Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường

Chương 11

Ba giờ khuya, Hứa Bùi đột nhiên mở mắt.

Anh nhìn chằm chằm trần nhà, lát sau bật dậy bò xuống giường, rót một ly nước.

Ừng ực ừng ực uống mấy ngụm to, cảm giác nóng rực trong lòng mới tản bớt đi một chút.

Cảnh tượng trong mộng như tái hiện lại trước mắt anh.

Anh đứng ở cạnh giường, cởi áo, ném lên giường, vừa vặn che lại đôi chân thon dài.

Một giây sau, một bàn chân lộ ra khỏi áo sơ mi.

Rất nhỏ, có lẽ chỉ lớn bằng bàn tay anh.

Da thịt non mịn trắng bóc, rất chói mắt.

Ngón chân oánh nhuận đầy đặn lắc lư trước mặt anh, âm thanh yêu kiều mềm mại như đang oán trách, âm cuối còn run run: “Áo sơ mi rơi trên chân em.”



Quan Văn Cường từ WC đi ra thấy cạnh máy uống nước có một bóng người cao gầy đứng thẳng, đang ngửa đầu uống nước.

Cái bóng đen thùi lùi làm cậu sợ hết hồn: “Sao nửa đêm còn uống nước?”

Giọng Hứa Bùi có chút khàn: “Cơm tối quá mặn, khát nước.”

Quan Văn Cường đang cố nhớ lại xem buổi tối rốt cuộc Hứa Bùi ăn những gì, lại bị âm thanh của anh cắt đứt: “Cậu nửa đêm đi WC còn ôm sách?”

Quan Văn Cường liếc nhìn cuốn《 Hình học Fractal 》trong tay, lắc đầu đi về phía bàn đọc sách, ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Bây giờ đối với tôi mà nói, đã là buổi sáng rồi.”

Hứa Bùi bật cười, “Bị cái gì kích thích, nỗ lực như vậy?”

Quan Văn Cường mò được tập san của trường đang đặt ngay ngắn trên bàn, mở ra một trang, ngón tay chỉ lên dòng chữ: “Đoạn này phỏng vấn tôi, đọc thử đi.”

Hứa Bùi gật đầu, tỏ ý đã đọc: “Cậu chỉ là đoạn ‘Đàn anh Quan Văn Cường nói thẳng, mình từ nhỏ đã hình thành thói quen, khiến cho tôi mỗi ngày đúng ba giờ rạng sáng sẽ mở mắt, thức dậy giải đề, kỷ luật đến mức đáng sợ’?”

Quan Văn Cường: “…”

Anh bảo cậu ta nhìn, không bảo cậu ta thuật lại không sót một chữ nào!

Anh thở dài: “Lúc ấy tôi thuận miệng thổi phồng lên mà thôi, không ngờ… không ngờ…”

Khiến anh bây giờ vừa ra khỏi cửa, các bạn học liền ném cho anh một ánh mắt khâm phục.

Quan Văn Cường khép tập san của trường lại, cất đi, vội vàng tiến vào hành trình tính toán giải đề.

Còn cách nào nữa chứ, tự mình chém gió, quỳ cũng phải trang bức* đi tiếp.

(*Trang bức: có thực lực là có tiền, có quyền; có thực lực nhưng giả nghèo giả khổ, giả ngu dại yếu ớt đến 1 lúc nào đó mới thể hiện ra để áp bức người khác, còn một trường hợp nữa là trang bức không có thực lực (ngốc bức), Quan Văn Cường thuộc vế sau ( ̄_ ̄|||)

Hứa Bùi đặt ly xuống, cúi đầu cười.

Thì ra nhận phỏng vấn còn đính kèm thêm loại tác dụng thần kỳ này.

Suy cho cùng, vẫn là cô gái nhỏ nhà anh lợi hại.



Gần đây, có rất nhiều thay đổi không phải chỉ riêng một mình Quan Văn Cường.

Dạo này lão Tôn ngày nào cũng thần thanh khí sảng.

Mấy ngày này ông ấy được danh sư hướng dẫn, kỹ thuật câu cá thăng cấp, mỗi ngày đều khoe khoang thành quả trong các hội nhóm câu cá, đắc ý dào dạt treo mấy bằng hữu câu cá trước đây khinh thường ông lên mà đánh.

“Ui, xin lỗi, hôm nay lại câu được cá lớn.”

