Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường

Chương 70

Sáng sớm hôm sau, một vài chuyên viên trang điểm và tạo hình cầm theo dụng cụ đến, dựng cô dậy, ba chân bốn cẳng bôi bôi chét chét trên mặt cô.

Mấy ngày nay Nhan Thư đã quen với sự cưng chiều của Hứa Bùi, toàn là trời sáng mới lười biếng thức dậy, lúc này buồn ngủ không dậy nổi, mắt cứ díp lại ngáp một cái, mơ mơ màng màng nghe giọng của Điền Tư Điềm và mấy chị em đang líu ra líu ríu ngay cửa:

“Hoàng Nhân Nhân, lát nữa chị trông cửa, em với Tiểu Ưu sẽ đi giấu giày.”

“Điềm Điềm, giấu ở đây này!”

Giấu giày?

Nhan Thư lập tức lên tinh thần, nhấc mí mắt, rướn cổ xem chỗ các cô ấy giấu.

Chuyên viên trang điểm vội hô lên: “Cô chủ, cô đừng nhúc nhích.”

Điền Tư Điềm giấu giày xong, quay đầu lại: “Nhan Nhan, cậu ngồi đó trang điểm đi, bên này cứ giao cho chúng tớ!”

Nhan Thư hậm hực từ bỏ ý đồ mật báo, bỏ điện thoại xuống: “… Ò.”

Mấy người này giấu giày xong lại bắt đầu bàn bạc cách làm khó Hứa Bùi, bàn tới bàn lui mà vẫn chưa tìm ra cách nào tốt.

Thật sự không có cách nào, danh xưng “thần” của của Hứa Bùi còn đó, người nào dám khoa tay múa chân chứ.

Đôi mắt Nhan Thư đảo liên tục, xen vào đúng lúc: “Tìm giày là được rồi, thử thách nhiều quá cũng không vui. Chúng ta giấu kỹ như vậy, chắc anh ấy khó mà tìm được.”

Mọi người cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, cuối cùng cũng đồng ý với phương án này.

Mười phút sau, mọi người nhìn Hứa Bùi chỉ tốn mười giây đã tìm thấy giày đều rơi vào trầm tư.

Mấy người bọn họ châu đầu ghé tai: 

“Chẳng phải chúng ta đã giấu rất kỹ sao, sao có thể tìm ra nhanh như vậy?”

“Đúng thế, mười giây đã tìm được, Hứa thần lợi hại lĩnh vực toán học thì không tính, nhưng việc cỏn con như tìm giày này cũng thật nghịch thiên?”

“Hay là có người mật báo?”

“Ý cậu là, có phản đồ trong nhóm chúng ta?”

Mấy chị em không hẹn mà cùng im lặng vài giây, sau đó mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía cô dâu đang vui tươi hớn hở – Nhan Thư, trăm miệng một lời chất vấn: “Nói, có phải cậu là phản đồ hay không!”

Nhan Thư: “QAQ”

Cô giơ hai ngón tay lên thề: “Tớ thề tớ không phải, tuy tớ từng có ý nghĩ này nhưng không hề làm nha!”

Chính xác hơn là, cô có nháy mắt với Hứa Bùi nhưng chưa kịp gì hết, Hứa Bùi đã đến thẳng giường lật đệm lên, cứ như vậy… tìm được một chiếc giày.

Anh quay người… lại tìm được chiếc thứ hai.

Trong toàn bộ quá trình, cô còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy anh cầm ‘đôi giày thủy tinh’ của cô đứng trước mặt.

Điền Tư Điềm căm giận: “Có cái suy nghĩ đó cũng không được!”

Hoàng Nhân Nhân: “Đúng! Nghĩ thôi cũng không được!”

Vưu Giai: “Suy nghĩ cũng chính là phản bội chúng ta!”

Mấy chị em đoàn kết chưa từng thấy, tức giận trách móc cô: “Phản đồ.”

Nhan Thư: “…”

Hứa Bùi mặc bộ vest được cắt may khéo léo đang đứng ở đuôi giường.

Nắng sớm đầu xuân chiếu xuyên qua cửa sổ trong suốt, rơi trên đỉnh đầu mềm mại cùng với sườn mặt góc cạnh của anh khiến khuôn mặt lạnh lùng ấy có chút dịu dàng.

Hứa Bùi rũ mắt, nhìn công chúa của anh đang ngồi ngay ngắn trên giường, quỳ một chân xuống tấm thảm lót sàn mềm mại, bàn tay to nâng cổ chân cô lên, mang đôi giày thủy tinh vào từng chút một.

Anh cúi người xuống, đặt lên mu bàn chân cô một nụ hôn nhẹ nhàng, giữa tiếng reo hò phấn khích của mọi người, anh ngước đôi mắt chứa đầy ánh nắng ban mai dịu dàng, nhỏ nhẹ nói: “Anh tới đón em, cô gái nhỏ nằm vùng của anh.”



