Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường

Chương 68

Năm mới, một bài đăng với tựa đề [Vợ chồng Hứa thần phát đường rồi!!!] trên diễn đàn của Lan Đại có một comment mới:

[Khi làm thêm ở tiệm váy cưới tôi lại đâm đầu vào đường rồi!! Xế chiều hôm nay, Hứa thần dẫn hoa khôi khoa tới thử váy cưới a a a hoa khôi khoa đẹp chết mất (hình ảnh)(hình ảnh)(hình ảnh)]

Trong tấm ảnh, có một cô gái mặc váy cưới ngoái đầu lại nhìn, hướng về người đàn ông đang giúp cô sửa sang váy cưới nở nụ cười, trong mắt hiện lên rất nhiều vì sao lấp lánh, so với kim cương trên chiếc váy cô đang mặc còn lấp lánh hơn rất nhiều.

Diễn đàn đang im lặng mấy ngày nay nháy mắt trở nên nhộn nhịp hơn.

[Tôi đi chết đây!! Nhan Thư cũng quá quá đẹp rồi!]

[Ánh mắt của Hứa thần cũng quá okela!!! Trong mắt chỉ có vợ a…a…]

[Dừng tay đi Hứa thần, bàn tay này của anh nên dùng để cầm giải thưởng quán quân chứ không phải xách làn váy.]

[Hứa thần: giải quán quân có thể không có nhưng váy của vợ tuyệt đối không thể bẩn (meme đầu chó)(meme đầu chó)(meme đầu chó)]

[…]

Trong tiệm váy cưới.

Hứa Bùi giơ tay lên, ngón tay thon dài ở giữa không trung, từ chối mấy nhân viên phục vụ muốn trợ giúp, chân phải tiến lên một bước rồi cúi người, thay cô gái trước mặt chậm rãi nhấc làn váy vương dưới đất lên.

Tiến thêm một bước nữa, tay phải từ từ lướt qua lưng cô, chạm vào eo thon của cô một cách tự nhiên, một tay khác rơi xuống tay cô, đầu ngón tay vén những lọn tóc của cô ra sau tai, lại gần cô thấp giọng nói: “Hôm nay bà Hứa thật đẹp.”

Nhan Thư hé miệng bật cười, giả vờ giận mà liếc anh một cái: “Ý anh là ngày hôm qua em không đẹp?”

Hứa Bùi rũ mắt suy tư chốc lát, nghiêm trang nói: “Hẳn là hôm qua anh đã khen em rồi.”

“Lúc nào cơ?” Nhan Thư thật sự không có ấn tượng gì.

Anh càng sát lại gần cô hơn, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói hai chữ: “Đêm qua.”

Anh dừng lại, từ từ mở miệng, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, “Nhớ không lầm thì là thể lực tốt, đã khen nhiều lần từ trên xuống dưới.”

Thể lực tốt…

Từ trên xuống dưới…

Trong đầu Nhan Thư thoáng qua mấy hình ảnh, một chút náo loạn, cả mặt đỏ bừng.

Trong gương, người đàn ông rũ mắt, dịu dàng nhìn cô, gương mặt thanh lãnh trầm tĩnh trước sau như một, âu phục không một xíu cẩu thả nhìn có chút cấm dục.

Nói đi thì cũng nói lại…

Nhan Thư âm thầm véo eo anh một cái, cắn răng nhỏ giọng tố cáo: “Anh đùa bỡn lưu manh!”

Nhưng anh cười hai tiếng: “Là vợ vừa mới vu oan anh, anh vạn bất đắc dĩ mới lựa chọn tự chứng minh trong sạch.”

Anh nhìn về phía cô, đáy mắt đen nháy lại nóng bỏng tựa như bầu trời đêm giữa hè phủ đầy ánh sao, “Kiều Kiều, em thật sự rất đẹp.”

Thực không dám giấu giếm, Nhan Thư cũng là từ nhỏ ăn lời khen ‘xinh đẹp’ lớn lên, được nhiều loại người khác nhau khen, nhưng cuối cùng cô vẫn bị một câu khen ngợi thông thường như vậy mà mi mắt cong lên vui vẻ, trong con ngươi sáng lấp lánh.

Người đàn ông nhìn cô chăm chú cúi người, hôn lên mí mắt cô: “Bộ này đẹp, giữ lại.”

Nhan Thư không nhịn được than phiền, “Mới vừa mặc thử mấy bộ, anh đều nói đẹp, rốt cuộc giữ lại mấy bộ? Còn có hai bộ chưa thử đâu!”

Hứa Bùi nắm eo cô: “Giữ lại hết. Chiếc váy có đuôi dài để mặc trong bữa tiệc chính, chiếc váy cưới đuôi cá kia để lúc đi lên khán phòng, bộ kiểu Trung Hoa kia có thể mặc lúc mời rượu.”

Nhan Thư nghe chóng mặt: “Cái gì? Một lần cưới tại sao phải thay nhiều bộ như vậy?”

“Em còn muốn cưới mấy lần?” Hứa Bùi nhướng mày, liếc cô một cái.

Nhan Thư: “…?”

Cô có ý này sao?

Hứa Bùi cầm tay cô, cùng cô giải thích chương trình có trong hôn lễ.

Anh nói đến một nửa, Nhan Thư bắt đầu nhức đầu, cô nghiêm túc lấy điện thoại di động ra: “Anh nói chậm thôi để em nhớ nữa.”

Hứa Bùi cười một cái: “Không cần nhớ, anh sẽ nhắc em.”