“Câu cá là như vậy, đơn giản.”

“Lão Lý, kỹ thuật của ông không được nha, có muốn lão ca dạy cho ông mấy chiêu hay không hahahahaha.”

Tóm lại là vô cùng thiếu đánh.

Nhưng đám học sinh của ông không cho là như vậy, mọi người đồng lòng cảm thấy lão Tôn gần đây đặc biệt đáng yêu, đại khái là người có chuyện vui tinh thần thoải mái, bộ râu bị thổi sắp rụng do học sinh chọc tức hình như cũng dày hơn một chút.

Hứa Bùi đứng ở cửa phòng làm việc, gõ cửa.

Bên trong truyền đến tiếng mời vào, anh đi vào, “Giáo sư Tôn, thầy tìm em có chuyện gì?”

Tôn Hiếu Nguyên cúi đầu viết: “Tháng sau kỷ niệm ngày thành lập trường, nhà trường định sắp xếp để cậu làm đại diện sinh viên lên phát biểu, đến lúc đó chuẩn bị bài phát biểu một chút.”

Hứa Bùi dạ một tiếng đồng ý rồi định rời đi luôn.

Tôn Hiếu Nguyên gọi anh lại: “Ngoài ra, tháng mười hai đội của cậu sẽ đại biểu nhà trường đi trao đổi ở Pháp, làm visa sớm một chút.”

“Vâng.”

“Chờ một chút!”

Hứa Bùi nhìn ông mấy giây: “Giáo sư Tôn, rốt cuộc thầy muốn nói cái gì?”

Bút trong tay Tôn Hiếu Nguyên hơi ngừng: “Sao vậy, đơn thuần nói chuyện phiếm tâm sự với cậu cũng không được à? … Khụ, thầy chỉ muốn hỏi một chút, chuyện trợ giảng kia cậu cân nhắc như thế nào!”

Hứa Bùi khiêu mi: “Thầy tìm em tới là để nói cái này?”

Tôn Hiếu Nguyên lại trừng mắt với anh: “Không thì sao?”

Ông đã đề cập với Hứa Bùi từ học kỳ trước, muốn ai đó đảm nhiệm vị trí trợ giảng lớp học tự chọn《 Toán học cơ bản và Lịch sử Toán học 》, không ngờ lại bị tên nhóc này dứt khoát từ chối.

Khiến ông giận đến mức choáng váng tại chỗ.

Hôm nay Tôn Hiếu Nguyên quyết định thay đổi hạ sách.

Ông thành khẩn nói: “Rất nhiều sinh viên chuyên ngành khác hiểu lầm nghiêm trọng đối với môn học này, mục đích thầy mở lớp học này là để truyền bá văn hóa toán học của chúng ta, xóa bỏ thành kiến của rất đông sinh viên đối với nó.”

Hứa Bùi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Tôn Hiếu Nguyên làm ra dáng vẻ mặt ủ mày ê, thở dài: “Nhưng mà, mười hai giờ tối nay đã kết thúc đợt đăng ký rồi, cậu đoán đến lúc này có bao nhiêu người đăng ký? Hai người! Chỉ có hai người! Ít người như vậy, thầy mở lớp học kiểu gì? Chẳng phải là bị hủy bỏ sao?”

Hứa Bùi hoàn toàn không bị lung lay: “Vậy thầy phải cố gắng lên.”

Tôn Hiếu Nguyên: “…”

“Cậu không định vì trường học mà cống hiến một chút sức lực sao?”

“Không định.” Hứa Bùi nói như chém đinh chặt sắt.

“…”

Hứa Bùi bật cười: “Được rồi, đừng thổi râu nữa, giáo sư Tôn. Em thật sự không có hứng thú, thầy tìm người khác đi.”

Tôn Hiếu Nguyên tiếp tục phồng mang trợn mắt nhìn một hồi, cũng không phát cáu, phất tay: “Quên đi, cậu đi đi.”

Thằng nhóc này ông hiểu quá rõ, chuyện đã quyết định rồi, mười con trâu cũng không thể kéo lại được.

