*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quan Văn Cường không nghĩ tới, Hứa Bùi thật sự cùng mình và đám người khoa Báo chí kia chơi trò chơi lửa trại cả một đêm, thẳng đến khi tan cuộc mới trở về lều trại.
May mà nhiệm vụ đêm nay của hai người bọn họ cơ bản đã hoàn thành xong, chỉ cần dùng hơn mười phút, xử lý đơn giản phần sau cùng là được.
Quan Văn Cường gõ xong số liệu, khép lại máy tính, chỉ chỉ phía ngoài rèm cửa: “Bùi ca, tôi về trước nha.”
“Từ từ.”
Ngón tay Hứa Bùi gõ một chuỗi số liệu trên bàn phím, ném điện thoại cho cậu: “Giúp tôi chụp tấm ảnh.”
“Hả?”
“Chụp ảnh làm việc gửi cho máy móc Ninh Hợp, đặt lịch hẹn.” Hứa Bùi giải thích.
Quan Văn Cường hiểu được, à một tiếng, nhận lấy điện thoại chuẩn bị tùy tiện chụp một tấm, lại thấy Hứa Bùi duỗi tay, chỉ chỉ vị trí bên cạnh cậu: “Đến chỗ kia chụp đi.”
“Vì sao?”
Hứa Bùi dùng từ vô cùng ngắn gọn: “Máy móc Ninh Hợp.”
Quan Văn Cường khó hiểu nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Bọn họ yêu cầu nhiều như vậy sao?”
Hứa Bùi buông tay: “Bên A, không còn cách nào.”
Quan Văn Cường nhận mệnh lùi ra phía sau hai bước, tách tách lóe lên.
Hứa Bùi cầm lấy xem một cái, lập tức lắc đầu: “Không được, lại một lần nữa, góc độ hướng lên trên một chút.”
Quan Văn Cường: “?”
Anh càng hoang mang: “Yêu cầu này sao kỳ quái thế? Chụp ảnh làm việc thôi mà, còn cần tìm góc độ? Không biết còn tưởng rằng cậu đang muốn chụp ảnh để hẹn hò đấy.”
Hứa Bùi: “…”
Ngoài miệng Quan Văn Cường kinh ngạc, thân thể vẫn rất chuyên nghiệp chụp cho Hứa Bùi.
Nhưng trước sau Hứa Bùi đều không hài lòng, lúc thì ghét bỏ góc độ không tốt, lúc lại cảm thấy tiêu cự không đúng.
Quan Văn Cường duỗi eo cong chân liên tục chụp trên dưới mười tấm, cuối cùng mới miễn cưỡng lọt qua cửa.
Cậu thở hắt ra, di động đột nhiên rung, thông báo WeChat lóe lên.
Giọng Hứa Bùi nhàn nhạt: “Cường ca, up bài viết này lên vòng bạn bè.”
Quan Văn Cường dùng tư thế ông nội tàu điện ngầm* nhìn điện thoại: “Đây cũng là bọn họ yêu cầu? Có bệnh!”
*Hình ảnh minh họa:Hứa Bùi trầm mặc một lát, cùng phỉ nhổ với cậu: “Đúng, bên A quá thiếu đạo đức.”
Anh vỗ vỗ vai Quan Văn Cường, “Vất vả rồi, Cường ca.”
Một câu nói đã phá tan phòng ngự của Quan Văn Cường, cậu rưng rưng nước mắt ủy khuất thay cho Hứa Bùi: “Bên A đúng là có tật xấu, liên quan gì đến cậu chứ! Bùi ca cậu mới thật sự vất vả, một mình cậu nhìn xa trông rộng đối phó với bên A, phải gánh vác quá nhiều.”
Cậu vỗ ngực bảo đảm: “Bùi ca cậu yên tâm, tôi lập tức up ngay, tuyệt đối sẽ không làm cậu khó xử!”
Hứa Bùi mỉm cười: “Ừm, cậu về đi, đi đường cẩn thận.”
Quan Văn Cường thu lại nước mắt, được được hai tiếng, một bên soạn bài đăng, một bên khom người ra khỏi lều.
Ngón tay ấn một cái, gửi đi.
Sau khi giao diện vòng bạn bè tự động đổi mới, cậu thấy status của mình đầu tiên.