Nhan Thư thở phào nhẹ nhõm.

Gần đây cô ở đài truyền hình bên kia rất bận, thử váy cưới cũng là bỏ xíu thời gian chạy tới, đúng là không có quá nhiều thời gian nhớ những thứ này.

“Thật may đã có anh.” Cô cười khanh khách ôm cánh tay Hứa Bùi, hơi bội phục: “Sao anh hiểu biết cả cái này thế!”

Hứa Bùi chỉ cười nhạt, không lên tiếng.

Trên thực tế, từ một tháng trước anh đã bắt đầu chuẩn bị, áo cưới còn lựa chọn từng nhãn hiệu nhà may, kiểu dáng như thế nào, loại vải nào mặc vào thoải mái hơn, khăn voan trùm đầu phải dùng loại nào, chiều dài bao nhiêu, phối hợp kiểu giày gì…

Anh đều rõ ràng tất cả.

Chỉ chờ Kiều Kiều của anh, mặc váy cưới anh vì cô chuẩn bị, đứng ở dưới ánh đèn pha, lặng lẽ chờ anh đi về hướng cô.

Hai cô tiếp tân đúng lúc nâng một chiếc váy cưới tiến lên.

Các cô ấy mới vừa rồi cũng không dám phát ra âm thanh, sợ quấy rầy đôi vợ chồng son thần tiên, cho đến khi nhận được ánh mắt nghi hoặc của Hứa tiên sinh mới cười nói: “Cô Hứa, hay cô thử cái này?”

Nhan Thư: “Không cần đâu, mới vừa thử mấy bộ kia là đủ rồi.”

“Cần dùng mà, thử thêm hai bộ nữa nhé?” Hứa Bùi chỉ chỉ mặt đồng hồ nơi cổ tay, “Hai giờ chiều chụp ảnh cưới còn cần hai bộ, bà Hứa quên sao?”



Ảnh cưới này cũng là Hứa Bùi an bài, Nhan Thư vốn suy nghĩ lúc đi tuần trăng mật tiện thể chụp hai bộ ảnh là được, nhưng thời gian lại khó sắp xếp, sau khi thương lượng, quyết định trước tiên chụp một bộ trong studio, hôn lễ và thiệp mời đều dùng ảnh đó, đến lúc trăng mật lại chụp hai bộ nữa.

Đoàn chụp hình tổng cộng chừng mười người, trong tổ trang điểm có ba thợ trang điểm, mọi người cùng nhau bận trước bận sau, không tới một giờ đã chuẩn bị ổn thỏa.

Sân ở studio vừa được dựng xong suốt đêm hôm qua, Nhan Thư bị mấy nhân viên làm việc vây quanh, đi vào sân, dựa vào hướng dẫn của đoàn chụp để bày ra các loại pose, chụp xong mấy bộ ảnh cô cảm thấy mặt mình cũng sắp cười đến cứng đờ.

Nhan Thư xoa xoa quai hàm đang mỏi, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Bùi, nhỏ giọng cầu đồng tình: “Chụp ảnh cưới cũng quá mệt mỏi rồi, anh nói xem có đúng không!”

Hứa Bùi gẩy nhẹ cánh hoa đạo cụ trên xương quai xanh của cô, cười nhạt một tiếng: “Khá tốt.”

Nhiếp ảnh gia nhanh tay chụp lại, bắt được một màn này.

Trong hình, đáy mắt anh có màu hồng của cánh hoa, nhưng cô so với hoa còn muốn yêu kiều hơn.

Sau khi hoàn thành, đoàn đội đưa bản mẫu tới trước mặt hai vợ chồng son: “Hai vị cực khổ rồi, hôm nay chúng ta còn một bộ thường ngày nữa, hai vị nhìn một chút xem thích thể loại nào.”

Trong album có phong cách dân quốc, đồng phục học sinh kẻ caro kiểu Anh, còn có…

Tầm nhìn Nhan Thư dừng lại ở bộ đồng phục học sinh chốc lát, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Ây, Hứa Bùi, anh còn đồng phục cấp ba không?”



Nhất Trung, Lan Thành.

Trong phòng học của lớp 10-21 có một cô gái mặc đồng phục học sinh, đầu đội khăn voan.

Đồng phục học sinh rộng lớn càng tôn lên vóc người thon nhỏ của cô gái.

Khuỷu tay chống trên mặt bàn, bàn tay miễn cưỡng nâng hai má, ống tay áo đồng phục học sinh bị kéo cao lên một đoạn nhỏ, lộ ra cổ tay trắng như tuyết của cô.

Một giây kế tiếp, cô quay đầu lại, khăn voan bung lên trời sau đó nhẹ nhàng bay xuống, không dấu vết xoay một vòng ở giữa không trung, một lần nữa chậm rãi rơi vào bả vai cô gái.

Hứa Bùi cũng mặc đồng phục học sinh, nghiêng người dựa vào hành lang dài của phòng học, áo và ống quần của anh có vẻ hơi ngắn, năm centimet phần cổ chân cũng bị lộ ra.

Mặc dù đồng phục học sinh không vừa người nhưng thần sắc anh như bình thường, không tỏ ra khó chịu chút nào, chỉ nhìn xuyên qua cửa sổ mờ ở phòng học, chăm chú nhìn về phía cô gái ở bên trong.

Cô gái quay đầu lại.

Khuôn mặt sáng rực trong trẻo của cô gái nhìn qua cửa kính mờ tự dưng tạo ra mấy phần mông lung, cảm giác không chân thật.

