Nội tâm Nhan Thư có chút rối rắm.
Hứa Bùi đút một tay vào túi, cụp mắt xuống.
Đồng tử cô gái trước mặt hơi phóng đại, lông mi đen cong vút như cánh bướm chớp động mấy lần, đứng bất động nhìn mình chăm chú.
Cứ như đang chết lặng vậy.
Những người đi theo anh hỏi: “Bùi ca, có chuyện gì vậy?”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều vểnh tai lên.
Hứa Bùi thờ ơ nhìn đi chỗ khác, cong ngón trỏ, chỉ vào túi hồ sơ: “Tìm thấy một cuốn sổ trên đường, trả lại cho người bị mất.”
Nhan Thư: “…” Không hổ danh là Hứa thần.
Cô thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo cao cũng hạ xuống, ánh mắt chuyển động theo.
Những ngón tay thon dài của người đàn ông cong lại thành một vòng cung đẹp mắt, đầu ngón tay vừa vặn chỉ vào dòng chữ có dán nhãn màu hồng trên bìa cuốn sổ.
—— Chủ nhân của tôi gọi là Nhan Thư, nếu tôi mất đi, xin gửi lại tôi cho người phụ nữ xinh đẹp, thông minh và nhân hậu đó. Phương thức liên lạc của chủ nhân: 137xxxxxxxx.
Mặt Nhan Thư hơi nóng lên, nhưng vẫn phối hợp bày ra vẻ rất kinh ngạc và vui mừng.
Cô dùng khả năng diễn xuất cả đời của mình, rất khoa trương há to miệng để thể hiện sự kinh ngạc của bản thân: “Ôi, sổ của tôi sao lại ở đây, tôi tìm đã rất lâu. Thì ra nó được Hứa thần nhặt được? Cảm ơn anh rất nhiều.”
Sau khi cô nói những lời này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra.
Lâm Tuyết Mẫn thở ra một hơi dài.
Sau khi hồi phục tinh thần, không thể tránh khỏi cảm thấy mình có chút nực cười.
Mình đang nghĩ gì vậy?
Hứa Bùi và Nhan Thư, hai người tám sào tre cũng đánh không tới, thì có thể có quan hệ gì?
Cô ta nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, sau đó nghiến răng và nhéo lòng bàn tay của mình.
Nhưng thủ đoạn này của Nhan Thư, khá lắm, đúng là đã đánh giá thấp cô ta rồi.
Người đi cùng Hứa Bùi cười rộ lên: “Ai da, tôi vẫn đang nghĩ xem buổi tối cậu còn làm gì với một túi hồ sơ, hóa ra đó là đồ của đàn em Nhan, được rồi, trả lại cho người ta đi.”
Cậu ta nói xong, nhìn vào ánh mắt lãnh đạm của Hứa Bùi, không khỏi sửng sốt.
Biểu cảm này là sao? Cậu nói gì sai à?
Không chờ cậu ta hiểu ra, Hứa Bùi đã trả lại cuốn sổ cho em gái, dẫn đầu đi về phía trước, cậu ta đuổi theo anh.
Đi được một đoạn, cậu nghe thấy giọng nói của Hứa Bùi: “Cậu quen biết cô ấy?”
Sau khi suy nghĩ, cậu bạn mới nhận ra anh đang đề cập đến Nhan Thư, cười lên: “Hoa khôi Khoa Báo chí, tôi biết cô ấy, cô ấy không biết tôi.”
Hứa Bùi không dừng bước: “Không quen biết mà lại nói là đàn em của cậu?”
“?”
“Ảnh hưởng không tốt, sau này chú ý một chút.”
“…”
Mặc dù cậu bạn không hiểu sao Hứa Bùi lại bảo là ảnh hưởng không tốt, nhưng anh là ông chủ của bọn họ, cậu chỉ có thể ủy khuất ‘a’ một tiếng.
Hứa Bùi lấy chìa khóa ra, cách đó không xa đèn pha ô tô sáng lên, người đi cùng hỏi: “Bùi ca, đi đâu?”
“Quay lại phòng làm việc, ngủ bù.”
“Còn tưởng cậu muốn đến chỗ lão Tôn chứ.”
“Bây giờ có lẽ Lão Tôn vẫn còn ở Hồ Thu.” Anh mở cửa xe, “Câu cá.”
