Editor: Táo đỏ phố núi
“Rầm...”
Kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ nhưng mà trong phòng làm việc vẫn còn vang lên tiếng đập phá.
Tiếng chói tai thỉnh thoảng lại vang lên, khiến cho cô thư ký vốn định đi vào xin ký tên lên văn kiện cũng không dám nhấc chân bước đi.
Mà ngay vào lúc này, gần đó lại vang lên tiếng giày cao gót: “Tôi kêu cô đến chỗ này để đưa văn kiện, cô còn đứng ở đây làm cái gì?” Anna bước từng bước đi tới, có hơi tức giận.
Hôm nay Kiều Trác Phàm tới trễ một chút, tất cả mọi chuyện đều đổ hết lên trên người của cô.
Vất vả lắm Kiều đại thiếu mới trở về, kêu cô ta đưa văn kiện tới, sau đó liền đi tới phòng tiếp khách để tiếp một đối tác hợp tác, ai ngờ chỉ đi ký văn kiện thôi mà đi tới hơn hai tiếng đồng hồ.
Anna đành phải tự mình tới xem một chút, xem người kia có phải bị Kiều Trác Phàm ăn luôn rồi không?
Nhưng vừa đi tới chỗ này, Anna nhìn thấy nhân viên mà cô kêu đi đưa văn kiện kia vẫn cầm văn kiện ở trên tay, bảo cô không tức giận sao được?
“Chị Anna, tổng giám đốc Kiều đã đập đồ đạc ở bên trong hơn hai tiếng đồng hồ rồi, em không dám vào trong đó đưa văn kiện!” Nhìn thấy Anna đến, người này như trút được gánh nặng.
“Đập đồ? Hôm nay Kiều ăn thuốc nổ hả?” Mới đầu Anna như cảm thấy mò trăng dưới nước.
Phải biết là gần đây mỗi ngày Kiều Trác Phàm đều có Tiếu Bảo Bối đi ở bên cạnh, mỗi ngày trên mặt của anh đều mang theo nụ cười. Anna cũng nghi ngờ, bây giờ muốn Kiều Trác Phàm phát hỏa là không thể nào?
Nhưng mà rất nhanh sau đó, Anna nghe thấy bên trong vang lên tiếng rầm rầm. Lần này, Anna vội vàng đẩy cửa bước vào.
“Kiều!”
Vừa vào cửa, Anna suýt nữa bị cái gạt tàn bay vào người.
May mà từ nhỏ cha của cô đã huấn luyện năng lực phản ứng của cô, cho nên vào lúc gạt tàn bay tới cô đã kịp thời né tránh. Điều này cũng tránh cho khuôn mặt xinh đẹp của cô bị phá hỏng.
“Kiều, đã xảy ra chuyện gì?” Anna nhìn giấy tờ, máy tính xách tay và một số đồ vật khác rơi tá lả dưới đất, rồi cô lại nhìn khắp bốn phía trong phòng làm việc.
“Tiếu Bảo Bối đâu?” Anna quét hết một vòng trong phòng làm việc cũng không phát hiện ra bóng dáng của Tiếu Bảo Bối.
Chẳng lẽ cô ấy đang nghỉ ngơi ở trong phòng?
Nhưng mà nếu như cô ấy đang nghỉ ngơi ở trong phòng, thì đảm bảo Kiều Trác Phàm sẽ không đập phá như vậy! Phải biết rằng người mà Kiều Trác Phàm đau lòng nhất ở trên đời này, e rằng chính là Tiếu Bảo Bối. Nếu như cô ấy ở chỗ này, nhất định Kiều Trác Phàm sẽ bình tĩnh trở lại, Anna nghĩ ít nhất là như vậy.
Lúc Anna vừa mới mở miệng hỏi tới Tiếu Bảo Bối, thì Kiều Trác Phàm lại đạp một cái lên ghế sofa nói: “Đừng có nhắc cô ấy với tôi!”