Hứa Bùi dạ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Tôn Hiếu Nguyên bày ra vẻ mặt khổ sở, cầm tờ danh sách sinh viên trên bàn làm việc, lẩm bẩm: “Nhìn thử một chút xem hai vị bạn học này là ai mà tinh mắt như vậy, chọn giờ của mình. Khoa Báo chí Điền Tư Điềm, khoa Báo chí… Nhan Thư? Aizz, hai đứa bé ngoan … Chỉ tiếc lớp học sẽ bị hủy bỏ…”

Ở đằng trước, bóng lưng Hứa Bùi khựng lại.

Mấy giây sau, anh xoay người, vòng ngược trở lại.

Tôn Hiếu Nguyên có chút khó hiểu: “Sao vậy, để quên đồ?”

Hứa Bùi rủ mắt, tầm mắt ấn định ở danh sách trên tay ông: “Em nghĩ lại rồi, cảm thấy thầy nói rất có lý.”

Tôn Hiếu Nguyên: “?? Thầy nói câu nào có lý?”

Hứa Bùi nhanh chóng nhớ lại: “Những chuyên ngành khác có quá nhiều sinh viên không hiểu rõ Toán học, coi như là sứ giả của thần linh Toán học, chúng ta phải cùng nhau cố gắng, truyền bá thần linh của chúng ta.”

Tôn Hiếu Nguyên: “?? Thầy nói như vậy?”

“Đúng vậy, hơn nữa còn là một phần tử của Lan Đại, vì trường học cống hiến trong khả năng cho phép là vinh hạnh của em.”

Tôn Hiếu Nguyên tiếp tục: “??” Vừa rồi ông cũng không nói như vậy.

Ông nhìn Hứa Bùi, thấy có chút quanh co khó hiểu, “Chẳng phải cậu không có hứng thú à?”

Hứa Bùi trầm ngâm chốc lát: “Bây giờ có.”

Tôn Hiếu Nguyên: “…”



Trong lớp 2024 khoa Báo chí, mọi người anh một lời tôi một lời thảo luận môn học tự chọn kỳ này.

Đột nhiên có người hỏi: [Điền Tư Điềm, nghe nói cậu và Nhan Thư chọn lớp《 Toán học cơ bản và Lịch sử Toán học 》?]

Bên dưới lập tức có người tiếp lời:

[Toán học? Lớp của Tôn Hiếu Nguyên? Quá can đảm!]

[Tôn Hiếu Nguyên sao đ*, chuyên gia giao bài hóc búa, người đạt chuẩn dưới tay ông ta không tới một nửa, tự cầu phúc đi hai vị dũng sĩ.]

[Tôi nhớ Nhan Thư cũng giống tôi, là một cặn bã toán học đó, sao cô ấy dám chọn cái này?]

Nhan Thư cặn bã toán học ngẩng đầu lên, luôn xác nhận với Điền Tư Điềm: “Cậu chắc chắn lớp tự chọn này sẽ bị hủy bỏ chứ?”

Điền Tư Điềm gật đầu liên tục: “Vô cùng chắc chắn! Lớp học tự chọn không đủ hai mươi người, sẽ bị nhà trường cưỡng chế hủy bỏ, yên tâm đi, đây chính là lớp học của giáo sư Tôn, nổi tiếng nghiêm khắc, trừ chúng ta sẽ không có ai đăng ký!”

Đoạn thời gian trước Nhan Thư làm phỏng vấn, bỏ lỡ không ít chương trình học, hai ngày ác mộng dùng để tìm cách bổ sung đến mức tối mắt tối mũi, hoàn toàn quên mất chuyện lớp tự chọn.

Điền Tư Điềm thì khỏi nói, hồ đồ từ trong trứng.

Hai người đến tận khi phòng bên cạnh chọn xong, đến cửa hỏi chuyện, mới nhớ ra.

Hai người vội vàng lên trang web, phát hiện lớp có thể chọn đã không còn nhiều, sợ không tranh được, vậy nên mới vội vội vàng vàng nhập mã lớp để tranh giành.

Do quá vội vàng, nhập nhầm mã lớp, giành, giành sai rồi…

Trúng phải lớp không người hỏi thăm, lớp học tỷ lệ đạt chuẩn không quá bốn mươi phần trăm trong truyền thuyết của thầy Tôn Hiếu Nguyên.

Trở thành hai sinh viên duy nhất đăng ký lớp học này.

May mắn nhà trường vẫn vô cùng nhân tính hóa, loại lớp học không được hoan nghênh, không thể không hủy bỏ.

Bọn cô chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.

