Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường

Chương 23

“Cái đấy thì không cần.” Dì xua xua tay rồi chỉ vào bức tường nền bên cạnh, “Nhưng mà cần hai vợ chồng cô cậu cầm giấy kết hôn đứng ở đây, chụp một tấm hình để chúng ta hoàn thành thủ tục đăng ký. Sau đó có thể dùng cái này để đổi lấy cái chậu nhỏ chất lượng tốt, đa dạng lại đẹp mắt, thế có hài lòng không?”

Hứa Bùi gật đầu: “Được, vậy đổi lấy cái này đi.”

Dì bán hạ giá mặt mày hớn hở: “Được rồi! À mà, vợ cậu đâu?”

Không biết từ ngữ nào đã lấy lòng anh mà khiến Hứa Bùi cong cong môi, duỗi tay chỉ về một phía: “Cô ấy ở đây.”

Dì bán hạ giá nhìn khắp xung quanh thêm vài lần, lấy làm lạ hỏi: “Chỗ nào cơ…?”

“Ngay tại ——” Hứa Bùi xoay người, giọng nói cũng dừng lại.

Sau lưng, ngoại trừ ông lão đang cầm một cây cải trắng lắc lư, thì làm gì còn bóng ma chết nào khác.



Nhan Thư thấy tình huống có vẻ không đúng nên đã sớm đẩy xe mua đồ chạy trước, chỉ sợ chậm thêm một giây nữa thôi sẽ bị Hứa Bùi bắt đi tham gia hoạt động bán hạ giá “Vợ chồng mới cưới” thật, thẳng đến khi quay trở lại khu đồ ăn vặt, cô mới ‘hữu kinh vô hiểm’ * thở phào nhẹ nhõm.

(*chỉ có kinh hãi chứ không có nguy hiểm)

Tình hình kinh tế của Hứa thần đã kém đến cái mức này rồi ư? Ngay cả cái loại bán hạ giá giá rẻ như này mà cũng không buông tha?

Cô vừa nghĩ như vậy trong lòng, vừa cầm một túi bò khô lên, lại không để ý khiến một cái túi ở phía sau cũng rơi xuống theo, vô thức muốn duỗi tay, nhưng tay phải bất đắc dĩ đang bị bọc cả túi băng gạc, nên cô đành phải khó khăn dùng cằm đỡ lấy.

Một giây tiếp theo, một giọng nói bên tai: “Mẹ ơi, sao chị kia lại không có tay… ưm ưm…”

Nhan Thư quay đầu lại, thấy ở chỗ xa hai mét, có một đôi mẹ con đang đứng đó. Bà mẹ trẻ tuổi gắt gao che miệng đứa bé trai, đỏ mặt nhìn Nhan Thư nói hai tiếng xin lỗi, sau đó liền kéo con trai mình rời đi.

Nhan Thư: “…”

Trước khi ra khỏi cửa, cô không cẩn thận vẫn khoác áo khoác của Hứa Bùi, tay trái thì không vấn đề gì, nhưng tay phải lại bị quấn băng gạc, không có cách nào thò ra khỏi ống tay áo được.

Cô cúi đầu nhìn tay áo bên phải trống không của mình, bà mẹ kia sẽ không thật sự cho là cô không có tay đó chứ?

Một phút sau, Nhan Thư liền nhận được đáp án.

Cô đứng ở chỗ rẽ, mà cách đó không xa, vừa khéo lại là cặp mẹ con kia.

Bà mẹ trẻ ngồi xổm xuống, dạy dỗ thằng nhỏ: “Mẹ đã nói bao nhiêu lần là phải làm người có lễ phép rồi. Mọi người không phải ai cũng đều có được cơ thể khỏe mạnh. Mẹ đã dạy con, đối với loại tình huống giống như chị này, thì việc cần làm không phải là chỉ chỉ trỏ trỏ, mà là cái gì?”