Cô hướng về phía ngoài cửa sổ nhìn anh thản nhiên cười một tiếng, cảm giác không chân thật càng tăng lên.

Trí nhớ Hứa Bùi hoảng hốt trở lại bốn năm trước.

Vô số lần anh dùng sắc mặt vô cảm đi qua căn phòng học này, thỉnh thoảng liếc mắt sang một cái, tầm mắt không cần tìm, sẽ tự động tập trung đến trên người cô.

Nhìn cô móc ra các loại bút bi động vật, viết viết vẽ vẽ trên giấy.

Nhìn cô nghiêm túc sửa sang lại ghi chép, nhìn cô cười cười nói nói cùng bạn.

Nhìn cô ôm chiếc ghế nhỏ ở cuối phòng học trang trí bảng hiệu, nhìn cô chơi đùa chạy nhảy cùng mọi người.

Hơn nữa, nhìn cô nằm ở vị trí đó giả vờ ngủ, nhưng bả vai lại run rẩy, lúc ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ giống như con thỏ nhỏ không biết đường về nhà.

Anh còn nhớ lúc ấy, anh đứng ở chỗ này.

Tận cùng bên trong lồng ngực, mơ hồ co thắt từng đợt theo những giọt nước mắt của cô.

Cùng ngày, anh giả vờ đau bụng, cho nên xin xuống phòng y tế ngồi, để đến đấy cần đi qua một con suối phun nhỏ, anh quyết định làm đề số học ở đó.

Đến khi cô đi ra trường học, anh mới đứng dậy đeo cặp sách lên, cách nhau nửa con phố, anh lặng yên không một tiếng động đi theo sau lưng cô.

Cảm xúc của cô gái nhỏ có vẻ đã ổn hơn, mua một túi cá khô nhỏ trước cổng trường, vừa đi vừa gặm chơi, đi chưa tới hai mươi phút, thuận lợi về đến nhà.

Anh nhìn cô ăn uống xong chạy về nhà, nhưng đi đến gần cửa ra vào thì dừng lại, không biết cô xuyên qua khe cửa đã nhìn thấy gì hay nghe được cái gì, nụ cười trên mặt cô dần dần biến mất.

Cả người cô giống như bị đóng đinh, cứng đờ ở tại chỗ.

Hồi lâu, cô quay đầu lại, lúc này anh mới nhìn thấy nước mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Cô hoảng hốt chạy ra bên ngoài, xuyên qua một đoạn đường thật dài chỉ có ánh trăng yếu ớt cùng bóng tối, giống như một giọt sương rũ đầu, ngồi trên ghế dài ở công viên.

Cô chảy nước mắt, ánh mắt trống rỗng lại tuyệt vọng nhìn một mảnh hư vô phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.

Khi đó anh đứng trong góc cách cô không xa, muốn đi an ủi cô đừng khóc, hoặc là ngồi ở bên cạnh cho cô mượn một bờ vai.

—— Nhìn qua cô thật sự rất cần.

Nhưng cuối cùng, anh không làm gì cả.

Chẳng qua là ban đêm gió thổi lạnh lẽo, anh ở một băng ghế dài khác cùng cô ngồi cả đêm.

Chẳng qua là sáng sớm ngày thứ hai, lần đầu tiên anh trốn học, anh tìm tất cả các cửa hàng gần Nhất Trung để mua một lượng lớn bóng đèn, leo lên thang rồi thay mới từng bóng đèn trên con đường đêm ấy cô từng đi qua.

Thế giới của cô không nên có gì cản đường.

Cũng không nên có bóng tối.



Hứa Bùi nhấc chân, đi vào phòng học lớp 10-21, giơ tay ấn mở tất cả bóng điện.

Nhan Thư che mắt: “Anh mở nhiều đèn làm gì!”

Hứa Bùi cười: “Anh thích sáng một chút.”

Nhan Thư ngoắc ngoắc đầu ngón tay về phía anh: “Tới đây.”

“Làm gì?” Anh nhíu mày.

“Anh vừa mới làm gì rồi?”

“Mượn chìa khóa.”

Anh vừa gọi điện thoại cho chủ nhiệm nói rõ ý định, ông rất vui lòng cho mượn chìa khóa căn phòng học này, vừa mới đi qua đúng lúc gặp mấy thầy giáo, hàn huyên mấy câu, thuận tiện mời mấy thầy tham gia hôn lễ của bọn họ.

Nên mới để cô chờ một hồi.

Nhan Thư ồ một tiếng, suy nghĩ một chút lại nói: “Vậy anh có thể mượn cả chìa khóa phòng học của anh từng học không, căn phòng học này thì chỉ có kỉ niệm của em lại không có của anh.”

Hứa Bùi ngồi trên bàn cong eo, cúi người nhìn cô: “Không cần, anh cũng có rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ ở căn phòng học này.”

Nhan Thư khó hiểu, nhìn xuyên thấu ánh mắt đen láy của anh giống như đọc được cái gì.

Cô mở miệng: “Ví dụ như?”

Hứa Bùi không trả lời, chỉ cười nhạt một tiếng.

“Nói mau!”

“Không nói.”

Nhan Thư không ngần ngại kéo anh rồi đưa tay véo, người anh hơi nghiêng một bên, linh hoạt né tránh.

Cô tức ngứa răng: “Anh chạy cái gì, ngồi lại đây.”

“Ngồi đâu?”