Hai người yên lòng, gác chéo chân chờ tin hủy chương trình học tốt lành là được, nhưng không ngờ chờ đợi được lại là các bạn học điên cuồng ném bom:

[Aaaaaaa xin quỳ @Điền Tư Điềm @Nhan Thư.]

[Aaaa hai người là tiên tri sao! Respect!]

[Tại sao tôi không chọn Toán học, rõ ràng buổi sáng có cơ hội, chết tiệt!]

Điền Tư Điềm và Nhan Thư bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ mộng bức trong mắt đối phương.

Nhan Thư: [??]

Điền Tư Điềm: [??]

Bạn học trong nhóm đều có hơi kích động:

[Chẳng lẽ hai người còn chưa biết gì sao?]

[Lớp học mà hai người chọn kia, trợ giảng là ai các cậu biết không? Hứa Bùi! Là Hứa Bùi!]

Còn có một số bạn học chưa rõ tình huống: [Hứa thần sao có thể tới làm trợ giảng? Chắc là tin giả rồi!]

[Chính miệng giáo sư Tôn nói, còn có thể là giả? Mới vừa rồi hệ thống quản lý đào tạo bị chen lấn đến mức đóng băng rồi, hơn một trăm vị trí bị cướp hết trong nửa phút!] 

[Aaaa quá hâm mộ các cậu! Sớm như vậy đã cướp được hai chỗ!]

Nhan Thư nhìn khung chat không ngừng nhảy ra tin nhắn, chầm chậm đưa tay lên, nhéo mi tâm.



Giảng đường tầng năm, không còn chỗ ngồi.

Tôn Hiếu Nguyên đứng trên bục giảng, ánh mắt trào dâng xúc động đảo qua từng vị trí, như đang ngắm nhìn giang sơn Hứa Bùi đánh hạ vì ông.

Ông cực kỳ hài lòng, lại quét mắt nhìn các bạn học đáng yêu một lượt, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

Nhan Thư đâu rồi?

Cô gái nhỏ từng phỏng vấn đội ICM, lại là một trong hai bạn học đăng ký đầu tiên, nhiệt tình đối với Toán học là không thể nghi ngờ, chắc chắn sẽ tới giảng đường thật sớm, việc đầu tiên sẽ là chiếm giữ hai vị trí.

Tôn Hiếu Nguyên quét mắt từ gần ra xa, cẩn thận nhìn vị trí từng bạn học, cuối cùng, ở hàng xa nhất… trong góc, tìm được cô.



Bỗng chốc trong phòng học xôn xao một trận.

Không biết ai kích động hô to: “Hứa thần tới!”

Nhan Thư ngẩng đầu liền thấy người đàn ông từ cửa tiến vào.

Áo sơ mi trắng, quần đen, dáng người cao gầy.

Tóc vừa cắt ngắn đi một đoạn, ngũ quan ngược lại càng tỏa sáng hơn hẳn.

Môi mỏng lãnh đạm, sống mũi thẳng tắp đỡ chiếc kính gọng vàng, rất xứng với đôi mắt hẹp dài lãnh đạm thờ ơ, cả người toát ra hơi thở người sống chớ lại gần.

Người đàn ông khẽ quét mắt nhìn một lượt phòng học chen chúc đầy đầu người, chuẩn xác đối diện với ánh mắt của cô.

Trong thoáng chốc, Nhan Thư như nghe được tiếng hút khí của những bạn học bên cạnh.

Bên trong còn lẫn cả âm thanh của Điền Tư Điềm: “Cmn, người này đúng là cực phẩm!”

Điền Tư Điềm kích động: “Chọn không sai, chọn không sai! Đáng giá, đáng giá, treo môn cũng đáng! Quào, tớ muốn xé áo sơ mi của anh ấy ngay bây giờ!”

Nhan Thư trầm mặc nói: “Cậu từng xé rồi.”

Điền Tư Điềm: “?”

Nhan Thư muốn nói lại thôi: … Là khi cậu cướp vải lau chân của tớ.



Tôn Hiếu Nguyên như ôm ong mật nhỏ, giảng bài cũng đầy từ ái.

Tâm trạng các bạn học bên dưới cũng theo đó mà dâng cao:

“Aww chữ viết bảng của Hứa thần thật đẹp!”

“Aaa cái tay kia! Tôi không ổn rồi!”

