Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường

Chương 1

Tháng chín, Lan Thành vẫn còn nắng nóng, không khí ngột ngạt kinh khủng.

Trước cổng Đại học Lan, hơi nóng mùa hè khiến con đường nhựa bị nướng đến hầm hập, hai bên là hàng cây bạch quả cao vút đứng ngay ngắn như một chiếc ô rộng lớn, thỉnh thoảng thổi qua một luồng gió nóng, khiến những chiếc lá úa vàng xào xạc trên cành.

Giữa những tán cây, những biểu ngữ đỏ thẫm được treo lên, cái lệch cái không, vô cùng bắt mắt.

—— Cuộc sống hiện nay không ngừng tạm bợ, còn có Đại học Lan cùng bạn.

—— Hôm nay tập hợp, ngày mai xuất quân.

—— Đinh! Năm thứ tư Đại học Lan đã đến, không lùi bước, vui lòng chấp nhận.

Nhan Thư ngồi ngay dưới tấm biểu ngữ  “Đàn chị không sợ say nắng, chào đón đàn em không hề vất vả”, tay cầm chiếc ô nhỏ màu đen, giơ quạt mini lên hai bên má, vui vẻ thoải mái dựa vào ghế, cúi đầu lướt điện thoại.

Cô trời sinh đã xinh đẹp, dáng người mảnh mai, da trắng tóc đen, lười biếng ngồi dưới hàng cây bạch quả cao lớn như một bức tranh sơn dầu rực rỡ và sống động, khiến những sinh viên nhao nhao đi qua phải dừng chân ngoái đầu nhìn.

Một số nam sinh đùn đẩy nhau đi đến, mỉm cười muốn xin Wechat của cô.

Nhan Thư quét mắt nhìn những người này, thân thiện đưa mã QR.

Mấy nam sinh không nghĩ cô lại sảng khoái như vậy, hơi sửng sốt một chút, sau đó tranh nhau lấy điện thoại di động ra quét mã.

Đợi nhóm người này rời đi, người bên cạnh đưa tới một chai nước khoáng, Nhan Thư cũng không ngẩng đầu: “Cảm ơn trưởng ban Tần.”

Tần Minh Bách tựa vào một bên thân cây bạch quả, giọng nói có chút nặng nề: “Thêm bao nhiêu người?”

“Dạ?” Nhan Thư khó hiểu ngước mắt.

Lại nghe thấy một giọng nữ: “Nhan Thư.”

Lâm Tuyết Mẫn từ sau lưng hai người đi tới, khiển trách liếc Tần Minh Bách một cái: “Đàn anh Tần, Nhan Thư đâu có uống loại nước bình thường này? Chị có hai chai Evian, cho em một chai.”

“Cảm ơn chị Lâm.” Nhan Thư nhận lấy, ngửa đầu nhấp một ngụm.

“Vẫn là chị hiểu em chứ?” Lâm Tuyết Mẫn nhìn cô, nở nụ cười: “Nhưng uống nước thì uống nước, làm việc không đúng chỗ, coi chừng chị đấy.”

Cô ấy chỉ vào mã QR trên màn hình: “Trong giờ làm việc, em để người khác thêm WeChat của mình, này không tốt lắm đâu?”

Nhan Thư nghiêng đầu, nhìn về phía cô.

Lâm Tuyết Mẫn bất đắc dĩ nhìn Tần Minh Bách, nửa đùa nửa thật: “Đàn anh Tần, anh nói xem việc này làm sao đây? Mặc kệ em ấy à?”

Dứt lời, đã nghe thấy tiếng cười khẽ của cô gái bên cạnh: “Ai nói đó là WeChat của em?”

Lâm Tuyết Mẫn sửng sốt, sau đó điện thoại liên tiếp vang lên một loạt âm báo nhắc nhở.

Cô bấm vào thì thấy có nguyên một đống người mới vào nhóm “Tình nguyện viên khoa báo chí” của bọn họ.

Nhìn ảnh đại diện … thật trùng hợp, là đám nam sinh vừa mới đến hỏi WeChat của Nhan Thư.

Nhan Thư cười híp mắt giơ điện thoại lên, lắc lắc trước mặt cô: “Thứ em đưa là mã QR nhóm mình. Nhiệm vụ tuyển dụng của em cho học kỳ này coi như đã hoàn thành vượt mức. Chị Lâm còn gì muốn nói không?”

