Sự thật đã chứng minh, loại đàn ông này, bạn thật sự không thể nói anh ấy không được.
Nếu không, anh ấy sẽ dốc sức nói với bạn rằng rốt cuộc anh ấy được đến bao nhiêu.
Đặc biệt là người đàn ông vừa mới chiêm nghiệm, toàn thân cứ như có sức lực dùng mãi không hết.
Có lúc giống như chim ưng, hung hăng làm loạn trên trời cao, nanh vuốt sắc bén tóm lấy cổ chân nhẵn nhụi của cô, đưa cô xông thẳng đến tận trời mây.
Có lúc lại giống như con sói, kiên trì ẩn náu trong bóng đêm, chân thú thản nhiên trăn trở mài trên mặt đất bóng nhẵn màu mỡ, đợi con mồi buông lỏng cảnh giác, thân thể mềm thành một vũng bùn, mới lợi dụng thời cơ tiến lên, mắt đỏ ăn sạch sẽ từng chút từng chút một.
Mấy ngày sau, người đàn ông càng thực tủy tri vị*, nhớ khi ấy những tơ sữa trắng dính trên da thịt mịn bóng của cô gái, đánh dấu đường cong mê người, màu mắt anh càng sâu hơn.
(*thực tủy tri vị: nghĩa đen nói hương vị của tủy ăn rất ngon, muốn thử lại lần sau, ý là sau khi trải nghiệm một lần, muốn thử lại lần nữa.)Dưới ánh đèn màn đêm mờ ảo, khuỷu tay Hứa Bùi chống trên giường, tay còn lại ôm lấy chiếc váy ngủ không kém phần đáng thương, cúi người xuống, giọng khàn khàn bên tai cô: “Kiều Kiều, không phải lần trước em muốn mặc chiếc này sao? Mặc lại cho anh xem.”
Nhan Thư vươn một tay ra, yếu ớt đẩy anh, lầm bầm nũng nịu: “Không muốn.”
Hai ngày này cô bị giày vò không ít, mặc lại cái này kích thích anh ấy, chỉ sợ ham muốn không dứt, vội hạ giọng êm dịu, như đang cầu xin anh: “Hứa Bùi, thầy Hứa, tha cho em đi…Mặc cái này lạnh lắm……”
Giọng của cô gái ngọt ngào, tựa như mèo con gãi vào tai anh, không chỉ không xin tha được, ngược lại còn khiến ánh mắt anh càng trầm hơn, giống như một cái đầm sâu thẳm đen tối, khiến người ta không nhịn được mà run sợ.
Yết hầu của người đàn ông trượt lên trượt xuống, ánh mắt đảo qua thái dương thoáng hiện ra mồ hôi của cô, khàn giọng trêu đùa cô: “Lạnh ở đâu nào?”
Không chờ cô trả lời, bàn tay lớn liền tiến đến thăm dò: “Chỗ này sao, hửm?… Hay là chỗ này?”
“Không phải… Dừng lại đi Hứa Bùi, em, em mặc là được chứ gì!”
……
Vải lụa trắng, tựa như viên ngọc nõn nà, xen lẫn màn sương dày đặc, nhất thời không biết vải lụa hay là da thịt cô gái trắng mịn hơn.
Ánh mắt người đàn ông ở trên người cô, quyến luyến từng tấc từng tấc một, hơi nóng bỏng, Nhan Thư vô thức định trốn sang bên cạnh, lại bị anh bắt được cổ chân, túm trở về, giam trên giường.
Anh cúi đầu cười, ngón tay gắt gao nắm chặt, làn váy màu trắng sữa xộc xệch, từng lớp từng lớp, giống như sóng sánh, đung đưa quanh eo cô.
–
Mặt trời lên cao, Nhan Thư uể oải trên ghế ăn, cầm một khay bánh xốp vừa mới ra lò, tưới nước sốt mâm xôi lên, thờ ơ cắn hai miếng.
Mấy ngày nay, Hứa Bùi hiếm khi cho mình một kỳ nghỉ, một ngày ba bữa của cô đều do anh làm hộ, kỹ năng nấu nướng đột nhiên tiến bộ vượt bậc.