Bé trai trả lời: “Cần giúp đỡ! Con biết rồi, để con đi giúp chị ấy!”

Người mẹ trẻ mặt mày có vẻ vui mừng, nhưng sau lại nghe thấy giọng nói non nớt của con trai: “Đúng lúc con có thể viết vào bài văn hôm nay!”

Bà mẹ: “…”

Nhan Thư vội vàng muốn tránh khỏi cái nơi thu thập tư liệu sống để viết văn này, vừa xoay người đã thấy thằng nhóc chạy về phía cô, vẻ mặt chân thành: “Chị ơi, chị cần gì, em có thể giúp chị cầm ạ?” 

Nhan Thư im lặng một giây, rồi chỉ vào tầng cao nhất của cái giá đỡ kia: “Chị muốn quyển sách làm văn kia.”

Bên trong siêu thị tín hiệu không tốt, Hứa Bùi đã quay* hai cuộc điện thoại nhưng vẫn không kết nối được. 

Anh cất điện thoại, không chút nghĩ ngợi mà đi thẳng đến khu ăn vặt, vừa đi qua hai kệ hàng liền dừng chân.

(* Trong tiếng Trung, “quay”(拨) điện thoại khác với “gọi”(打) điện thoại. “Quay điện thoại” được dùng trong trường hợp cuộc hội thoại vẫn chưa bắt đầu, đang trong quá trình kết nối liên lạc, và chưa có người trò chuyện. Còn nếu như cuộc hội thoại đã bắt đầu, đã có người cùng nói chuyện thì cụm “Gọi điện thoại” sẽ được sử dụng. Vì bản raw dùng từ “quay”(拨) nên mình xin phép được dịch chuẩn luôn ở đây.)

Nhan Thư đang đứng cạnh một kệ hàng cách hơn hai mét, yếu ớt thở dài: “Vào năm chị tám tuổi, cái tay này đã không còn nữa…” 

Giọng cô cực kì có sức cảm hóa, rất nhanh đã nghe thấy đứa bé trai đứng đối diện khóc.

Nhan Thư cười đến gió nhẹ mây bay*: “Không sao, chị đã quen rồi.”

Hứa Bùi: “…”

(*cười đến thản nhiên, nụ cười nhẹ nhàng)



Nhan Thư lặng lẽ liếc người nào đó đang ở bên cạnh một cái.

Sắc mặt Hứa Bùi vẫn giống như cũ, rất nhạt, nhìn không ra cảm xúc, nhưng bước chân lại bước rất lớn, chưa đến mấy giây đã bỏ rơi cô ở phía sau.

Nhan Thư chạy chậm vài bước đuổi kịp anh: “Này, anh làm sao thế?”

Hứa Bùi liếc cô: “Em vừa nói hươu nói vượn cái gì?”

“À, anh nói cái kia à.” Nhan Thư hiểu ra, “Tôi thật sự không cố ý, chỉ là giúp đỡ đứa bé kia tích lũy một tài liệu thực tế để viết văn thôi, một đoạn trải nghiệm khó quên như vậy, không chừng cậu bé có thể kể từ bây giờ đến tận kỳ thi Đại học ấy chứ. Chuyện nhỏ này cũng đến nỗi tức giận ư?”

Hứa Bùi tức đến bật cười, hừ một tiếng: “Chuyện nhỏ? Em lấy tay của bản thân ra nói đùa, vậy còn tính là chuyện nhỏ?”

Nhan Thư vô tội: “Nói tôi cũng đã nói rồi, có thể làm gì nữa?”

Hứa Bùi yên lặng: “Em xùy một cái đi.”

Nhan Thư; “?”

Cô nín cười, hướng về phía mặt đất: “Xùy xùy xùy, được chưa?”

Cô liếc nhìn người nào đó mây đen chuyển nắng, không nhịn được bèn quay đầu qua, mờ ám chọc chọc, cười trộm hai tiếng: “Không nhìn ra anh còn rất mê tín, cái tháp sắt kia sẽ không phải là anh mua đấy chứ!”