Sắc mặt Lâm Tuyết Mẫn khẽ biến, rồi lại bật cười thành tiếng: “Em đừng có đùa nữa, tưởng chị tin à! Đi trước đây.”

Cô ấy duy trì vẻ mặt tươi cười, thản nhiên về vị trí ban đầu.

Em gái bên cạnh xích lại gần Lâm Tuyết Mẫn, bát quái nói: “Vừa nãy Nhan Thư làm một hơi add tất cả tài khoản WeChat của đám nam sinh kia ư?”

Lâm Tuyết Mẫn liếc nhìn xung quanh, nhẹ giọng dặn dò cô ấy: “Suỵt, nhỏ giọng thôi, đừng làm người khác nghe thấy.”

Vẻ mặt cô gái kinh ngạc: “Nói như vậy là thật rồi! Thủ đoạn thật lợi hại, quang minh chính đại nuôi cá!”

Nói xong, lại cảm thấy bất bình thay cô: “Chị Lâm, chị tốt bụng quá, nhiều người xum xoe như thế, sao chị phải đưa nước cho cô ta?” 

Lâm Tuyết Mẫn vuốt sợi tóc bên tai, nhàn nhạt cười: “Hôm nay nóng, chị sợ em ấy khát nước.”

Em gái bĩu môi: “Chị cưng chiều cô ta quá rồi!”

Lâm Tuyết Mẫn khuyên nhủ: “Đừng nói thế, em ấy ngồi đó giúp chúng ta tuyên truyền, dù sao cũng là chiêu bài của khoa báo chí mà.”

“Chị thật là.” Cô gái mỉm cười: “Cô ta cũng chỉ là cái bình hoa, nếu nói chiêu bài, vẫn là chị Lâm lợi hại, lần trước chị tham gia cuộc thi Nhà báo Cúp Định Thành, còn giành giải nhất nữa chứ.”

Lâm Tuyết Mẫn cong khóe miệng, nét cười đậm thêm vài phần.

Tiếp theo, bỗng sững lại.

Em gái nhìn theo tầm mắt của cô.

Lúc này Tần Minh Bách hơi cong lưng, chìa tay, đầu ngón tay đến gần Nhan Thư.

Lâm Tuyết Mẫn nhìn chằm chằm vào hai người dưới tán cây bạch quả, khẽ bấm lòng bàn tay.



“Bụp” một tiếng.

Nhan Thư hất tay anh ra: “Anh làm gì vậy?”

“Có gì dính trên tóc em.” Tần Minh Bách nắm chặt hai tay, hừ một tiếng, cúi đầu cười nói: “Sức lực không nhỏ.”

Nhan Thư duỗi tay, tùy ý vén tóc, uể oải đứng dậy khỏi ghế, “Đi đây, tôi còn phải đến tổ hai làm phỏng vấn.”

Hôm nay, khoa báo chí của bọn họ được chia thành hai tổ, một tổ phỏng vấn sinh viên mới trong khuôn viên trường, nhân tiện tuyển thêm thành viên, còn tổ thứ hai phỏng vấn các sinh viên ở khu Bắc.

Ánh mắt Tần Minh Bách dừng trên người cô một lúc: “Anh đi cùng em?”

Nhan Thư cầm chiếc ô nhỏ màu đen đi chậm như rùa, ý tứ cự tuyệt rõ ràng: “Anh đi thì nơi này phải làm sao?”

Khi đi ngang qua nhóm sinh viên năm nhất, mấy nam sinh lại bắt đầu ồn ào.

“Đàn chị, chị đâu thế?”

“Em lái xe đưa đàn chị đi nhé?”

Một chàng trai còn lấy ra chiếc chìa khóa, móc vào đầu ngón tay, lắc lắc với cô, nhe răng cười toe toét: “Ngồi xe của em đi, đàn chị?”

Vừa rút chìa khóa ra, đám nam sinh bên cạnh đều nhốn nháo:

“Mẹ kiếp, Maserati!”

“Phú nhị đại!”

“Trâu bò, trâu bò!”

Chàng trai cười đắc ý, duỗi tay ra, lật ngược mũ lưỡi trai, để lộ khuôn mặt anh tuấn, cợt nhả hét lên: “Đàn chị, cho em một cơ hội đi.”