Thật đúng với lời của anh nói với thím Lý.
— Để con phục vụ cô ấy.
Chăm sóc từ trên giường xuống dưới giường, mặc kệ là ngày hay đêm.
Cũng may thím Lý không qua đây nữa, nếu không mặt mũi này của cô chẳng biết để đâu.
Nhan Thư nghĩ đến hơi nóng mặt, ăn vài thìa sữa chua, gò má vừa phai đi chút đỏ, đưa mắt nhìn Hứa Bùi ở cửa nhà bếp, tay đang bưng cốc trong suốt.
Ngón trỏ và ngón cái giữ tay cầm cốc, thổi từ từ bên mép ly.
Màu sắc đồ uống hơi kỳ lạ, Nhan Thư nhìn một cái, hỏi: “Anh uống gì thế?”
“Em mua đấy.” Mắt Hứa Bùi chọc ghẹo, “Hình như gọi là, trà nấm ngọc cẩu?”
Nhan Thư thiếu chút nữa sặc cả sữa chua trong cổ họng.
Vốn dĩ bị lấp đủ nhiều rồi, uống nữa thì cô có thể chịu nổi à!
Cô chầm chậm đứng dậy, vội vội vàng vàng đoạt lấy cốc trà trong tay anh: “Khụ khụ, anh uống nó làm gì!”
Hứa Bùi đưa tay lên cao: “Không phải em muốn cho anh uống sao?”
Nhan Thư gấp đến buột miệng nói ra: “Em mua từ hai ngày trước rồi, lúc ấy em còn tưởng là anh không được!”
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Động tác tay của Hứa Bùi khẽ dừng lại, qua một hai giây mới hỏi: “Em nói gì cơ?”
Nhan Thư: “QAQ”
Cô cúi đầu, bắt đầu đổ lỗi: “Ai bảo anh hai ngày trước… Khụ…”
Hứa Bùi tức đến bật cười: “Là do anh xót em bị cảm mà.”
Nhan Thư nhỏ giọng lắp bắp: “Vậy lúc anh ở bên nhà ông ngoại, cũng không, không…”
Hứa Bùi cúi đầu thở dài: “Không phải hôm đó chưa có đồ à?”
“Đồ gì?”
Hứa Bùi ghé vào tai cô: “Áo mưa.”
“……”
“Anh chịu đựng cực khổ như thế, em không khen anh thì thôi, vậy mà còn nghi ngờ anh.” Hứa Bùi giận đến mức nghiến răng, lời nói lộ ra vài phần uất ức.
À, thì ra là như vậy.
Nhan Thư cúi đầu xấu hổ, thấy anh vẫn một mặt ấm ức nhìn mình, tim cô tan chảy, vội vàng khéo léo nói: “Thầy Hứa, lần này em sai rồi, thật sự sai rồi, đừng giận nhé.”
“Sai rồi?” Hứa Bùi chìa tay, ngón trỏ quấn lấy một sợi tóc của cô, mở lời sâu kín, “Vậy chẳng phải nên đền bù cho anh?”
Nhan Thư: “…”
Cô vừa nhìn ánh mắt cầm thú này đã thấy không ổn, vội vàng thoa dầu vào lòng bàn chân*: “Buổi chiều em còn có lớp, đi trước đây!”
(*bôi dầu lòng bàn chân: ý chỉ chạy lẹ, chạy nhanh.)Song, tốc độ tay người nào đó còn nhanh hơn, lập tức ôm lấy eo cô, mỉm cười: “Buổi chiều mới có lớp, hai tiếng sau ra khỏi nhà vẫn kịp mà.”
Nhan Thư khóc không ra nước mắt: “Em còn phải…”
Giọng Hứa Bùi dịu xuống, cúi đầu gọi cô: “Kiều Kiều.”
“Vâng?”
“… Anh phải đi Hải Thành rồi.” Hứa Bùi nói thầm bên tai cô, giọng điệu mang theo một chút tủi thân, “Ba ngày sau mới được về.”