Xuống dưới một chút chính là tấm ảnh cậu vừa mới chụp.
Người gửi, Hứa Bùi.
Quan Văn Cường gãi gãi đầu, hoang mang.
Từ từ, không phải Bùi ca vừa nói cái này phải gửi cho bên A ư?
Sao anh lại up vào vòng bạn bè rồi?
—
Điền Tư Điềm uống một chút rượu, tinh thần hơi phấn khích, thành ra cũng nói nhiều hơn, lôi kéo Nhan Thư nằm cùng cô nàng ở trên ghế nhỏ ngoài lều, rất có hứng thú lướt vòng bạn bè, một bên lướt một bên bình luận.
“Ây, tiểu bằng hữu ‘乄kẹo ^:^ hộp’ vẫn đang chạy bài tập hahaha, tớ thấy cậu ta có chút đáng khen! Đây là đồng đội gà cay mà tớ đã gặp ở Khải Hắc tuần trước, vốn dĩ thêm bạn tốt vì muốn mắng cậu ta một trận, kết quả phát hiện nhân tài lớp 4 tiểu học ha ha ha.”
“Đệt, món mì Trùng Khánh ở cổng trường kia quá đáng ghét, đêm khuya lại còn đầu độc, không được, chiều mai tớ đi học về lập tức gọi ngay ba tô! Sụpp ~”
“Ầy, cậu xem bạn học này của tớ lại làm nhà văn sầu muộn* trên vòng bạn bè, trước kia là một cô gái nhỏ lạc quan, sau khi gả chồng được nửa năm, phong cách lập tức thay đổi. Aizz, việc chọn chồng vẫn nên mở to con mắt cho rõ mà chọn!”
(*Nguyên văn: 网抑云文学: 网易云 là một app về âm nhạc, trở thành nơi giới trẻ sử dụng để thể hiện thị hiếu bởi những bài phê bình âm nhạc có phần sầu muộn)Vốn dĩ Điền Tư Điềm cũng chỉ tự mình lải nhải, không nghĩ Nhan Thư vẫn đang cẩn thận đắp mặt nạ chân lại đột nhiên đồng cảm như thể bản thân mình cũng bị, cảm khái nói: “Chí phải! Nếu chưa nhìn rõ người đàn ông kia, đúng là không thể vội vã gả đi, bằng không sẽ trở nên bất hạnh.”
Hiếm khi Nhan Thư cho con ma men như cô nàng mặt mũi như vậy, tinh thần của Điền Tư Điềm càng thêm tỉnh táo: “Đúng đúng đúng, người bạn học này của tớ chính là mù quáng, ở là ở trong nhà mẹ đẻ cô ấy, đi cũng là đi xe của nhà mẹ đẻ cô ấy, còn ham ăn biếng làm.”
Nhan Thư đắp xong mặt nạ chân, ngón tay hoạt động, bắt đầu xoa cẳng chân: “Cái này còn đỡ, còn có một cô gái, tuổi trẻ gả qua, chẳng những phải tự mình xuống sông bắt cá nuôi chồng, còn phải thay anh ta trả nợ, thiếu chút nữa chân cũng gãy luôn!”
Điền Tư Điềm không rõ trả nợ và gãy chân liên quan gì đến nhau, nhưng như này cũng không cản trở việc cô nàng lòng đầy căm phẫn: “Đm ai thế, xui xẻo vậy?”
Nhan Thư thở dài sâu kín: “… Một người bạn của tớ.”
Cô xoa xong cẳng chân hơi đau, học theo bộ dáng của Điền Tư Điềm, đắp chăn lông nhỏ lên, ngả người nằm trên ghế, gió núi thổi, lướt vòng bạn bè, thật thích ý.
Chẳng qua, còn chưa thích ý được bao lâu đã lướt đến một vòng bạn bè.
Đến từ chồng “người bạn xui xẻo” kia của cô, Hứa Bùi.
Bài đăng đơn giản rõ ràng, không có một dòng status nào, chỉ là một bức ảnh anh ấy đang làm việc với tư thế quay lưng về phía máy ảnh.
Bức ảnh này hẳn là có ai đó chụp, thoạt nhìn vô cùng tùy ý, ống kính hơi mờ nhưng lại tập trung vào vết thương ở sau gáy.