Tiếng đùa bỡn và tiếng huýt sáo vang lên không dứt.

Nhan Thư vẫn bước đi như cũ, không dừng lại, bộ dáng ưu nhã đưa lưng về phía đám người, chậm rãi lấy chiếc chìa khóa thủy tinh từ trong túi xách ra: “Cảm ơn, tôi có rồi.”

Mấy nam sinh bỗng trở nên im lặng.

Có người không rõ liền hỏi: “Xe của chị ấy là loại gì?”

Chàng trai Maserati im lặng cất chìa khóa xe, vẻ mặt phức tạp: “Aston Martin.”

Nam sinh nuốt nước miếng, thiên ngôn vạn ngữ* hóa một lời: “Khiếp!”

(*thiên ngôn vạn ngữ: nghìn lời nói, vạn câu thề)



“Cậu chiêu mộ tận hai mươi tám tình nguyện viên đến khoa???” Trong KTV, Điền Tư Điềm không dám tin hỏi.

Cô và Nhan Thư vừa là bạn cùng lớp vừa là bạn cùng phòng, hoạt động phỏng vấn lần này không giao cho bộ phận của cô, chờ tới bây giờ phỏng vấn kết thúc tốt đẹp, cô mới biết ban ngày đã xảy ra chuyện gì.

Nhan Thư cầm ly thủy tinh trên bàn, uống nước ngọt lạnh ngắt: “Việc cỏn con.”

Điền Tư Điềm bội phục giơ ngón tay cái: “Không hổ là cậu.”

Cùng lúc đó, ở một góc khác trong KTV.

“Cái gì? Hôm nay Nhan Thư đã add hơn hai mươi tài khoản WeChat của mấy nam sinh?”

“Thật, chị Lâm tận mắt nhìn thấy!”

“Trời ạ…”

“Suỵt, nhỏ giọng chút, đừng nói nữa!”

Lâm Tuyết Mẫn cầm ly thủy tinh, mơ hồ nghe được đoạn đối thoại truyền đến, tâm tình tốt uống một hơi cạn sạch, nhóm con gái tiếp tục bát quái:

“Nhan Thư cũng quá giỏi rồi, có người đàn ông nào mà cô ta không đụng vào?”

“Có.” Cô gái chớp mắt, “Đàn anh Hứa.”

Mấy cô gái sửng sốt, sau khi định thần đều cười rộ lên: “Ước chừng một trăm Nhan Thư cũng không làm anh ấy rung động.”

Đề tài chuyển tới người đàn anh, các cô gái đều có chút xôn xao, không ai quan tâm đến chuyện của khoa báo chí: “Các cậu xem diễn đàn chưa, có người tung tin anh Hứa đã trở lại.”

Có người không phản ứng, mơ màng nói: “Anh Hứa nào?”

“Còn có thể là ai?” Một người khác bắt chuyện, lời ít ý nhiều nói: “Khoa Toán học, Hứa Bùi.”

Lúc này, mọi người đều rõ ràng.

Hứa Thần, quả thực là một nhân vật không ai không biết ở Đại học Lan.

Trước đây, khi Hứa Bùi dẫn đầu đội mô hình toán học đến Đại học Bình thành để tham gia vòng chung kết ICM, khoa báo chí còn viết một số bài phát biểu về họ.

Hiểu biết đến sâu sắc, trong khoa càng có nhiều người mê muội, giờ phút này chợt nghe thấy tin tức về anh, phòng karaoke vừa mới ồn ào bỗng yên tĩnh lại.

Cô gái nhỏ cầm micro vui vẻ ca hát đúng lúc hoan hô một tiếng, từ trong micro kêu lên: “Hôm nay đại thần Hứa Bùi quay về trường?”

Mọi người thảo luận sôi nổi.

Lâm Tuyết Mẫn cụp mắt xuống, ý tứ hàm súc nở nụ cười sâu xa.

Ánh mắt cô gái bên cạnh sắc bén: “Chị Lâm, nhìn chị như này, hẳn là sớm biết rồi?”

Lâm Tuyết Mẫn mím môi, cho đến khi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô, mới chậm rãi mở miệng: “Đính chính một chút, anh ấy trở về từ tối qua, không phải hôm nay.”

“Chị biết hết ư?”

“Lợi hại, chị Lâm không hổ là phóng viên trưởng khoa báo chí của chúng ta!”