Hải Thành sắp tổ chức “Cuộc thi Chế tạo Robot”, do hơn mười công ty dẫn đầu về khoa học kỹ thuật đồng tổ chức, trong đó có Khoa học Kỹ thuật Ngọ Quang. Hứa Bùi, trưởng nhóm đạt huy chương vàng tại Cuộc thi CUMCM, cùng hợp tác với Khoa học Kỹ thuật Ngọ Quang, phải đại diện Khoa học Kỹ thuật Ngọ Quang diễn thuyết quan trọng tại lễ khai mạc.
Một tuần trước đã định rằng tám giờ tối nay lên máy bay, đi Hải Thành.
Anh cứ như vậy nhắc tới, Nhan Thư cũng hơi mềm lòng.
Có điều, hậu quả của việc mềm lòng là—
Lại bị anh kéo vào phòng, bum ba là bum một hồi lâu, sợ chưa đủ còn bắt cô gọi anh là ‘ca ca’*, đến khi giọng cô khàn khàn mới miễn cưỡng tha cho cô.
(*Giống ông Văn Lương thế:)) Babi có thể nhảy hố Người Đẹp Trong Tay để so sánh 2 sự cầm thú này chẹp chẹp.)Nửa tiếng sau.
Nhan Thư đứng trước gương nhà tắm, nhìn những vết bầm tím trên làn da trắng như tuyết của mình qua gương, nhận mệnh chạy đến phòng thay đồ, thay một chiếc áo len cổ lọ.
Hứa Bùi đang ở trong bếp chuẩn bị cơm trưa, cô đứng ở phòng ăn, nhìn bóng lưng anh mặc tạp dề đang bận rộn trên bếp, khóe môi bất giác cong lên.
Nhan Thư đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau, vùi mặt vào sau lưng anh, môi cũng dán vào lưng anh, giọng nói có chút buồn bã: “Bao giờ anh đi?”
Hứa Bùi cầm một quả ớt ngọt trong tay, chỉ dám dùng khuỷu tay chạm vào cánh tay cô một cách tượng trưng: “Năm giờ bắt đầu đi.”
“Ngày mấy anh về?” Trong lòng cô đã biết rõ nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.
Hứa Bùi thấp giọng trả lời: “Ngày 11.”
Nhan Thư thở dài nói: “Em đã chuẩn bị quần áo cho anh rồi, hai bộ quần áo thường ngày, một bộ âu phục và đã chọn chiếc cà vạt màu đỏ rượu cho anh, em nghĩ đây là lần đầu tiên anh đại diện công ty tham gia diễn thuyết, ăn mặc chỉn chu một chút chắc sẽ tốt hơn.”
Cô nhớ ra gì đó, lại nói: “Em đã chuẩn bị cho anh một chiếc áo khoác, nếu như nhiệt độ bên kia thấp quá thì khoác bên ngoài âu phục, với cả…”
Nhan Thư đang luyên thuyên, còn chưa nói xong, người đàn ông đã nhẹ nhàng xoay người ôm lấy cô.
Tay Hứa Bùi còn cầm đồ, cánh tay cứng như sắt ôm chặt lấy cô, thì thầm vào tai cô: “Kiều Kiều, ngày 11 anh sẽ về mà.”
Anh lặp lại: “Sáng ngày 11 xong sớm sẽ về ngay.”
Nhan Thư bình tĩnh lại một lúc, nhưng vẫn có chút không muốn từ bỏ.
Hứa Bùi tạm dừng hai giây, sau đó nói: “Kiều Kiều, nếu có thời gian, giúp anh chuẩn bị bản thảo được không?”
“Bản thảo? Nhưng mấy thứ chuyên môn của anh, em không biết rõ đâu.”
“Lời phát biểu khai mạc cuộc họp được không?”
Hai mắt Nhan Thư sáng lên, lập tức vỗ vỗ ngực: “Đương nhiên, anh quên em học chuyên ngành gì rồi à? Máy tính ở phòng làm việc hử?”