Lên xe, nổ máy.
Hứa Bùi quay đầu lại, chỉ thấy những cây bạch quả đang dần lùi về phía sau, trên vỉa hè có một đám người và cô gái nhỏ chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra trong đám đông.
Vợ anh, Nhan Thư.
Có một người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh cô ấy, không biết đã nói gì, người đàn ông đó cười rộ lên.
Sau đó, người đàn ông nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng khó hiểu.
—
“Nhan Thư.” Tần Minh Bách sải đôi chân dài của mình, đi tới chỗ cô.
“Nếu là nói xin lỗi, không cần.” Nhan Thư không muốn dây dưa với anh, trước khi anh mở miệng thì liền nói: “Anh không cần nói xin lỗi quá sớm, chưa tới giây cuối cùng, trang bìa này có thể thuộc về ai còn chưa biết.”
Tần Minh Bách quay đầu nhìn cô, nở một nụ cười.
Nhan Thư không hiểu sao anh ta lại cười, vừa định nói, chuông điện thoại liền vang lên.
Cô liếc nhìn thông báo cuộc gọi.
Hứa Bùi?
Nhan Thư len lén nhìn người đàn ông bên cạnh, nhanh chóng trả lời điện thoại, nói nhỏ: “Alo.”
Bên kia khẽ ừ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Nhan Thư có chút khó hiểu: “Sao thế?”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của người đàn ông trầm xuống: “Hoàn thành thủ tục, xác nhận tính chính xác thông tin của người mất đồ.”
Nhan Thư: “?”
Nghiện diễn xuất?
Cô đang định diễn vai mỹ nữ vô ngữ, lơ đãng quét mắt nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở chỗ cũ.
Trên con đường cách cô không xa, một chiếc Volkswagen màu trắng thông thường quen thuộc đang đậu.
Cửa sổ hạ xuống, để lộ nửa người mơ hồ của người đàn ông đang ngồi ở ghế tài xế.
Nhan Thư nhìn đến ngây người, Tần Minh Bách bên cạnh có chút nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Sau khi nói xong, anh ta phải nhìn về phía đó.
Mí mắt Nhan Thư nhảy lên vài cái khó hiểu, không chú ý dưới chân, suýt nữa lảo đảo.
May mắn thay, một bàn tay to lớn đã kịp thời giữ cô, chứ chẳng may bị ngã sấp mặt tại chỗ như một con chó thì có mà ăn cứt.
Sau một hồi luống cuống tay chân, Nhan Thư chợt ý thức được gì đó, ánh mắt từ trên bàn tay Tần Minh Bách đang nắm cổ tay cô, lại quét mắt nhìn về phía cánh tay còn lại đang được anh ta đỡ.
Tư thế này của bọn họ thật ra chẳng có gì mờ ám, nhưng nếu từ góc độ của Hứa Bùi… Rất có thể sẽ trở nên mờ ám.
Mặc dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng Nhan Thư vẫn không muốn anh hiểu lầm bất cứ điều gì.
Cô hơi cứng người, chậm chạp ngẩng đầu nhìn về phía đường.
Người đàn ông trong xe dựa vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn, thần sắc không rõ ẩn trong đêm tối.
Không biết qua bao lâu, anh lên tiếng, âm thanh như bị bọc trong sự lạnh lẽo của màn đêm: “Cậu ta không quấy rầy em sao?”
—
Thời tiết trong hai ngày nay đặc biệt oi bức, bầu trời trầm xuống như một tấm màn đen khổng lồ, u ám bao phủ khắp bầu trời thành phố, nặng nề đọng lại cơn mưa đầu mùa lập thu.
Phòng 304 ký túc xá nam.
Quan Văn Cường cao lớn xiêu vẹo trên ghế, ôm điện thoại di động, xem say sưa.
Tiếng mở cửa vang lên, Hứa Bùi bước vào.
Quan Văn Cường vội vàng giảm âm lượng, ngồi thẳng lưng: “Bùi ca, cậu về rồi à?”
Hứa Bùi đã thức khuya trong hai ngày qua để làm đề, tâm trạng thất thường chẳng ra sao.
Cậu ta nên thành thật một chút thì tốt hơn.