Nhan Thư vỗ vỗ băng ghế bên phải: “Bên cạnh em.”

Hứa Bùi nhướng mày, cố ý chọc tức cô: “Không ổn lắm đâu, anh cũng không phải là các bạn học cùng lớp với em.”

Nhan Thư cũng nhướng nhướng mày: “Nhưng anh là người nhà của bạn học lớp chúng em, ngài Hứa.”

Hai chữ ‘người nhà’ giúp cô thành công lấy lòng Hứa Bùi, anh cong cong khóe môi, ngồi xuống cạnh cô.

Rồi sau đó, một cái đầu vô cùng tự nhiên nhích lại gần, mái tóc cùng khăn voan trên đầu cô nhẹ nhàng buông xuống vai anh.

Ánh đèn flash lóe sáng, nhiếp ảnh gia nhanh chóng bấm chụp, còn ngại không đủ: “Lại thêm hai tấm.”

Linh cảm của anh ta bỗng tăng lên:

“Anh Hứa, anh cúi xuống nhìn vợ chăm chú, ánh mắt phải sâu —— rất tốt, chính là kiểu này! Vô cùng đẹp…”

“Cô Hứa, cô hơi nhìn sang cửa sổ đằng sau anh Hứa đi, âyyy đúng rồi… Hoàn mỹ!”

“…”

Nhiếp ảnh gia hứng thú bừng bừng chụp hơn mấy trăm ngàn tấm hình, đến khi những người khác trong đoàn tới hỏi anh ta độ tiến triển, mới thỏa mãn thu tay.

Thật ra thì hình đã sớm đủ bộ, thậm chí còn thừa, chỉ là nhiếp ảnh gia như anh ta làm sao cũng thấy không đủ.

Thấy đàn em bên cạnh đi qua, nhiếp ảnh gia vội vàng đưa máy ảnh qua như hiến vật quý: “Em xem, anh chụp tốt biết bao! Chậc chậc…”

“Chụp không tệ.” Người đàn em gật đầu nhưng sâu kín nói một câu: “Chủ yếu nhất vẫn là vợ chồng người ta dáng dấp tốt.”

Nhiếp ảnh gia không phục: “Nhưng cũng cần động tác hướng dẫn với cả ánh mắt nghệ thuật của anh! Em nhìn mấy tấm này, ánh mắt này, không khí này, thật quá đẹp đi!”

Đàn em không chút lưu tình phơi bày sự thật: “Động tác anh thật sự chỉ đạo không ít, còn ánh mắt là anh hướng dẫn sao? Không phải anh còn chưa kịp hướng dẫn thì hai người bọn họ đã tự động chuẩn bị xong ánh mắt rồi à?”

Nhiếp ảnh gia: “…” Hình như đúng là vô lực phản bác.

Người đàn em kia lại đụng đụng cánh tay anh ta: “Anh nhìn xem, sao lúc này anh không vào chụp hình đi? Ánh mắt của anh Hứa nhìn vợ, aydo anh thấy không, cái này cũng có thể trực tiếp lên hình được rồi, chậc chậc…”

Cô nói xong, không nghe được lời đáp lại, quay đầu liền thấy vị nhiếp ảnh gia nào đó lại giơ máy lên, liều mạng nháy máy.

“…”



Hiệu suất đoàn chụp ảnh rất cao, chụp xong hai bộ ảnh mới hết ba tiếng, một đám người xách đồ dùng chụp ảnh lưu loát đi ra khỏi Nhất Trung, lúc lên xe Nhan Thư đột nhiên “Ôi” một tiếng.

“Sao vậy?”

“Hình như ban nãy em làm rơi thẻ tên rồi.” Nhan Thư vừa nói liền muốn xuống xe đi lấy: “Mọi người đợi tôi một chút, tôi đi lấy.”

Lại bị một bàn tay ấn vào trong xe, Hứa Bùi thấp giọng: “Anh đi, em ở đây chờ anh.”

Vừa nói, anh vừa nhét cô vào trong xe, lúc này mới yên tâm quay trở lại.

Bác bảo vệ có ấn tượng rất sâu với anh, Hứa Bùi chỉ nói đôi câu đơn giản đã để anh vào trường học, dọc theo gạch đỏ ở sân trường đi không bao xa, vừa mới bước một bước vào phòng học, lại nghe thấy một âm thanh phía sau: “Hứa Bùi!”

Anh quay đầu lại, một nam sinh cao gầy chạy tới: “Là cậu thật à, tôi còn tưởng mình nhìn lầm rồi! Sao có thời gian trở về trường vậy? Cậu đi đâu đây?”

Lạc Đông Nguyên, con trai của chủ nhiệm Lạc, hai người có quan hệ không tệ hồi cấp ba, thi hệ cao đẳng vào trường Đại học Hải Thành, lúc Hứa Bùi đi Hải Thành diễn thuyết còn gặp qua.

Hứa Bùi cười, vỗ một cái vào bả vai anh ấy, chân vẫn không dừng, lời ít ý nhiều: “Phòng học.”

Lạc Đông Nguyên lên tầng cùng anh: “Đến phòng học làm gì —— Ây, cậu lại đi nhầm?”

Anh kéo Hứa Bùi, chỉ chỉ tấm bảng trước mắt ghi phòng học lớp 10-21: “Tại sao cậu lại đi nhầm tầng rồi, tôi nhớ lớp 12 năm ấy, cậu lúc nào cũng rẽ nhầm, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi… Ă, nhắc mới nhớ, khi đó trong lớp này có một em gái khóa dưới tên Nhan Thư, dáng dấp đẹp vô cùng, thành tích hình như cũng không tệ lắm, không biết thi vào đâu.”