“Ừ.” Hứa Bùi cười, “Vậy làm phiền bà Hứa.”
Có việc phải làm, nỗi buồn chia tay cũng gần như được rửa sạch, Nhan Thư vui vẻ chạy đến máy tính trong phòng làm việc, ngồi xuống.
Trong đầu cô đang nghĩ nhanh về phần mở đầu của bài phát biểu, không có thời gian rảnh rỗi, cô đưa tay ấn phím máy tính, một giao diện đồng thời hiện ra.
Nhan Thư chạy ra cửa, thò đầu hỏi: “Thầy Hứa, mật khẩu là gì thế?”
“0818.”
Nhan Thư không tự chủ được nhếch khóe môi, khóe mắt tràn đầy ý cười: “Là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, anh đổi khi nào vậy?”
Dường như Hứa Bùi cũng cười: “Vào ngày cưới.”
“Vậy mật khẩu trước đó là gì?” Nhan Thư chớp mắt.
“0817.”
Nhan Thư sững sờ: “Sinh nhật của em sao?”
“Ừ.” Hứa Bùi nhẹ nhàng nói, “Trước đây vẫn luôn dùng mật khẩu này.”
“…”
Nhan Thư hài lòng.
Cô vui vẻ trở lại phòng làm việc, trong lòng như có mật ong cuồn cuộn, ngọt rồi lại ngọt.
Cô duỗi tay ra, ấn mật khẩu bốn chữ số trên máy tính, nhếch khóe miệng, ngẩng đầu, ánh mắt vừa nhìn lướt qua màn hình liền dừng lại.
Ủa?
Đây là cái gì?
Trên màn hình, một biểu tượng nhảy ra từ giao diện Weibo.
Weibo gần nhất có nickname là “Yêu Tiểu Trà Xanh Của Anh Trai”, cùng với câu: [Cảm ơn blogger, có ích lắm.]
Nhan Thư:?
Cách nói này, giống hệt cách nói của người chị em trong topic chia sẻ “Đại Pháp Câu Dẫn”…
Đợi đã.
Yêu Tiểu Trà Xanh Của Anh Trai…
Còn có Đại Pháp Câu Dẫn quá đỗi quen thuộc kia…
“Kiều Kiều, ăn cơm thôi.”
Hứa Bùi gọi mấy tiếng, không ai trả lời, anh đi vào phòng sách thì thấy Nhan Thư đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, lại quay đầu, mí mắt giật nảy lên.
Trên máy tính, biểu tượng giao diện Weibo của anh cực kì hút mắt.
Trên đó còn có một cửa sổ video nổi, có giọng nói: “Các chị em ơi, không có cách nào cúp điện thì cắt điện đi, nếu không cúp điện thì để tôi cúp cho! Dùng hết dụng cụ có thể sử dụng mà mọi người có, làm mất điện cho tôi!”
Hứa Bùi dừng chân trước cửa.
Bên tai là giọng nói lạnh lẽo của Nhan Thư: “Anh nói đi, dùng dụng cụ gì vậy?”
Hứa Bùi lặng lẽ nhìn cô: “À, là đống dụng cụ em mua.”
Nhan Thư: “?”
Hai người nhìn nhau một hai giây.
Nhan Thư chậm rãi giơ tay lên, bưng kín mặt: “…”
Cô không nên nhắc đến chuyện này.
–
Hứa Bùi đến Hải thành diễn thuyết, bên đài truyền hình cũng không có việc gì bận, Nhan Thư liền tranh thủ hai ngày này về trường học vài buổi.
Nhan Thư thực tập ở đài truyền hình một thời gian, lại tham gia khóa phỏng vấn ở trường, quả thực hạ bút thành văn.
Sau buổi học, thầy Chu giữ cô lại, hỏi cô về việc thực tập ở đài truyền hình, Nhan Thư trả lời từng câu một.
Mặt mày thầy Chu vui vẻ, vỗ vai cô: “Không tồi, thầy cũng đã xem một vài tập của chương trình đó, có vẻ rất ổn định, em phỏng vấn tốt lắm, có vài câu hỏi rất hay. Chương trình này có ý tưởng không tệ, cũng gây tiếng vang ngoài dự đoán của mọi người, không làm Khoa Báo chí Lan Đại chúng ta mất mặt.”