Hứa Bùi khẽ ừ, coi như trả lời.
Bỏ sách xuống, xắn tay áo ra ban công rửa mặt, vừa quay vào đã nghe thấy một tràng cười sảng khoái.
Anh liếc nhìn Quan Văn Cường.
Người này liền vội vàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhịn một hồi, thực sự không nhịn được lại cười haha thành tiếng.
Vừa cười vừa chỉ vào điện thoại giải thích, “Bùi ca, không thể trách tôi lớn tiếng được, buồn cười quá hahahahaha…”
“Thằng này xanh* hai năm rồi, nhà bên cạnh chịu không nổi, sơn cánh cửa thành màu xanh lá để nhắc nhở hahahahaha.”
(*xanh: ý là đội nón xanh, nôm na là bị cắm sừng)“Còn có cái này, vợ hôn người đàn ông khác trước mặt chồng, chồng khóc sưng cả phổi hahaha.”
Quan Văn Cường cười như gà gáy hồi lâu, cười cười, sau đó phát hiện bầu không khí hình như không đúng lắm.
Quay đầu nhìn lại, thấy Hứa Bùi nhàn nhạt nhìn mình, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ to, “Rất buồn cười à?”
Không buồn cười sao?
Quan Văn Cường yên lặng thu lại tiếng cười, sau đó cảm thán kết luận: “Phụ nữ thời nay, cám dỗ bên ngoài gặp phải quá lớn! Cho nên, làm đàn ông vẫn phải có một số thủ đoạn, nếu không thì dù người đàn ông có ưu tú thế nào đi chăng nữa cũng không nắm giữ được trái tim của phụ nữ.”
Hứa Bùi cầm lấy khăn mặt lau mặt, nghi hoặc: “Thủ đoạn? Cậu còn có thứ đó à?”
Quan Văn Cường bất mãn: “Tôi không có, nhưng mà học được! Bây giờ Internet phát triển như vậy, muốn học cái gì tra một chút là được. Cậu xem, đây là một blogger mà tôi rất chú ý. Anh ta chuyên xử lý mối quan hệ kiểu này. Tên của anh ta là…”
Hứa Bùi nhướng mày: “Hửm?”
Quan Văn Cường hắng giọng: “Yêu tiểu trà xanh của anh trai.”
Hứa Bùi trừng mắt nhìn anh: “Nói tử tế!”
Quan Văn Cường tức giận, chỉ vào màn hình: “Sao cậu lại không nói tử tế? Blogger này tên là ‘Yêu tiểu trà xanh của anh trai’ mà! Nội dung đều là hàng khô, đặc biệt thực dụng, cậu nhìn này!”
Cậu ta vừa nói, vừa nhấp vào một đoạn video, một giọng nữ ồn ào vang lên mà không hề báo trước.
“Các chị em, chiêu lớn đây! Học đi! Tôi nói cho các bạn biết, chiêu này thực sự là bất khả chiến bại, không người đàn ông nào có thể chống lại được—–”
Một ngón tay ấn vào phím x trên màn hình, âm thanh đột ngột dừng lại.
Hứa Bùi cau mày, ý ghét bỏ vô cùng rõ ràng: “Cậu có thể xem cái gì hữu ích hơn không?”
Quan Văn Cường lập tức sám hối: “Bùi ca, tôi sai rồi.”
Khi cậu đi vệ sinh quay vào, Hứa Bùi đang ngồi trên ghế, đeo tai nghe, tập trung tinh thần chăm chú nhìn vào điện thoại, sống lưng anh thẳng tắp, vẻ mặt lãnh đạm, rất có dáng vẻ một học giả nghiêm chỉnh.
Quan Văn Cường rất ngưỡng mộ.
Bùi ca là như vậy, một lòng chuyên tâm học tập, không có gì ngoài toán học, hình tượng điển hình của kiểu người đã có thiên phú lại còn luôn nỗ lực.
Chẳng trách luôn ưu tú như vậy.
Quan Văn Cường xúc động một hồi.
Đáng tiếc là tai nghe cắm không chắc, âm thanh video vô tình phát ra —— “Các chị em, đã học được chưa! Dùng nó trên người đàn ông của các bạn! Hãy áp dụng nó cho tôi! Đứng dậy! Tiến lên!”
Quan Văn Cường: “…”