Bước chân Hứa Bùi hơi ngừng, quay đầu lại, chậm rãi nhìn anh: “Cậu rất quan tâm cô ấy?”

Lạc Đông Nguyên cười: “Nói cái gì vậy, bây giờ tôi là người đã có bạn gái… Khụ… khụ chẳng qua khi đó là thời niên thiếu mà, ít nhiều gì cũng thích mỹ nữ.”

Anh ta nói xong, đột nhiên cảm giác ánh mắt Hứa Bùi là lạ, lập tức nói: “Ầy, cậu nhìn gì thế? Tôi nhiều nhất chỉ nhìn hai lần thôi, không giống người nào đó, giả vờ đi nhầm phòng học, chạy đến ngoài phòng học của em gái nhỏ người ta ——”

Hứa Bùi: “…”

Lạc Đông Nguyên đột nhiên phát hiện lời mình nói dễ gây hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Ui, không phải nói cậu đâu Bùi ca, tôi đang nói những nam sinh khác của lớp chúng ta í mà!”

“Những nam sinh khác? Ai?”

“Bạch Hạo này, Tiết Quốc Nam này,…”

Không biết có phải là ảo giác hay không, Lạc Đông Nguyên luôn cảm thấy hình như Hứa Bùi cầm điện thoại di động, âm thầm ghi nhớ tên của mấy người.

Anh ta lại nói, “Haiz, cậu cũng không phải là loại người như bọn họ, tôi tin cậu đi sai đường thật, tuyệt đối không thể nào nhìn lén em gái nhỏ, đúng không?”

Hứa Bùi không trả lời, chỉ ung dung thong thả cười nói: “Xem ra mắt nhìn người của cậu không tốt lắm.”

Lạc Đông Nguyên không kịp phản ứng: “Hả?”

Đang nói chuyện thì Hứa Bùi tiến lên hai bước, anh đứng ở cửa sổ trên bậc thang, tìm thấy chiếc thẻ thất lạc của Nhan Thư chỗ bàn học sinh.

Lạc Đông Nguyên bước nhanh theo kịp bước chân anh: “A đúng rồi, cậu còn chưa nói cậu tới đây làm gì. Đây là cái gì?”

“Tới chụp ảnh cưới.” Hai đầu ngón tay Hứa Bùi kẹp thẻ tên của Nhan Thư lắc lư trước mặt anh ta, trả lời vấn đề thứ hai, “Đây là thẻ tên của vợ tôi.”

Lạc Đông Nguyên mở to mắt: “Cái gì!!! Cậu cũng kết hôn rồi?”

Anh ta thấy mình có bạn gái đã quá nhanh tay, Hứa Bùi thậm chí còn chuẩn bị gần xong cả hôn lễ rồi???

Anh ta suy nghĩ một chút mà không dám tin tưởng, bật cười: “Tốc độ này của cậu, không hổ là đế vương của đội chúng ta. Chúc mừng!”

“Cảm ơn.”

“Chờ một chút.” Lạc Đông Nguyên đột nhiên kịp phản ứng: “Thẻ tên của vợ cậu? Vợ cậu cũng là học sinh trường chúng ta?”

Hứa Bùi khẽ ừ một tiếng.

Lạc Đông Nguyên hứng thú: “Tên gì! Nói không chừng tôi cũng biết!”

Mắt Hứa Bùi nhìn xuống thẻ tên, chỉ vào hai chữ được ghi trên thẻ, gằn từng chữ một: “Nhan Thư.”

Lạc Đông Nguyên: “… $#¥%…”

Anh ta kinh hãi một lúc lâu mới bình tĩnh nghĩ lại.

Từ từ, Hứa Bùi đã thu phục được em gái khóa dưới nhanh như thế, nói như vậy, trước kia cậu ta đã…

Lạc Đông Nguyên đột nhiên nhớ lại một ít chi tiết nhỏ.

Ví dụ như Hứa Bùi thấy ảnh Nhan Thư trong vòng bạn bè của Thư Nhu Nhi, ánh mắt bỗng trở nên bất thường, ví dụ như anh chưa bao giờ tham gia đại hội thể thao, lại chủ động xin ghép đội với các em lớp 10.

Còn nữa, ví dụ như, liên tục đi nhầm phòng học…

Không phải, mình mới vừa nói gì?

—— Tôi tin cậu đi sai đường thật, tuyệt đối không thể nào nhìn lén em gái nhỏ ——

Hứa Bùi đưa tay, vỗ hai cái lên vai anh: “Xem ra mắt nhìn người của cậu không tốt lắm.”

Lạc Đông Nguyên: “…”

Chẳng có một xu dính dáng gì đến anh! Ai có thể ngờ chứ!

Cậu ta là Hứa Bùi nha, thiên chi kiêu tử* thanh khiết, ai có thể nhìn ra cậu ta còn có một mặt như vậy?

(*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.)

Nhưng, một giây kế tiếp.

Vị ‘thiên chi kiêu tử’ này liền nói: “Tôi đi trước.”

“Giờ cậu đi luôn?” Lạc Đông Nguyên theo bản năng hỏi: “Lâu rồi không gặp, sao không ở lại chơi thêm lúc nữa?”