“Thật hay giả thế?”

Lâm Tuyết Mẫn nhẹ nhàng cười: “Có thể giả à? Nhớ kỹ, thân là một nhà báo, ba điểm mấu chốt cơ bản chính là phải chính xác, phải cụ thể và phải nghiêm ngặt.”

Mọi người đều tâm phục khẩu phục, trong lúc nhất thời đều nói về những chủ đề xung quanh Hứa Bùi.

Xuất thân trong một gia đình tri thức, anh được chọn vào đội tuyển quốc gia với thành tích đứng đầu trong CMO, về sau trở thành tuyển thủ hàng đầu quốc gia, anh còn tham gia thi đấu Olympic Toán học quốc tế, cũng trong ba năm liền cùng với đồng đội giành huy chương vàng cho đất nước.

Trong thời gian đó, anh còn tiện tay giành giải nhất cuộc thi Olympic Tin học trẻ quốc gia (NOIP), danh xứng với thực trở thành một đại thần mà ai ai cũng phải khâm phục.

Những chuyện truyền kỳ như thế, nhiều không kể xiết.

Có một sinh viên ở Khoa Toán học đã viết một đống lời chỉ trích sự trâu bò của đại thần, cuối cùng căm phẫn mà khái quát thành một câu – khoảng cách giữa tôi và chỉ số IQ của đại thần giống như khoảng cách giữa tôi và một con chó.

Cư dân mạng bên dưới hào hứng mà bổ một đao: Chỉ có IQ kém hơn đại thần?

Bổ đao lần hai: Không chỉ có thế, còn có giá trị nhan sắc nha.

Ở đây đều là người trong khoa báo chí, những tin tức này đều thuộc trong lòng bàn tay, đặc biệt là cô gái bên cạnh Lâm Tuyết Mẫn, đề tài vừa chấm dứt cô ta còn chưa hỏi hết: “Chị Lâm, còn điều gì về đại thần nữa không, cho mọi người nghe một chút đi. “

Mọi người lại vểnh tai nghe.

Lâm Tuyết Mẫn không vội trả lời mà chỉ cười, thấy mọi người đều tỏ ý không để mình vòng vo, lúc này cô mới bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ: “Sao mọi người lại bát quái như vậy.”

Dứt lời, tự mình nở nụ cười.

Điền Tư Điềm ghé sát vào tai Nhan Thư, tức giận nói: “Chị ta có chút liên hệ với Hứa thần sao?”

Kể từ khi Nhan Thư phát hiện Lâm Tuyết Mẫn mặt ngoài thì ôn hòa với cô, sau lưng lại nhiều lần gây khó dễ, dù sao cô cũng không vừa mắt người phụ nữ này.

Điền Tư Điềm nói với giọng điệu chua chát: “Chị ta đắc ý chết đi được.”

Hai mắt Nhan Thư nhìn kỹ, rất khách quan gật đầu phụ họa: “Đoán chừng, bình thường chị ta sẽ không lộ rõ biểu tình như vậy, trừ khi không nhịn được.”

Lâm Tuyết Mẫn bắt gặp ánh mắt của Nhan Thư, ý cười bên khóe miệng càng tăng lên, cố ý nói: “Nói đi, mọi người còn muốn nghe cái gì?”

Nhất thời, vấn đề gì cũng có, trong đó có một cô gái đắc ý hỏi: “Chị Lâm, hiện tại Hứa thần ở đâu thế? Em muốn tình cờ gặp anh ấy!”

Mọi người cười ồ.

Lâm Tuyết Mẫn cũng cười nghiêng ngả: “Chuyện này chị thật sự không biết.”

Cùng lúc đó, điện thoại của Nhan Thư kêu “ting” một tiếng, WeChat thông báo, một tin nhắn đơn giản nhảy trên màn hình.

[Xuống dưới.]

Ngay sau đó, là một tin nhắn thoại.

Nhan Thư nhấn vào, để điện thoại sát vào má.

Trước tiên đập vào tai cô là tiếng ô tô đi lại, xen lẫn âm thanh nói chuyện hỗn tạp cùng với tiếng cười đùa khe khẽ.

Dưới đường phố huyên náo, một giọng nam vừa trầm thấp vừa lành lạnh truyền vào tai: “Tôi đang ở cửa.”
Bình Luận (0)
Comment