Chỉ nghĩ tới chuyện lòng tốt của mình bị coi thành lòng lang dạ sói, Kiều Trác Phàm lại cảm thấy tức tối.
“Ồ, thì ra là cãi nhau với con thỏ nhỏ nhà anh à? Tôi còn tưởng rằng bị làm sao nữa!” Anna nghe thấy Kiều Trác Phàm hét lên, lập tức hiểu ra điều gì đó.
Vốn cô còn trông cậy vào Tiếu Bảo Bối tới giúp con rồng đang phun lửa này hạ hỏa. Nhưng mà xem ra bây giờ nếu như Tiếu Bảo Bối còn ở đây, e là sẽ bị dọa cho sợ hết hồn.
“Đã nói là cô không được nhắc tới cô ấy rồi mà!” Không biết có phải tức giận thật hay không mà giọng điệu của Kiều Trác Phàm hơi lớn.
. “Đã xảy ra chuyện gì? Anh đừng quên là anh vất vả lắm mới có được cô ấy. Nếu như dọa cho cô ấy chạy mất, sau này anh chỉ có thể hối hận mà thôi!” Thực ra thì Anna vô cùng hâm mộ Kiều Trác Phàm.
Anh thích Tiếu Bảo Bối mười năm, nhưng mà cuối cùng cũng kéo cô ấy tới bên cạnh mình được.
Nhưng mà cô thì sao? Cô thích Đàm Duật, thậm chí hơn mười năm rồi!
Mà bây giờ cô còn chưa nhìn thấy một chút xíu hy vọng nào.
Mỗi lần cô chủ động đến gần, thì Đàm Duật lại lập tức đẩy cô ra.
Cho nên, Anna thực sự hâm mộ Kiều Trác Phàm.
Nếu như cô có thể giống như Kiều Trác Phàm, có được Đàm Duật dù một ngày cũng được. Cô nhất định sẽ dùng hết tất cả sức lực của mình, để giữ Đàm Duật ở bên cạnh mình.
“Tôi không cần cô phải nhắc nhở.” Mặc dù Kiều Trác Phàm phát tiết lửa giận một trận, nhưng mà quả thật là anh chưa từng nghĩ tới sẽ làm tổn thương Tiếu Bảo Bối.
Anh chỉ không hiểu, anh đối xử với Tiếu Bảo Bối tốt như vậy, chỉ thiếu mỗi việc móc tim của mình ra cho cô nhóc kia nhìn nữa thôi.
Nhưng mà vì sao cô nhóc này vẫn không hiểu được lòng của anh?
“Không cần tôi nhắc nhở? Die enda anl eequ uyd onn. Anh đừng nói với tôi là vết son ở trước ngực của anh là do anh tự mình in lên nha!” Trực giác của phụ nữ, rất nhạy cảm.
Nhất là Anna, một người phụ nữ có cái mũi rất nhạy cảm.
Lúc bước chân vào phòng làm việc của Kiều Trác Phàm, cô lập tức ngửi thấy mùi nước hoa lạ.
Mà mùi này, trước giờ chưa từng xuất hiện ở trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm.
Cũng không phải mùi nước hoa của mấy người các cô.
Hơn nữa, từ trước tới giờ Kiều Trác Phàm vốn bị bệnh suyễn. Và anh cũng không thích mấy mùi nước hoa nồng nặc kia.
Kể từ khi đồng ý làm thư ký của Kiều Trác Phàm, sẽ phải ký các điều khoản, trong đó không cho phép dùng nước hoa.
Cho nên trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm vẫn luôn không có mùi nước hoa.
Mà tiếp xúc với Tiếu Bảo Bối mấy ngày nay, Anna cũng không ngửi thấy mùi thơm đặc thù nào từ trên người của Tiếu Bảo Bối.
Nhưng mà hôm nay cô lại ngửi thấy được. Die nd da nl e q uuydo n.