“Hôm nay không được.” ‘Thiên chi kiêu tử’ chậm rãi mở miệng, giọng nghe có chút tiếc nuối, lại có chút thiếu đánh, “Vợ tôi còn đang chờ tôi ở cửa, cô ấy khá dính người, tôi mà về chậm chỉ sợ phải quỳ bàn phím.”

Lạc Đông Nguyên: “…”

Cái này thật đúng là khó chấp nhận mà, anh ta đánh người nào đó một quyền: “Xùy, cậu thích quỳ bàn phím thì quỳ đi, khoe khoang trước mặt tôi cái gì!”

Hứa Bùi xoay người, cười: “Đi thật đây, mùng tám tôi tổ chức hôn lễ, thiệp mời qua hai ngày nữa tôi tự mình đưa tới, rảnh rỗi thì tới tham gia.”



Chuyện thiệp mời, Nhan Thư cũng không thể nào quản, chẳng qua là một ngày nào đó cô phải viết báo cáo, máy laptop quên ở công ty nên dùng máy của Hứa Bùi.

Kết quả mở laptop ra, phát hiện anh còn chưa tắt văn bản word.

Suốt mấy trang, tất cả đều là ý tưởng về thiệp mời giấy và thiệp mời điện tử.

Bên cạnh laptop là một chồng thiệp mời đã viết xong.

Nhan Thư vừa xem qua ý tưởng thiệp mời của anh, biết đại khái hình thức thiệp mời, ví dụ như trên góc phải có hai con cá nhỏ hôn nhau, đều là anh đích thân kiểm định thiết kế.

Ngón tay cô thong thả vuốt qua chỗ hai con cá, mở ra, chọn chiếc bút màu đỏ từ đống bút, vẽ một hình trái tim nho nhỏ ở chỗ khe hở giữa tên hai người.

Vẽ xong, cô nhìn trái tim mới ra lò, lại không nhịn được bật cười.

Làm sao bây giờ, thật ấu trĩ!

Thời cấp hai cũng không ấu trĩ như vậy.

Sau lưng có bóng mờ phủ xuống, Nhan Thư vừa quay đầu lại liền thấy Hứa Bùi đứng phía sau, hạ mắt nhìn trái tim nhỏ cô vừa vẽ.

Nhan Thư như tranh công, quay đầu nhìn anh: “Đẹp không?”

“Đẹp.”

Giọng người đàn ông rất nhẹ.

Anh cúi người, ôm trọn bàn tay phải của cô trong lòng bàn tay, cầm cả bút và tay cô viết ra mấy chữ trên khoảng trống ——

—— Khách mời: Vợ chồng Hứa Bùi, Nhan Thư.

Nhan Thư vội vàng ngăn cản: “Ây ây ây, điền sai rồi kìa! Chỗ này phải điền tên khách.”

“Không sai.” Hứa Bùi thong thả giơ tay khác rút thiệp mời trên tay của Nhan Thư ra, bỏ vào ngăn kéo nhỏ trong két sắt, cười một cái, “Tấm thiệp mời đầu tiên, phải là dành cho chính chúng ta.”

“Thiệp mời cho chính chúng ta, cũng là thư tình cho chúng ta.” Hứa Bùi mở miệng, giọng rất thấp, giống như đang thủ thỉ tâm ý, lại giống như đang đọc đôi câu thơ tình ngắn.

Nhan Thư nhìn anh, nghe được tiếng tim mình đập kịch liệt.

Ai nói học ban tự nhiên không lãng mạn.

Rõ ràng là lãng mạn đến chết mà!

Cô mới nghĩ được chưa đầy 2 giây, lại đối mặt với sự thật của ban tự nhiên.

“Đây là cái gì?” Nhan Thư nhìn đống đồ trong két sắt nhiều hơn một chồng văn kiện hợp đồng, hơi sững sờ.

Hứa Bùi hơi bất ngờ vì bị cô phát hiện những thứ này vào giờ phút này, nhưng cũng không tận lực né tránh, chỉ nhàn nhạt nói: “Bảo hiểm.”

“Cái này là bảo hiểm nhân thọ, cái này là bảo hiểm tai nạn, cái này…”

Hứa Bùi mở từng cái một cho cô xem.

Nhan Thư không xem cẩn thận, chỉ chú ý tới tên người thụ hưởng.

Tất cả bảo hiểm của anh, một đống kia đều viết một cái tên.

Người thụ hưởng: Nhan Thư.

Nhan Thư hơi sững sờ: “Anh, anh mua nhiều bảo hiểm như vậy làm gì?”

Người thụ hưởng còn đều viết tên cô.

“Em nghĩ đi đâu vậy.” Hứa Bùi bất đắc dĩ búng trán cô, “Chẳng qua là anh cảm thấy, trên thế giới này bất kỳ chuyện gì cũng có thể sẽ phát sinh trên bất cứ ai.”

Nhan Thư như đoán được ý của anh.

Mười mấy hợp đồng bảo hiểm tiền tỉ, chỗ người thụ hưởng đều là hai chữ “Nhan Thư” mạnh mẽ hữu lực.

Cô nhìn chằm chằm những cái tên kia hồi lâu.

Chốc lát, cô ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn về phía anh, hốc mắt hơi đỏ.

Anh đối mắt với cô, đưa tay xoa đầu cô hai cái, mở miệng, giọng vừa thấp lại trầm: “Anh muốn khi anh mất, nếu phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cũng có thể bảo vệ em một đời chu toàn.”

Nếu anh mất, vẫn bảo vệ em một đời chu toàn.

Đây có thể coi là lời hứa hẹn lãng mạn nhất anh dành cho cô.