Cô cũng chỉ nói đùa thôi, vậy mà người nào đó ở bên cạnh bỗng dưng lúng túng một lúc, ngay sau đó mở rộng bước chân, càng đi càng nhanh.

Nhan Thư lại đuổi theo: “Không phải tôi đã xùy rồi sao, anh còn muốn thế nào nữa?”

Hứa Bùi dừng nhịp bước lại, xoay người qua: “Tôi muốn mua một tặng một.”

Nhan Thư tuyệt đối không nghĩ rằng anh vẫn còn nhớ nhung chuyện này: “Không phải chỉ là một cái chậu thôi à, có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền chứ!”

Hứa Bùi dựa vào trí nhớ nhạy cảm với các con số, báo ra chính xác: “Một cái tiết kiệm được 19.5 tệ, hai cái tiết kiệm được 39 tệ.”

Nhan Thư một mặt khiếp sợ: “Ngay cả hời hơn mấy chục tệ mà anh cũng muốn?”

Lời kia vừa thốt ra, cô lại nhận thấy không ổn, vì sợ tổn thương lòng tự trọng của anh, nên chỉ đành nói uyển chuyển thuyết phục: “Ý tôi là, tuyệt đối đừng tiêu xài bốc đồng, anh suy nghĩ một chút xem anh tới là để làm gì? Mua cốc! Vậy thì anh mua cái chậu về làm gì? Không phải là tôi không phối hợp. Nếu như hoạt động là làm về cái cốc, tôi sẽ không nói hai lời mà đi chụp ảnh ngay. Nhưng ở đây lại không có mà!”

Cô nói xong, đầu ngẩng đầu nhìn. 

Cả người liền bất động. 

Cách chỗ cô không đến ba mét, bày một kệ triển lãm, phía bên trên trưng bày đủ loại đủ kiểu… cốc gốm sứ, bên cạnh tấm băng rôn đỏ rộng một mét, mà trên đó có mấy chữ to quen thuộc —— vợ chồng mới cưới, mua một tặng một.

Hứa Bùi đứng ở bên cạnh dòng chữ to, nghiêm túc gật đầu: “Em nói rất đúng, vậy thì nghe em, mua cốc đi.”

Nhan Thư im lặng.

Dì bán chậu hạ giá ở bên kia vừa nhìn thấy anh, lật đật chạy tới, ánh mắt đảo hai lượt giữa Nhan Thư và anh, rồi cười hì hì trêu ghẹo anh: “Ôi, tìm được vợ rồi?”

Mặt Hứa Bùi lạnh nhạt, không nặng không nhẹ dạ một tiếng, giơ tay, rút ra giấy kết hôn một lần nữa, đưa qua, quay đầu nhìn cô: “Thất thần làm gì, đến đây chụp ảnh.”

Nhan Thư: “…”

Dì bán hạ giá giơ điện thoại, hướng về phía hai người họ: “Hai người, dịch vào chính giữa một chút, thêm chút nữa…!”

Trong ống kính, hai người đã di chuyển về chính giữa, nhưng vẫn quy quy củ củ như cũ, hoàn toàn không nhìn ra một tí nào gọi là vợ chồng son thân mật nhiệt tình cả.

Dì bán hạ giá ngó đầu ra: “Thân mật một chút đi, đừng thẹn thùng, không thì tôi không chụp được đâu.”

Hứa Bùi do dự trong chớp mắt, đang muốn duỗi tay thì cánh tay bị cô gái bên cạnh khoác lấy ngay lập tức.

Nhan Thư sát lại gần, bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết vòng trên cánh tay anh, hương hoa chanh mềm mại đập vào mặt.

Cô hỏi: “Như vậy ư?”

Dì bán hạ giá vui vẻ cười nói: “Thế chẳng phải tốt à! Ôi, biểu cảm của cậu trai đừng nên cứng ngắc quá, cười một cái nào! Một hai ba, cà tím!”