Nhan Thư cười khiêm tốn: “Chỉ là xếp hạng bình thường thôi ạ.”
Thầy Chu cười gật gù: “Được rồi, chương trình dân sinh lại có xếp hạng như thế là rất tốt rồi. Thầy thấy trên mạng có người làm tổng hợp cho em, còn trend hashtag #Phóng Viên Đẹp Nhất# đúng không?”
Một trong những tố chất nghề nghiệp của một giáo viên báo chí là luôn bám sát các thông tin thời sự, thầy Chu biết chuyện này, Nhan Thư cũng không lấy làm lạ, chỉ nói đùa: “Thầy Chu, thầy cũng biết sao? Đúng là tốc độ 5G!”
Hai người vừa nói vừa cười hai câu, thầy Chu vẫn muốn hỏi cô thêm vài câu gì đó nhưng lại thấy cô lơ đễnh nhìn điện thoại.
Thầy Chu: “Em có việc à?”
Nhan Thư hoàn hồn, ngại ngùng “khụ” một tiếng: “Không phải, Hứa Bùi… bảo em xong rồi thì gọi lại cho anh ấy… Khụ…”
Thầy Chu nhất thời bật cười: “Đi đi, đi đi, đi nói chuyện vui vẻ với bạn trai đi.”
“Thầy Chu, không phải bạn trai.” Nhan Thư cong môi: “Là chồng.”
Thầy Chu sửng sốt: “Các em…”
Nhan Thư nháy mắt mấy cái: “Tụi em kết hôn rồi.”
–
Lúc tạm biệt thầy Chu còn đang bàng hoàng, Nhan Thư bước nhanh đến góc hành lang, định gọi lại cho Hứa Bùi thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô vừa bắt máy, giọng của Vưu Giai truyền đến: “Mẹ kiếp, Thư Nhu Nhi đang kiếm chuyện với cậu trên Weibo kìa!”
Nhan Thư bước chậm lại: “Cái gì?”
Vưu Giai thở hồng hộc: “Lúc sáng cô ta giả vờ giả vịt đăng Weibo, thật buồn nôn! Cậu mau xem thử đi!”
Nhan Thư cúp điện thoại, nhấn vào đường link Vưu Giai gửi đến, chuyển thẳng đến giao diện Weibo.
MIX – Thư Nhu Nhi V: [Đến bệnh viện thăm bạn nhỏ Nhạc Nhạc, thấy một cảnh tượng vô cùng cảm động, nhanh chóng chụp ảnh bằng điện thoại (hạnh phúc)]
Bức ảnh đính kèm là bối cảnh bệnh viện hỗn loạn.
Hai cây đèn chụp ảnh chuyên dụng mở lên, ánh đèn chói mắt.
Bên cạnh ánh đèn, một cô gái xinh đẹp ôm lấy cậu bé ba bốn tuổi, cười rạng rỡ.
Bình luận phía dưới ngay từ đầu cũng không lạ lắm, đều là những lời khoe khoang thường ngày, có người hỏi một câu: [Bạn nhỏ Nhạc Nhạc là ai vậy?]
Thư Nhu Nhi reply: [Là một thiên thần nhỏ mắc hội chứng Cohen]
[Ồ ồ ồ, Thư Nhu Nhi cũng là thiên thần nhỏ, thiên thần nhỏ tốt bụng!]
[Thiên thần nhỏ Nhu Nhi! BTW*, cô gái trong ảnh cũng rất đẹp, quả nhiên cái đẹp thu hút lẫn nhau]
(*By the way: Nhân tiện, tiện thể.)[Ấy, người này hình như là phóng viên của Đài truyền hình Lan Thành! Siêu đẹp! Phóng viên đẹp nhất đấy! Bạn nhỏ này là người được phỏng vấn trong số cuối cùng của cô ấy, lén lút đáng yêu quá!]