Ba mươi Tết.

Sáng sớm Hứa Bùi và Nhan Thư đã lái xe về sông Liễu Hà, sau khi ăn cơm đoàn viên cùng ông cụ Nhan, ngồi chơi một hồi sau đó lái xe trở về Lan Thành.

Vợ chồng Hứa Thành Sơn đã mua xong câu đối, đến lúc bọn họ về, hai vợ chồng già đang cãi nhau về chỗ dán ở cửa.

“Chữ Phúc này phải dán ngược!”

“Chữ Phúc ở cửa không được dán ngược!”

“Thím Lý, bà nói một chút xem, chữ Phúc này rốt cuộc phải dán thế nào?”

Thím Lý bưng một chén nhựa cao su, tay chân luống cuống đứng ở cửa, thấy hai vợ chồng son Nhan Thư tới, vội vàng nhìn về phía hai người bọn họ cầu giúp đỡ.

Nhan Thư mở cốp xe: “Ba, mẹ, chúng con có hơi nhiều đồ, ba mẹ có thể qua giúp chúng con một chút không?”

Cô vừa mở miệng, đôi vợ chồng già giống như được tướng quân ra chỉ thị, lập tức đình chiến một trước một sau vui vẻ đi tới: “Mua nhiều vậy à! Mệt nhọc lắm phải không?”

Nhan Thư cong ánh mắt cười: “Không mệt ạ, con thuận đường mua đèn lồng, còn có nút cát tường, có thể treo lên cây tùng ở cổng.”

Trên thực tế, đèn lồng và nút cát tường đỏ rực không chỉ tạo nên hình dáng rất khác biệt cho cây tùng, mà còn trải rộng mỗi một xó xỉnh của biệt thự Hứa gia.

Bình hoa ở chỗ huyền quan cắm cành sồi xanh căng đầy đỏ rực rỡ, bàn đọc sách phong cách cổ xưa cùng bút gỗ thượng hạng, ngay cả bên cửa sổ sát đất cho tới những cành hoa mai cũng bị treo đèn lồng nhỏ đỏ tươi.

(*Trong phong thủy học, không gian tính từ cửa ra vào đến phòng khách được gọi là huyền quan.)

Trước cửa sổ sát đất, đôi tay Hứa Bùi vòng hai chân cô gái trước mặt, thoải mái ôm lấy cô.

Nhan Thư chỉ huy anh: “Sang trái chút, sang trái chút nữa… Ấy ấy, chính là vị trí này, cao hơn một chút nữa, đúng rồi đó!”

Cô hài lòng nhìn căn phòng từ trong ra ngoài toàn màu đỏ: “Tốt lắm, đại công cáo thành.*”

(*Chỉ một ai đó cuối cùng cũng thành công trong một việc gì đó.)

Lại bị Hứa Bùi ấn vai, người đàn ông thấp giọng: “Còn chưa ổn.”

“Hả?”

Anh xuyên đèn lồng nhỏ phiên bản bỏ túi vào khóa kéo trên quần áo Nhan Thư, buộc cẩn thận.

Cô hơi cử động, đèn lồng nhỏ rung rung theo động tác của cô, nhìn qua rất đáng yêu.

Hứa Bùi cười: “Bây giờ mới coi như ổn. Đi thôi, đèn lồng nhỏ của anh.”

Người một nhà làm việc xong, vô cùng vui vẻ ăn cơm đêm giao thừa, vây quanh ở phòng chiếu phim trong nhà xem Xuân Vãn, cướp lì xì, một mảnh cười nói.

Chỉ có mình Hứa Bùi không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay.



Đồng hồ điểm 12 giờ, tiến tới một năm mới.

Trang đầu diễn đàn Lan Đại, trong một mảng chúc mừng năm mới, post [Vợ chồng Thần Hoa phát đường!!!] leo lên trên cùng.

[Ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của Hứa Bùi lại tới!!!]

[Cả nhà, lúc tiếng chuông điểm 12 giờ, tất cả mọi người đều chúc mừng năm mới vui vẻ, Hứa thần lại bỏ chút thời gian để gửi thiệp mời đám cưới!]

[Ha ha ha ha ha ăn Tết có là gì, đương nhiên là phát cẩu lương quan trọng hơn nha! Phát thiệp mời đám cưới với bà xã, nhất định phải phát vào thời khắc thiêng liêng này để tất cả mọi người đều nhìn thấy!]

[Các bạn học, nói thật, tôi rất hâm mộ người nhận được thiệp mời! Lớn từng này chỉ mong được đến hiện trường hôn lễ gặm CP a a a!!! Bạn học nào nhận được thiệp mời, không có người nhà đi cùng, không ngại nhiều hơn một người chị em bạn dì ruột chứ?]

[…]

Ở một đầu khác của thành phố.

Lam Tu Minh đang nghịch di động, bị mẹ anh kéo tay áo: “Aiz con nhìn xem, ảnh cưới mà anh họ con đã chụp này, cũng rất không tồi, con nhìn dáng vẻ cười của thằng bé xem, con từng thấy thằng bé cười như vậy bao giờ chưa? Có thể thấy cô dâu này rất hợp ý thằng bé.”

Lam Tu Minh quay đầu: “Ảnh kết hôn, xem ở đâu ạ?”