Những nơi khác đều không quá rõ ràng, chỉ là trên làn da trắng lạnh có vài vết máu vô cùng bắt mắt.
… Phảng phất như đang nhắc nhở Nhan Thư, tối qua cô đã phạm phải tội ác gì.
Nhan Thư bắt đầu cảm thấy áy náy, cũng may hồi sáng lặng lẽ tặng cho anh bình thuốc trắng Vân Nam, chỉ cần nghiêm túc bôi thuốc, qua hai ngày là có thể lành lại.
Đang tự an ủi bản thân, nhìn đến bên dưới bài đăng hiện ra một dòng comment của chính anh.
Hứa Bùi: [Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tạm thời còn chưa tới mức phải dùng thuốc.]
Nhan Thư: …
Cô nhấn vào ảnh đại diện của anh, sau đó gõ gõ vài chữ trong khung chat: [Không phải lúc sáng tôi đưa thuốc cho anh rồi sao, không bôi?]
Hứa Bùi: [Không.]
Nhan Thư: [Sao lại không?]
Hứa Bùi: [Với không tới.]
Nhan Thư mới nhớ, miệng vết thương của anh ở vị trí sau cổ, đúng thật là rất khó tự mình bôi thuốc.
Nhan Thư: [Tìm bạn của anh rồi nhờ bôi hộ?]
Hứa Bùi: [Đều ngủ.]
Nhan Thư trong lòng lo lắng, nhưng nghĩ lại chỉ là vết thương ngoài da, chờ sáng mai bạn anh dậy xong là giúp anh ấy được rồi.
“Phì hahaha…” Điền Tư Điềm bên cạnh đột nhiên cười ra tiếng, “Nhan Nhan, đàn anh Quan cũng thật hài hước!”
Nhan Thư quay đầu: “Làm sao vậy?”
Điền Tư Điềm vừa cười vừa đưa điện thoại qua: “Rõ ràng anh ấy là một học bá, vậy mà lại chuyển phát loại văn chương quỷ súc này, cũng liều mạng giống hệt ba tớ hahaha!”
Nhan Thư cầm lấy xem, cả người cứng đờ ngay lập tức.
–––– Cẩn thận! Miệng vết thương nhỏ nhưng bệnh lớn! Vết thương nhẹ của người đàn ông vì chưa kịp xử lý, vậy mà dẫn tới cắt chi!
Tiếp đó, di động rung lên, Hứa Bùi gửi qua một đoạn ghi âm: “Tôi không sao.”
Ngoài miệng nói không sao, giọng nghe được lại càng lúc càng suy yếu, rơi vào tai Nhan Thư, phảng phất như đang nói ––– “Tôi chết mất.”
Điền Tư Điềm đang vui vẻ thì thấy Nhan Thư yên lặng lột mặt nạ chân xuống, đứng lên.
Điển Tư Điềm không thể sờ suy nghĩ của cô: “Nhan Nhan, cậu định đi đâu?”
Bóng dáng Nhan Thư đã đi xa, chỉ để lại bốn chữ: “… Cứu tử phù thương*?”
(*Cứu tử phù thương: Cứu sống người thương.)—
Khi Nhan Thư xốc tấm màn của lều vải lên, Hứa Bùi vốn suy yếu đến sắp chết đang ngồi dưới ánh đèn ngủ, thong thả ung dung lật xem sách vở.
Anh nâng nâng mí mắt, ánh mắt nghi hoặc: “Có việc?”
Nhan Thư cong eo chui vào: “Thuốc đâu?”
Hứa Bùi nhíu mày: “Tôi đã nói không sao rồi.”
Nói xong lại che sau cổ “Shh” một tiếng.
Nhan Thư nhíu nhíu mày, mở tay ra: “Dông dài cái gì? Mau đưa cho tôi. Giúp anh bôi thuốc xong, tôi còn phải trở về đi ngủ đấy!”
Hứa Bùi chậm rì rì lấy Iodophor* và bình xịt từ trong túi đồ đưa cho cô.
(*Iodophor: thuốc sát trùng)Chờ đến lúc Nhan Thư duỗi tay tiếp nhận, khom lưng, món đồ đeo trên cổ bất thình lình từ trong cổ áo trượt ra ngoài.