Khu vực bình luận rất yên bình, mãi đến khi Thư Nhu Nhi reply, kèm theo một thông điệp đầy ủ rũ: [Hội chứng Cohen? Căn bệnh này rất hiếm gặp, nếu tôi nhớ không nhầm thì những bệnh nhân mắc bệnh này có khả năng mắc chứng sợ ánh sáng nhất định]
Qua mười phút sau, người kia lại nói: [Tôi đã xem cụ thể cuộc phỏng vấn của Nhạc Nhạc, tôi đã cười. Bạn nhỏ rõ ràng là sợ ánh sáng mạnh, mẹ của Nhạc Nhạc thậm chí còn cố ý nói với phóng viên, phóng viên đó trước ống kính thì tỏ vẻ quan tâm nhưng sau lưng lại dùng ánh sáng mạnh như vậy đối mặt với Nhạc Nhạc! Đúng là cạn lời!]
Tiếp đến lầu này, xuất hiện các loại bình luận đồng ý:
[Bạn nhỏ trong ảnh trông rất không thoải mái, hai mắt đỏ cả rồi!]
[Chú tôi đến từ một công ty nhiếp ảnh, ông ấy nói rằng đèn này được bật chế độ mạnh nhất, thật khó tưởng tượng lúc đó Nhạc Nhạc đã khó chịu như thế nào… Tại sao lại bật ánh sáng mạnh đối với một đứa trẻ sợ ánh sáng chứ?]
[Cái này chẳng phải đơn giản sao, “phóng viên đẹp nhất” nhất định đang diễn! Để bản thân đẹp hơn, mở thêm hai cái đèn thì có là gì, con nít khó chịu cỡ nào cũng phải chịu đựng]
[Thật quá đáng, người có con nhỏ thật sự không nên nhìn thấy cái này, khó chịu quá]
[Trời ạ, phóng viên này thật ác độc!]
[ … ]
Phóng viên đẹp nhất, đứa trẻ mắc bệnh, làm đẹp…
Những từ mấu chốt đó đồng thời xuất hiện, người quan tâm đến chuyện này càng lúc càng nhiều, cảm xúc trong khu vực bình luận cũng càng ngày càng kích động.
Mọi người đều phẫn nộ.
Cuối cùng, như ong vỡ tổ chạy đến bản trực tuyến của chương trình, mắng nhiếc Nhan Thư từng đợt.
Bên kia đài truyền hình bị kinh động, vài đồng nghiệp gọi điện thoại đến, hỏi cô sao lại như thế, ước chừng lãnh đạo dẫn chương trình cũng đã viết thư.
Không được một lúc, Vưu Giai lại gọi cho cô: “Bức ảnh này sao lại như thế?”
Nhan Thư dùng vài câu tóm tắt chuyện xảy ra ngày hôm đó, Vưu Giai nghe xong mà trợn mắt há mồm: “Cực phẩm Thư Nhu Nhi gì chứ, tự mình làm mấy thứ ghê tởm, vậy mà còn đổ tội lên đầu cậu. Cũng khó cho cô ta quá, còn chụp ảnh, tạo một vòng tròn lớn để bôi đen cậu.”
Nhan Thư im lặng một giây: “Cậu cảm thấy chuyện này là do cô ta cầm đầu sao?”
“Chắc chắn rồi! Tớ đu idol nhiều năm như thế, mấy cái uẩn khúc này đều biết rõ, chúng ta trong sạch. Cô ta không chỉ cầm đầu, mà còn âm mưu tạt nước bẩn lên người cậu. Hướng dư luận chuyển nhanh như vậy, chắc chắn có đoàn đội đứng sau chỉ đường.” Vưu Giai phân tích mạch lạc, hơi nghi hoặc: “Nhưng tại sao cô ta lại dùng thủ đoạn thấp kém như thế, đến lúc đó để mẹ Nhạc Nhạc làm chứng, chẳng phải rõ chân tướng rồi sao?”
Nhan Thư bình tĩnh nhìn nơi nào đó: “Chưa chắc, đoán chừng không dễ thế đâu.”