Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 99.2

Editor: Táo đỏ phố núi

Chờ tới khi A Vĩ quay trở lại tầng trên cùng của tòa nhà của tập đoàn Đế Phàm, thì anh ta lại thấy ở trong phòng làm việc lúc này lại có thêm một người nữa.

Người này chính là Duật Tiểu Gia - Đàm Duật đã biến mất suốt hai ngày qua! Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

Giờ phút này, anh ta mặc một chiếc áo gió màu đen, đang dựa vào chiếc ghế sofa da của Ý ở trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm, một tay cầm ly rượu bằng thủy tinh, mím môi uống rượu đỏ.

Mà Kiều Trác Phàm thì ngồi ở trên ghế làm việc của anh, nhưng mà trên tay của anh cũng có một cái ly thủy tinh. Mà trong cái ly thủy tinh kia đã trống không.

“Kiều thiếu, mấy thứ mà ngài nói tôi lấy đều đã đưa tới đây rồi!” Nói xong lời này, A Vĩ đã đem va li hành lý tới bên cạnh Kiều Trác Phàm.

Những thứ kia, là mấy bộ quần áo và mấy bộ nội y để tắm rửa mà anh ta mới lấy ở biệt thự nhà họ Kiều tới.

“Đem mấy thứ này để vào bên trong cho tôi!” Kiều Trác Phàm nhìn lướt qua va li hành lý mà anh ta mới đưa tới, rồi nói.

“Được!” A Vĩ nói, sau đó cầm va li hành lý đi về phía phòng ngủ của Kiều Trác Phàm.

Thực ra một thời gian dài khi Kiều Trác Phàm mới tới thành phố A, đều nghỉ ở trong phòng nghỉ của tập đoàn Đế Phàm này. Cũng không phải bởi vì tiết kiệm tiền, mà bởi vì ở chỗ này tiện cho công việc, với lại ở trong phòng ngủ cũng có đầy đủ mọi thứ.

Còn chuyện quét dọn phòng nghỉ, đều do một tay của A Vĩ xử lý, Bởi vì Kiều Trác Phàm thích sạch sẽ, những công nhân vệ sinh bình thường không đạt tới yêu cầu của anh. Hơn nữa, anh cũng không thích người khác tùy tiện thay đổi vị trí để đồ của anh, một khi thay đổi, đến lúc anh tìm không được, anh sẽ tức giận. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

Có thể đạt tới trình độ biến thái của Kiều Trác Phàm, tới bây giờ ngoại trừ A Vĩ ra thì không còn người nào nữa.

Cho nên A Vĩ hiểu rõ phòng nghỉ này như lòng bàn tay.

Nhưng mà kể từ sau khi cưới Tiếu Bảo Bối, căn phòng nghỉ này một thời gian dài đã mất đi công dụng của nó.

Mà bây giờ trong phòng nghỉ này cũng có thêm mấy thứ đồ dùng của phụ nữ. Không cần phải nói, A Vĩ cũng biết những thứ này đều là đồ của Tiếu Bảo Bối.

Sau khi thu dọn những bộ quần áo của Kiều Trác Phàm đặt vào những vị trí đặc biệt xong, A Vĩ lại đi tới trước mặt của Kiều Trác Phàm, đem bình giữ nhiệt kia đưa cho Kiều Trác Phàm: “Thẩm Niệm Cẩm đưa! Kêu ngài trước khi uống rượu thì hãy uống cái này.”

Lúc này chai rượu vang ở bên cạnh Kiều Trác Phàm đã trống không.

“Tôi biết rồi! Không còn chuyện gì nữa, cậu có thể về nghỉ ngơi rồi!” Kiều Trác Phàm nhận lấy bình giữ nhiệt mà A Vĩ đưa, nhìn cũng không thèm nhìn, liền đặt xuống một bên.

Nhìn thấy hành động này của Kiều Trác Phàm, A Vĩ muốn nói cái gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của anh, A Vĩ chỉ có thể thức thời nuốt những lời kia vào trong bụng.

Xoay người, A Vĩ định rời đi.

Nhưng vừa lúc đó anh ta lại nghe thấy người đàn ông ở sau lưng gọi anh ta lại: “Cô ấy có nói gì hay không?”

Mặc dù Kiều Trác Phàm không có chỉ mặt gọi tên, nhưng mà A Vĩ vẫn hiểu được từ ‘cô ấy’ trong miệng của Kiều Trác Phàm, thực ra chính là đang nói Tiếu Bảo Bối.

“Không có...” Nhưng mà nhìn cô ấy có vẻ rất thất vọng!

A Vĩ muốn nói như vậy, nhưng mà anh ta chỉ kịp nói ra hai chữ đằng trước, còn mấy chữ đằng sau thì bị cắt ngang: die,n; da. nlze.qu; ydo /nn. “Quả nhiên...”

Sau khi Kiều Trác Phàm nói ra hai chữ như vậy, lại một lần nữa nghiêm túc uống hết ly rượu đỏ vào trong bụng.

“Kiều thiếu...” A Vĩ nhìn anh uống rượu như vậy, trong lòng cũng có chút không thoải mái. Nhưng mà lúc anh ta định đem mấy chữ đằng sau nói cho anh biết, thì lại bị người đàn ông kia nói thẳng: “Cậu ra ngoài đi!”

“...” Cuối cùng A Vĩ chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán vô hạn nhìn anh rồi đi ra khỏi phòng làm việc.

Thực ra theo ý của anh ta thì bây giờ Kiều Trác Phàm chỉ đơn giản là đang tự làm khổ mình thôi.

