhiều hơn một chút, thì Diệp Tử Hi sẽ kéo giãn khoảng cách giữa hai người bọn họ ra.
Có đôi khi đột nhiên anh còn hét to vào mặt cô, một bộ dạng giống như không có quan hệ gì với cô vậy, mà cô thì chỉ giống như là một người hâm mộ anh mà thôi.
Mỗi lần Diệp Tử Hi làm ra những chuyện như vậy, thì sau khi trở về anh lại thay đổi giống như một người khác vậy.
Anh nói, anh sợ những người hâm mộ anh ở trên mạng sẽ làm cho Nhạc Dương bị đưa ra ngoài ánh sáng. Vậy thì sau này cô sẽ không có ngày nào được bình yên. Diệp Tử Hi còn nói tất cả những việc anh làm bây giờ đều là đang bảo vệ cô.
Nhưng mà Nhạc Dương là một Luật sư có huy chương vàng, đầu óc cũng sẽ không phải là ngu ngốc. Sao cô có thể không nhìn ra được sự thực là Diệp Tử Hi sợ người khác biết anh có một người bạn gái mập ú, sợ người ta sẽ coi thường anh chứ.
Nhưng mà cuối cùng cô vẫn bị chìm đắm vào trong thế công dịu dàng của Diệp Tử Hi.
Đơn giản là vì cô yêu Diệp Tử Hi.
Cũng giống như ngày hôm nay vậy.
Trước mặt người trợ lý của anh thì biểu hiện của Diệp Tử Hi đối với cô có chút cay nghiệt, bây giờ sau khi lôi kéo cô lên xe, thì đột nhiên lại hôn lên môi của cô khiến cho những lời chưa nói hết của cô bị nghẹn lại trong cổ họng.
Cho tới khi kết thúc nụ hôn này thì toàn thân của Nhạc Dương đã mềm nhũn ra.
Diệp Tử Hi nhìn thấy trong đôi mắt bồ câu kia toát ra vẻ xinh đẹp phong tình.
Điều này trước đây Diệp Tử Hi chưa bao giờ nhìn thấy.
Một giây này, anh ta có cảm giác máu nóng toàn thân đều tuôn trào tụ về một điểm.
Cũng là lần đầu tiên anh ta biết được cô gái mập ú này chính là yêu vật trời sinh.
So với tất cả những người phụ nữ mà Diệp Tử Hi anh từng qua lại thì hình như còn xinh đẹp hơn.
Cho nên anh ta biết rõ đến cuối cùng mình không thể nào cưới Nhạc Dương, nhưng mà vẫn hãm sâu vào trong trò chơi này cùng với Nhạc Dương.
“Diệp Tử Hi, anh đã từng thử ở trên xe chưa?”
Vừa lúc đó, Diệp Tử Hi nghe thấy một giọng nữ khàn khàn có chút không giống với giọng của Nhạc Dương.
Lúc quay đầu lại nhìn, anh ta mới phát hiện ra Nhạc Dương đang ngồi ở ghế lái phụ, đôi mắt xấu hổ nhìn anh ta.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen.
Chiếc áo sơ mi trắng ở bên trong trong lúc bọn họ ôm hôn đã bị bung ra mấy cái nút áo.
Cổ áo làm lộ ra một mảng lớn phong cảnh, bị mái tóc rũ xuống của cô che đi, khiến cho nó có hiệu quả giống như ôm tỳ bà che nửa mặt.
Nhưng mà cũng chính vì hiệu quả thị giác như vậy nên đã kích thích dây thần kinh giác quan của Diệp Tử Hi.
Nhìn Nhạc Dương như vậy, yết hầu của Diệp Tử Hi không tự chủ bắt đầu trượt lên trượt xuống.
Lại không cần phải nói lúc này Nhạc Dương còn dùng giọng nói khàn khàn hỏi anh ta một câu hỏi đầy tính ám hiệu như vậy.