“…”

Nhan Thư ngồi trong góc, nhàm chán nghe Tôn Hiếu Nguyên giảng bài, miễn cưỡng ngáp một cái, đưa tay chọc chọc Điền Tư Điềm: “Team building muốn đi đâu?”

Lần này Khoa Báo chí đưa ra một tin tức lớn, thầy Mã tự mình phê duyệt một lượng lớn chi phí cho team building.

Điền Tư Điềm: “Cái gì gọi là muốn đi đâu?”

Nhan Thư chỉ chỉ điện thoại di động: “Tần Minh Bách hỏi tớ, tớ không quan tâm, nếu cậu muốn đi nơi nào thì tớ sẽ nói với anh ta.”

“Thứ bảy tuần này?”

“Ừ, sáng thứ bảy lên đường.”

Điền Tư Điềm suy nghĩ một hồi: “Núi Thu thì sao? Hạ trại, nướng BBQ…”

Nhan Thư cũng có chút hứng thú: “Còn có thể thám hiểm!”

Hai người hứng trí bừng bừng bàn tán nửa ngày, đột nhiên cảm thấy không thích hợp.

_____ Không biết từ lúc nào, xung quanh trở nên vô cùng an tĩnh.

Trong khóe mắt, bên cạnh bàn cô có một bàn tay đàn ông.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Trong lòng Nhan Thư dâng lên dự cảm xấu, cô chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dọc theo cánh tay rắn chắc của người đàn ông, đến yết hầu, môi mỏng, một đường hướng lên, cuối cùng dừng lại ở mắt kính gọng vàng, đối diện với một đôi mắt lãnh đạm.

Trong lòng Nhan Thư căng thẳng: “Hứa, Hứa thần.”

Hứa Bùi lật tay, mu bàn tay chống lên bàn sách, mấy ngón tay khép lại, hơi cong khớp xương gõ nhẹ hai cái.

Anh mở miệng, âm thanh trầm thấp lãnh đạm: “Gọi là thầy Hứa.”



“Thầy Hứa, hôm nay lần đầu tiên trợ giảng cảm giác thế nào?”

Hứa Bùi vừa trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng Quan Văn Cường liền chạy lại gần với ánh mắt hâm mộ.

Anh nghiêng ghế, dùng một tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng.

Trong đầu lại hồi tưởng lại một màn kia trong phòng học ____

Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, hốt hoảng nhìn về phía anh, đôi mắt có chút ướt át.

Tóc đen tản mạn, cần cổ trắng đến nhức mắt.

Cô hé đôi môi hồng nhuận như anh đào, mềm mại gọi một tiếng: “Thầy Hứa.”



Hứa Bùi đưa tay nới lỏng cổ áo một chút, cười đáp: “Tạm được”

Quan Văn Cường đau khổ đẩy mắt kính một cái, thở dài: “Bùi ca, cậu còn tạm được, mấy ngày nay chúng tôi sắp bị ép chết.”

Phòng làm việc nhận một tờ đơn mới, Bùi ca ném cho mấy người bọn họ làm, thức trắng mấy đêm liền, cuối cùng cũng làm xong, đối phương lại không hài lòng, yêu cầu hủy bỏ làm lại từ đầu.

Quan Văn Cường vừa nhắc tới cái này là một bụng oán niệm, cậu đã chuẩn bị sẵn một phen nước mũi một phen nước mắt để từ từ tâm sự với Hứa Bùi, nhưng chỉ thấy người này cười tủm tỉm vỗ vai cậu một cái.

Không biết tại sao, Quan Văn Cường luôn cảm thấy nụ cười này mang theo loại vui sướng “buồn ngủ gặp được gối đầu”.

“Gần đây mọi người đều chịu khổ rồi.” Hứa Bùi tính toán chốc lát, “Như vậy đi, cậu sắp xếp một chút, cuối tuần này tổ chức team building, mọi người có thể thả lỏng một chút cũng tốt.”

Quan Văn Cường không dám tin: “Thật không, Bùi ca?”

Hứa Bùi: “Cậu chọn một địa điểm đi.”

Quan Văn Cường suy nghĩ một chút: “Hay là đi hồ Thu?”

“Được, nghe theo cậu.” Hứa Bùi gật đầu, “Vậy thì đi núi Thu.”

Quan Văn Cường: “???”

Anh vừa nói cái gì?
Bình Luận (0)
Comment