Nhân tiện, Anna còn phát hiện ra trên ngực của Kiều Trác Phàm có một dấu son môi màu hồng đào...
Mà qua sự nhắc nhở của Anna, Kiều Trác Phàm cũng thuận theo ánh mắt của cô nhìn thấy trước ngực mình có một dấu vết màu hồng...
Nếu như mặc một cái áo khác, thì màu này sẽ không nhìn rõ như vậy. Nhưng mà hôm qua, do đi ra khỏi nhà quá vội nên Kiều Trác Phàm mặc chiếc áo sơ mi màu trắng. Vẫn mặc cho tới bây giờ, không rảnh chút thời gian nào để thay ra. Nếu đổi lại là lúc trước, khẳng định là anh sẽ không chịu được. Nhưng mà bởi vì một câu ‘Đi sớm về sớm’ của Tiếu Bảo Bối, anh lại không thể không làm như vậy.
Nhưng mà cũng chính bởi vì cái áo sơ mi trắng này, nên mới khiến cho vết son môi kia càng trở nên rõ ràng hơn.
Đột nhiên, Kiều Trác Phàm nhớ lại cảnh tượng lúc anh vừa mới trở về.
Vừa nhìn thấy Tiếu Bảo Bối, anh thật sự rất vui vẻ ôm Tiếu Bảo Bối vào trong lòng của mình.
Ngay từ đầu dường như Tiếu Bảo Bối rất vui vẻ khi nhìn thấy anh.
Mặc dù lúc cô bị ôm, vẫn giãy giụa mấy cái tượng trưng, nhưng mà Kiều Trác Phàm hiểu đây chính là tật xấu của cô. Die nd da nl e q uuydo n. Hơn nữa lúc ấy hình như cô còn muốn nói cái gì đó với anh.
Nhưng chỉ một lát sau, Tiếu Bảo Bối bắt đầu trở mặt. Thậm chí còn đẩy anh ra, ngay cả khi anh đưa tay ra muốn níu cô lại, cô vẫn lùi về phía sau, bộ dạng giống như hết sức kháng cự.
Chính bởi vì điều này, nên mới khiến cho Kiều Trác Phàm cảm thấy tức tối.
Mà bây giờ, anh nhìn thấy vết son môi ở trước ngực, không hiểu sao anh lại cảm thấy hoảng sợ.
Sợ là lúc đó Tiếu Bảo Bối nhìn thấy vết son môi này, nên mới đột nhiên kháng cự anh!
Cái cô nhóc ngốc nghếch này, tại sao không nói sớm một chút chứ?
Nếu như cô trực tiếp nói thẳng ra, anh nhất định sẽ nói đầu đuôi cho cô biết.
Nhưng mà cô nhóc kia lại không hỏi gì cả...
Lập tức Kiều Trác Phàm cũng không quan tâm điều gì nữa, đột nhiên cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe của mình, sau đó chạy ra khỏi phòng làm việc.
Vừa nhìn thấy thư ký ở ngoài cửa, anh lập tức hỏi: “Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối đi về phía nào không?”
“Kiều thiếu, tiểu thư Tiếu vừa ra khỏi cửa thì đi thẳng xuống lầu!”
Thư ký không ngờ được chị Anna vừa đi vào thì Kiều thiếu lập tức dừng đập đồ lại.
Nhưng mà bây giờ nhìn hấy Kiều Trác Phàm, cô ta vẫn còn nhớ tới bộ dạng biến thành ma quỷ tàn sát bừa bãi của Kiều Trác Phàm lúc vừa rồi.
Mặc dù cô ta nói chuyện với Kiều Trác Phàm, nhưng mà trong ánh mắt của cô ta vẫn đầy sự sợ hãi.
“Thật đáng chết! Tại sao các người không ngăn cản cô ấy chứ!” Kiều Trác Phàm có chút hổn hển hét lên với cô thư ký.