Nhan Thư vừa chọn cốc xong, lại nghe thấy tiếng dì bán hạ giá chậc chậc cảm thán: “Ngoại hình hai vợ chồng cô cậu cũng đẹp thật đó, chụp ảnh như hai minh tinh luôn, chỉ là cậu trai không thích cười, mặt cứng ngắc.”

Cô không nhịn được mà phụ họa bóc phốt: “Anh này từ nhỏ đã thế rồi, giống như ai cũng thiếu tiền mình vậy.”

“Ai ôi, cô nói quá chuẩn, thiếu còn là thiếu nhiều ấy!”

“Đúng không, đúng không!”

Tiếng nói trầm thấp của Hứa Bùi vang lên bên tai cô: “Đang nói chuyện gì?”

Nhan Thư nhanh chóng nói lái sang chuyện khác: “Không nói chuyện gì cả, ồ cái cốc này của anh giống cái tôi chọn nè!”

Cùng lúc đó, dì bán giảm giá cũng nhanh trí: “Không trò chuyện gì đâu, chỉ là nói một tiếng cho vợ cậu biết, hôm nay cũng có rất nhiều vật dùng hằng ngày của chúng tôi tham gia hoạt động này, cây lau nhà, khăn giấy rút, nước rửa bát…”

Dì còn chưa nói hết lời, Hứa Bùi đã xoay người, sải bước tới khu bán hạ giá.

Nhan Thư hãi hùng khiếp vía đi theo sau anh: “Anh anh anh, anh đừng xúc động!”

Nhưng, đã không còn kịp nữa rồi.

Hứa Bùi đã xúc động dừng ở bên cạnh kệ triển lãm dầu gội đầu, nghiêm túc trao đổi một hồi với dì bán hạ giá, song không nhanh không chậm rút giấy kết hôn của anh ra.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Nhan Thư đi theo sau ông chồng keo kiệt của cô, càn quét toàn bộ tất cả các khu bán hạ giá.

Cô tính toán một chút, trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi, Hứa Bùi đã rút giấy kết hôn ra mười lần rồi.

Cuối cùng, một dì bán hạ giá trực tiếp cầm lấy cái loa nhỏ: “Tất cả chú ý, anh chàng này có giấy đăng ký kết hôn, cũng đã chụp ảnh, có thể trực tiếp giảm giá nhé!”



Mua sắm hoàn tất, Nhan Thư nhìn xe mua sắm bị chất cao thành núi nhỏ trước mặt, rồi lại lẳng lặng quét ánh mắt trách cứ nhìn kẻ đầu sỏ Hứa Bùi, suy nghĩ xem rốt cuộc chuyến này cô tới đây để làm gì.

Hứa Bùi hoàn toàn làm lơ ánh mắt sắc như dao của cô, thậm chí còn dùng lời nói hùng hồn lúc trước của cô để chặn miệng: “Đến thì cũng đã đến rồi, chưa chứa đầy thì làm sao xứng đáng với một chuyến ra ngoài của em được.”

Nhan Thư ôm ngực đau nhức: “Tôi đi ra ngoài cũng đâu phải để mua những thứ này!”

Hứa Bùi gật gật đầu, không chút lưu tình vạch trần cô: “Ừ, em là vì muốn trốn học toán.”

Nhan Thư: “…”

Cô đang muốn cãi lại, đột nhiên dừng câu chuyện —— bên cạnh truyền đến vài giọng nói quen thuộc.

“Trưởng ban Tần, anh đang chọn cái gì vậy?”

“Sổ ghi chép phỏng vấn.”

“Màu sắc trắng mịn như thế này, là mua cho bạn gái à? Ă hă hă…”

“Nói nhảm gì đó, ban Tin tức dùng hết sổ ghi chép phỏng vấn rồi, nên mua một đợt luôn.” Giọng nói của Tần Minh Bách hàm chứa tiếng cười: “Tôi qua bên kia xem một chút.”