Tầm mắt Hứa Bùi dời xuống, tay hơi hơi dừng lại.
Đó là một lá bùa với một lòng bàn tay lớn, được gấp lại thành hình vuông nhỏ, bên trên vẽ một mũi tên dài ––– mũi tên của thần Cupid.
Ngụ ý không cần nói cũng biết.
Hứa Bùi nhìn chằm chằm vào mũi tên của thần Cupid, bình tĩnh nhìn vài giây, ngước mắt lên nhìn cô, cất giọng nhẹ nhàng không thể giải thích được: “Hôm nay em cũng ước điều gì sao?”
Nhan Thư nhất thời không để ý tới chữ “cũng”, chỉ gật đầu: “Đúng vậy, chủ quầy hàng đã nói, đeo nó lên cổ, sau mười hai giờ tối nay sẽ có hiệu lực.”
Hứa Bùi ném ra một ánh mắt, hỏi cô, “Em ước điều loạn thất bát tao gì mà lại có hiệu lực sau mười hai giờ đêm?”
Nói xong, anh như nghĩ ra điều gì đó, trầm mặc không lên tiếng mà giơ tay, cài lại cúc đầu tiên trên cổ áo.
Nhan Thư ngơ ngác nhìn anh: “Không phải, không phải tôi chỉ mua một lá bùa đề phòng kẻ xấu sao? Cũng không phải chống lại anh, anh hoảng cái gì?”
Hứa Bùi tỏ vẻ bình tĩnh: “Tôi không hoảng.”
Giây tiếp theo, hai tay anh cứng đờ, quay đầu lại, “Em vừa nói cái gì, đề phòng kẻ xấu?”
Hứa Bùi duỗi một ngón tay ra chỉ vào tờ giấy bùa của cô, vẻ mặt không tin: “Em dùng mũi tên của thần Cupid để đề phòng kẻ xấu?”
Nhan Thư mở to hai mắt: “Ai nói với anh đây là mũi tên của thần Cupid? Đây rõ ràng là kim.”
“Cây kim?”
“Đúng vậy, là cho kẻ xấu.”
Nhan Thư vừa nói vừa dùng hai ba động tác mở lá bùa ra.
Từng mảng lớn hình ảnh dần hiện ra theo các nếp gấp.
Một bàn tay xuất hiện nơi nó được tiếp giáp với cây kim, chủ nhân của bàn tay là một bà lão trong trang phục cổ trang.
“Thấy chưa, đây không phải là mũi tên của thần Cupid.” Nhan Thư chỉ vào người trong tranh, “Đây là kim của Dung ma ma.”
Hứa Bùi: “…”
Anh trầm mặc một hồi, “Em mau bôi thuốc đi.”
—
Nhan Thư cầm tăm bông lên, mới phát hiện việc bôi thuốc bằng tay trái quá khó đối với cô.
––– Cô thuận tay phải, nên tay trái không theo sai khiến.
Miệng của lọ Iodophor rất nhỏ, cô đã dùng tăm bông chọc vào nó nhiều lần nhưng không vào được.
Thật vất vả chọc được nó vào, tay run lên, tăm bông lại rơi vào bên trong…….
Lăn lộn như vậy hai lần, cuối cùng cô cũng chấm được Iodophor.
Vừa lấy tăm bông ra, Nhan Thư chưa kịp vui mừng thì tay lại run lên.
Cô cúi đầu, trầm mặc nhìn một giọt chất lỏng màu vàng nhạt thấm vào áo sơ mi trắng của Hứa Bùi, rồi dần dần lan rộng ra.
Hứa Bùi ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn cô.
Nhan Thư vội vàng giải thích: “Vừa rồi là do tôi tạm thời không quen dùng tay này, không sao, bây giờ sẽ không!”
Nói xong cô cầm tăm bông nhắm ngay cổ Hứa Bùi, duỗi qua.
Kết quả là kiểm soát không tốt, lực tay bôi lên hơi mạnh, trực tiếp chọc vào miệng vết thương của anh.
Hứa Bùi lại phát ra một tiếng “Shh——”
––– Âm thanh còn to hơn vừa rồi.
Nhan Thư sửng sốt: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cho tôi thêm một cơ hội nữa.”