Rõ ràng bản thân anh hy vọng người phụ nữ kia có thể chủ động mở miệng giữ anh lại, nếu đã như vậy thì vì sao không nói thẳng ra?

Chẳng lẽ anh không hiểu được tâm lý học trong yêu đương hay sao, có đôi khi phụ nữ chính là khẩu thị tâm phi?

Trên miệng cô ấy nói là trong lòng không có anh, nhưng mà vẫn rất nhớ nhung anh không phải sao?

Cái gì?

Bạn hỏi A Vĩ vì sao lại biết những thứ này sao?

A Vĩ gãi gãi đầu: Chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ còn chưa từng thấy heo chạy hay sao?

- - Đường phân cách - -

“Kiều, cậu và cô ta cãi nhau sao?” Vào lúc A Vĩ đi ra ngoài rồi, Duật Tiểu Gia buông ly rượu xuống, từng bước chậm rãi đi về phía Kiều Trác Phàm.

Từ ‘cô ta’ kia, mặc dù không trực tiếp chỉ là ai, nhưng mà ý tứ đã rất rõ ràng.

Phải biết là Đàm Duật biết Kiều Trác Phàm nhiều năm như vậy, chỉ nhìn một cái là có thể biết người nào có thể khiến cho cảm xúc của Kiều Trác Phàm thay đổi, chính là Tiếu Bảo Bối.

Bây giờ nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết kia của anh, không cần phải nói thì Duật Tiểu Gia cũng biết đây chính là kiệt tác của Tiếu Bảo Bối.

“Không có...” die,n; da. nlze.qu; ydo /nn. Ngoài miệng thì Kiều Trác Phàm nói như vậy, nhưng mà vừa ngẩng đầu lên thì anh lại đem ly rượu kia rót vào trong bụng. Phản ứng kia khiến cho người ta vừa nhìn cũng biết là đã bị người khác chọc trúng chỗ đau ở trong lòng.

“Không có thì tại sao lại có bộ dạng như vậy? Có muốn tôi dẫn cậu ra ngoài tìm vui một chút hay không?” Duật Tiểu Gia nhìn anh đưa tay với chai rượu đỏ kia, vội vàng giữ tay của anh lại.

Nói thật, thân là anh em, quả thực là anh ta không ưa bộ dạng rầu rĩ không vui này của Kiều Trác Phàm.

Thời gian qua Duật Tiểu Gia vẫn luôn đề xướng việc tận hưởng những lạc thú trước mắt, bộ dạng không vui nửa sống nửa chết kia là điều mà anh ta không ưa nhất.

“Không đi.” Gạt tay của Đàm Duật ra, Kiều Trác Phàm tiếp tục rót rượu đỏ vào ly của mình, lại cầm lên uống ực một ngụm, giống như là tất cả các bộ phận trên người đã được buông lỏng ra, anh mới hỏi: “Cậu không đi tìm Anna sao? Tôi thấy cả ngày hôm nay tinh thần của cô ấy không được tập trung, chẳng lẽ cậu không lo lắng sao!”

“Không lo lắng! Dù sao thì cũng có người làm những việc này còn thích hợp hơn tôi!” Duật Tiểu Gia không dụ được Kiều Trác Phàm đi tìm vui được, dứt khoát cầm cái ly của mình lên, tiếp tục uống cùng với Kiều Trác Phàm.

“Lại nói, hai ngày nay cậu và Khuynh đi đâu vậy?” Sau khi Kiều Trác Phàm đổ vào miệng mình một ly rượu đỏ lại hỏi.

Chỉ là sau khi uống hết ly rượu này, Kiều Trác Phàm ho khan vài tiếng.

Mà Kiều Trác Phàm ho khan vào lúc này, khiến cho Đàm Duật nhíu mày lại một cái.

Anh ta phát hiện, hôm nay Kiều Trác Phàm ho khan hình như bệnh trạng rất rõ ràng.

Nếu là người bình thường thì sẽ không cần phải lo lắng.

Nhưng nếu là Kiều Trác Phàm... dii@een*dyan(lee^qu.donnn).

Nhưng mà khi Kiều Trác Phàm hết ho khan, thì lại bình thường giống như không có chuyện gì.

Điều này khiến cho Đàm Duật thở phào nhẹ nhõm.

“Chuyện mấy hôm trước tôi làm bị cha của tôi phát hiện, nên bị bắt tới khu S lao động cực nhọc hai ngày! Khuynh cũng bị bắt đi...” Duật Tiểu Gia chủ động giải thích, sau đó lại xoa xoa đầu vai của mình.

Sau khi bị cha của bọn họ bắt đi tới khu S lao động hai ngày, Duật Tiểu Gia cảm giác như xương cốt toàn thân như muốn gãy lìa ra.

“Thì ra là đi khu S!” Không trách được, tất cả tín hiệu đều bị mất.

Nhưng mà vừa dứt lời thì Kiều Trác Phàm lại ho khan lên một trận.

Lúc này đây tình trạng ho khan của anh còn nghiêm trọng hơn cả lúc trước.

Mà lúc này lông mày của Duật Tiểu Gia cũng hoàn toàn nhíu chặt lại thành một đường: “Kiều, cậu không sao chứ?”

“Không có việc gì!” Sau khi Kiều Trác Phàm ho khan xong, hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Nhưng mà anh vẫn trả lời như vậy.

“Thực sự là không có chuyện gì sao? Tôi thấy tình hình có chút không ổn lắm! Cậu có mang theo thuốc hen suyễn không?”
Bình Luận (0)
Comment