Đang nói, đúng lúc xoay người, dường như cảm nhận được một ánh mắt, anh ta hơi ngừng lại, nhìn qua phía bên phải.

Bên kia không một bóng người, ngoại trừ một chiếc xe mua sắm cao như núi nhỏ.

Anh ta ngờ vực nhìn kỹ, rồi nhấc chân lần nữa, đi đến kệ triển lãm ở đối diện.

Nhan Thư lôi kéo Hứa Bùi dán sát vào sau kệ triển lãm, còn chưa kịp thấy may mắn vì vừa tránh khỏi một kiếp nạn, đã nghe thấy tiếng của Tiểu Ưu cách một phiến của kệ triển lãm, truyền tới rõ ràng.

“Tôi nhớ ra rồi! Không phải ban Tin tức dùng hết sổ phỏng vấn, mà là Nhan Thư dùng hết sổ phỏng vấn!”

Một nữ sinh che miệng: “Ui, trưởng ban Tần vừa rồi chọn lựa rất cẩn thận đấy, các cậu nói xem có phải anh ấy có ý với Nhan Thư không!”

“Chuyện này còn phải nói à? Quá rõ ràng đi, nghe nói lúc liên hoan khai giảng, anh ấy còn muốn tỏ tình với Nhan Thư á.”

“Ngẫm lại thì cũng bình thường, ai có thể chống lại được mị lực của Nhan Nhan chứ!” Tiểu Ưu sau khi kích động, lại đấm ngực dậm chân một phen: “Chỉ tiếc tôi không phải đàn ông, nếu không thì tôi lập tức tự mình ‘thượng’ rồi!”

Hứa Bùi: “…”

Nhan Thư: “…”

Nhan Thư đang cạn lời thì giọng nói trầm thấp của Hứa Bùi vang lên bên tai: “Em viết hết sổ phỏng vấn rồi?”

Cô suy nghĩ một chút: “Hình như thế.”

Hứa Bùi hơi dừng, thấp giọng hỏi: “Tại sao không nói với tôi?”

Nhan Thư khó hiểu: “Cái này có gì hay mà nói!”

Dứt lời, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn anh, nhưng tóc không chú ý quét phải băng dính trên kệ triển lãm.

“Bịch.” Một tiếng vang nhỏ, băng dính rơi xuống đất.

Mí mắt Nhan Thư giật giật, cô nhanh chóng quay đầu lại, cách cái kệ đầy băng dính, gọt bút chì… các loại văn phòng phẩm, vừa vặn đối diện với cặp mắt đang trợn tròn kinh ngạc của Tiểu Ưu.

Miệng Tiểu Ưu mở to: “Nhan Nhan!”

Mắt thấy tầm mắt cô đang muốn chuyển đến trên người người đàn ông bên cạnh, Nhan Thư dứt khoát, kiễng chân lên, đưa tay, đặt lên phía sau gáy của người đàn ông, cô trút hết sức lực toàn thân, đột ngột nhấn đầu anh xuống.

Một âm thanh “loảng xoảng” vang lên. 

Kệ triển lãm rung ba lần.

Cách kệ triển lãm một khoảng cách, Tiêu Ưu mơ hồ cảm nhận được bên cạnh Nhan Thư giống như có một dáng người cao lớn, nhưng cô còn chưa kịp nhìn sang, người nọ đã không còn bóng dáng rồi.

Cùng lúc kệ triển lãm hết rung là một tiếng “shhh” mơ hồ vang lên theo.

Nhan Thư phía đối diện dường như đang dùng sức nhấn vật gì đó, thấy cô nhìn tới đây thì dừng lại động tác, đồng thời lộ ra một nụ cười vô cùng tiêu chuẩn: “Hi, Tiểu Ưu.”
Bình Luận (0)
Comment