Hứa Bùi che sau cổ, rất hoài nghi nhìn cô.
Nhan Thư liên tục hứa hẹn: “Thật sự! Tin tôi lần nữa đi!”
Cô cầm bình xịt lên, an ủi anh, “Anh xem, chỉ là bình xịt thôi, cái này đơn giản như vậy, tuyệt đối không có sai sót.”
Thấy Hứa Bùi đã chấp nhận lời nói của cô, Nhan Thư nhanh chóng dùng tay trái lúng túng di chuyển đến vị trí vết thương của anh, căn chỉnh ngón tay cái, đột ngột ấn xuống.
Phụt ––––
Hứa Bùi bị nước thuốc phun đầy lỗ tai: “… Đây chính là không có sai sót của em?”
Mí mắt Nhan Thư giật giật, nhanh chóng quăng nồi: “Cái đầu phun này cong queo! Tôi sẽ điều chỉnh lại, lần này nhất định không có vấn đề!”
Để xoa dịu cảm xúc của Hứa Bùi, sau khi cô vất vả điều chỉnh đầu phun còn nở một nụ cười cổ vũ với anh.
Hứa Bùi nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười này rất thấm thía.
Vừa định ngăn cô, lại một tiếng “Phụt –––” vang lên.
Anh chậm rãi quay đầu, nước thuốc phun khắp cằm lắc lư ngưng tụ thành giọt nước nhỏ giọt xuống dưới.
Đi ngang qua hầu kết hơi nhô ra và xương quai xanh tinh tế của anh, cuối cùng hoàn toàn đi vào cổ áo sơ mi, dẫn ra vài phần mập mờ chọc người.
Ánh mắt của Nhan Thư nhìn theo những giọt nước nhỏ này từ trên xuống dưới, nhìn chằm chằm vài giây rồi mới quay đi chỗ khác.
… Vậy mà thực sự rất sexy.
Mí mắt Hứa Bùi giật giật, sau vài lần cân nhắc, anh thở dài, “Tôi sẽ tự làm.”
Nhan Thư nhíu mày: “Không phải anh với không tới à?”
Hứa Bùi: “…”
Anh bình tĩnh vươn tay, ý đồ giật bình xịt: “Tôi với được.”
Tinh thần không chịu thừa nhận thất bại của Nhan Thư lại trỗi dậy, cô nhanh hơn anh một bước đưa tay ra xa, giọng điệu khẳng định: “Không, anh không thể với tới.”
Hứa Bùi im lặng, giọng điệu đặc biệt thành khẩn: “… Tôi thật sự có thể với tới.”
Nhan Thư bất động thanh sắc: “Đừng hòng lừa gạt tôi, anh tuyệt đối không thể với tới!”
“…”
Hai người anh tranh tôi đoạt, đột nhiên lại có một tiếng “Phụt –––” thật dài.
Thời gian như bị ấn nút tạm dừng, hai người đều bất động.
Cùng lúc đó, hai người chậm rãi cúi đầu, tầm mắt rơi trên ngực anh.
Áo sơ mi trắng bị thấm nước thuốc biến thành trong suốt dán lên cơ ngực săn chắc, xuống dưới chút nữa, một điểm nhỏ như có như không xuyên thấu lộ ra ngoài.
Nhan Thư nhìn chằm chằm vào vị trí kia, đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi hơi khô.
Cô cố gắng di chuyển ánh mắt của mình, nhưng đôi mắt của cô hoàn toàn không nghe cô sai khiến.
Giọng Hứa Bùi hơi lạnh: “Em nhìn đủ chưa?”
Nhan Thư theo bản năng: “… Chưa.”
Cô lập tức phản ứng lại: “Ý tôi là, không có, không có giấy ư? Mau lau đi, lỡ bị cảm thì làm sao!”
Nhan Thư quay đầu đi, ánh mắt hoàn toàn không dám liếc qua đó một chút nào, giống như người mù sờ soạng rút hai tờ giấy, muốn lau cho anh.
Vừa mới đưa tay ra, chưa kịp chạm vào cái gì đã bị một bàn tay to lớn bắt lấy cố định lại.
Bên tai là âm thanh không thể nhịn được nữa của anh: “Nhan, Thư.”