“Vòng bạn bè của anh họ con!” Bà thuận tay react tim một cái, tấm tắc hai tiếng, “Dáng dấp của chị dâu con cũng thật xinh xắn, mẹ thấy so với mấy minh tinh nổi tiếng còn xinh đẹp hơn! Aiz, không phải lần trước con nói là tới nhà bọn họ sao, con có gặp được con bé không? Như thế nào, có phải rất xinh xắn không?”

Lam Tu Minh nghĩ tới chuyện này liền có chút buồn rầu, anh xua xua tay: “Đừng nói nữa mẹ, không thấy.”

Mẹ anh kỳ quái nói: “Tại sao lại không thấy?”

Lam Tu Minh duỗi hai cái chân dài ra, nhún nhún vai khó hiểu: “Sao con biết!”

Chẳng những không thấy còn đóng chặt cả cửa, chỉ sợ gió thổi cũng không lọt.

Anh thoát khỏi game, mở vòng bạn bè trên WeChat, quả nhiên trong một mảng chúc mừng năm mới, xen lẫn là thiệp mời kết hôn của anh họ anh.

… Vô cùng đặc biệt.

Không chỉ có vậy, dường như anh họ còn sợ anh không thấy được, cố ý gửi thiệp mời cho anh.

Lam Tu Minh đang muốn mở ra, điện thoại của mẹ anh từ bên cạnh đưa tới: “Con nhìn một chút, con xem dáng vẻ chị dâu nhỏ của con quá đẹp, quá xinh xắn rồi!”

Tuy mẹ anh hơi kém ngữ văn, hình dung người khác đẹp mắt sẽ chỉ có mấy từ này.

Nhưng mắt thẩm mỹ lại vô cùng hợp với anh.

Có thể được bà khen xinh mấy lần liên tục, xem ra dung mạo của vị chị dâu này thật sự hơn người, anh nhấc mi mắt, liếc nhìn.

Quả thật vô cùng đẹp mắt, chỉ là không biết tại sao, anh nhìn mặt cô, cảm thấy hơi hơi quen quen.

Mẹ anh lại nói: “Có thể không quen mắt sao? Người ta là phóng viên của chuyên mục《 Chân tướng bên bạn 》, chương trình này rất nổi đó, hàng xóm xung quanh nhà chúng ta ai cũng thích xem.”

Chuyện này Lam Tu Minh có nghe nói, anh lắc đầu: “Không phải loại quen mắt đấy.”

“Vậy là loại quen mắt nào?” Mẹ anh kỳ quái hỏi.

“Con cũng không nói ra được, nhìn thật…” Lam Tu Minh còn chưa dứt lời, ánh mắt hướng xuống đảo qua, phút chốc chú ý tới một vật, mí mắt anh hơi giật: “Mẹ phóng to ra một chút… Ấy không phải phóng to mặt, là chỗ ngón tay đó!”

Mẹ anh một bên phóng to, một bên lẩm bẩm: “Ngón tay thế nào? Đeo chiếc nhẫn kim cương lớn mà thôi, không có gì đặc biệt!”

Lam Tu Minh không nhúc nhích nhìn chiếc nhẫn kim cương kia, trong đầu đột nhiên nghĩ đến tiểu thư Thỏ gặp được trong bữa tiệc hóa trang ở đài truyền hình Lan Thành.

Tiểu thư Thỏ đưa ngón tay ra, lắc lư trước mặt anh, trên tay chị dâu anh cũng đeo chiếc nhẫn kim cương to hình giọt nước giống y đúc.

Lam Tu Minh như bị sét đánh.

Anh trầm mặc thật lâu, rồi sau đó chậm rãi bưng kín mặt: “…”

Ngày đó anh có nói gì mê sảng không???

Không trách anh họ đuổi anh ra ngoài, còn nói cả đời không để anh thấy chị dâu nhỏ!



Thời gian trở về 10 phút trước.

Trên TV, một hàng người và người dẫn chương trình đếm ngược, chuẩn bị cùng nhân dân cả nước nghênh đón một năm mới lại đến.

“Năm! Bốn…”

Nhan Thư lười biếng tựa vào ngực Hứa Bùi xem TV, bên cạnh đưa qua một bàn tay, trượt theo cổ tay cô một đường xuống dưới, cầm tay cô.

“Ba! Hai…”

Khóe môi Nhan Thư nâng lên nụ cười, cổ tay chuyển một cái, năm ngón tay nhỏ nhắn chậm rãi xuyên vào bàn tay anh, cầm tay anh từng chút từng chút.

Hứa Bùi đã từng nói, mười ngón tay đan vào nhau như vậy mới tính là nắm tay.

“Một!”

Trên ghế sofa, hai bóng người dựa sát nhau, hai bàn tay một lớn một nhỏ nắm chặt một chỗ, tựa như không chứa được dù nửa khe hở.

Người dẫn chương trình hân hoan vui sướng hô: “Năm mới vui vẻ!!!”

Bên tai Nhan Thư cũng có một giọng nói: “Năm mới vui vẻ, Kiều Kiều.”

Rất nhạt, rất nhẹ.

Nhưng khiến cô an tâm.

“Năm mới vui vẻ, Hứa Bùi.” Nhan Thư thầm chọc chọc nhéo mu bàn tay anh, nở một nụ cười rạng rỡ vui vẻ, “Chúng ta đã nắm tay nhau một năm rồi.”

“Ừ.” Ngón cái của Hứa Bùi gõ xuống màn hình điện thoại, bấm đồng hồ bấm giây gửi thiệp mời điện tử, ở bên người cô thấp giọng cười, “Nắm tay nhau một năm rồi.”
Bình Luận (0)
Comment