Tuy tìm được giày rất nhanh, nhưng Hứa Bùi vẫn rất hào phóng cho chị em tốt của cô mỗi người một bao lì xì to, khiến mấy chị em mặt mày hớn hở đếm tiền, không còn thời gian nghĩ cách làm khó anh nữa.

Người đàn ông bế ngang cô dâu lên, cười nhẹ, bước nhanh đến cửa.

Khoảng cách giữa hai nhà không xa, đi xe hai mươi phút đã đến biệt thự Hứa gia.

Thẳng cho đến lúc bị anh ôm vào nhà, Nhan Thư vẫn còn thắc mắc mãi: “Sao anh có thể tìm được nhanh như vậy, cách nào thế?”

Hứa Bùi chỉ cười không nói.

Cô nhéo nhéo gáy anh: “Nói đi mà.”

“Mật khẩu hình như không đúng, nếu không,…” Vẻ mặt Hứa Bùi tự nhiên nhưng giọng nói lại mang theo vài phần ám chỉ mờ ám: “Thử đổi phương pháp khác xem? Hửm?”

Trong nháy mắt Nhan Thư đã hiểu được ý tứ của Hứa Bùi.

Nhan Thư tức giận đến ngứa cả răng, nhưng không biết phải làm sao với anh, chỉ đành miễn cưỡng chu môi hôn lên mặt anh một cái: “Như vậy được rồi chứ?”

“Mật khẩu chính xác.” Hứa Bùi cười rộ lên: “Cũng không phải cách gì, ánh mắt mấy chị em kia của em căn bản là không giấu nổi thứ gì, anh vừa mới vào cửa là mấy cô đã bắt đầu tránh đông nhìn tây, chỉ thiếu điều viết lên mặt dòng chữ ‘giày ở dưới đệm và ở trong ngăn kéo thứ tư bên trái’.”

“Đơn giản thế à?”

Nhan Thư trợn tròn mắt.

Cô còn muốn nói gì đó liền thấy một đứa bé mũm mĩm lon ton chạy ra, có người đuổi theo sau đứa bé nhìn thấy đoàn người bọn họ, rất ngạc nhiên: “Cô dâu đến rồi!!”

Vừa không chú ý chút xíu, đứa bé béo lùn tròn trịa đã chân trái giẫm chân phải lao đầu vào làn váy bung xõa của Nhan Thư.

Mọi người ồn ào cười to.

Đứa bé làm bộ muốn khóc, lại bất thình lình nhìn thấy chị gái trước mặt giống như tiên nữ, trong nháy mắt đã quên chảy nước mắt, chỉ biết gãi gãi đầu nhỏ, bật ra mấy từ đơn bằng giọng sữa: “Tiên, tiên… nữ, nữ…”

Những người lớn đứng phía sau đứa bé cười rộ lên: “Cháu muốn nói cô dâu xinh đẹp như tiên nữ đúng không?”

Đứa nhỏ ‘ư ư’ hai tiếng, cái đầu nhỏ gật gù như mổ thóc.

Nếu bây giờ bé mặc một bộ đồ con gà xinh xắn, nói không chừng có thể trà trộn vào trong đàn gà mái, đánh lừa mọi người.

Nhan Thư thích thú nhéo khuôn mặt nhỏ của cô bé một cái, lại bế bé lên, cẩn thận hỏi: “Chị hôn em nhé?”

Người lớn trong nhà còn chưa lên tiếng, cô bé đã chủ động đưa khuôn mặt nhỏ đến trước mặt cô, vui vui vẻ vẻ: “Hôn, hôn…”

Ayoo, đáng yêu quá đi mất!!

Nhan Thư rất nóng lòng muốn thử, thò lại gần hôn mấy phát lên má cô bé.

Còn muốn nắm chặt cơ hội hôn thêm hai cái thì đã nghe thấy giọng nói lên án phát ra từ người đàn ông bên cạnh: “Bà xã thật là bất công, hôn cô nhóc này nhiều như vậy, hôn anh mỗi một cái mà còn là làm cho có lệ.” 

Mặt Nhan Thư đỏ lên, xác nhận xung quanh không ai nghe được mới thở phào, ngước mắt lên liền đối diện với đôi mắt đen láy của đứa bé.

Đứa bé này hình như nghe hiểu lời bọn họ nói, đưa cái miệng bé xinh qua bẹp một cái trên cằm Nhan Thư, sau đó lại diễu võ dương oai cười nhếch mép với Hứa Bùi.

Dáng vẻ tranh sủng của cô bé khiến mọi người vui vẻ cười rộ lên, vị chủ hôn bước đến chúc mấy lời cát tường rồi đưa cô bé và một bé trai khác đến bên giường lăn một vòng, một bên cười nói: “Chúc hai vợ chồng tân hôn cử án tề mi*, vĩnh kết đồng tâm**, trời cao ban phước, sớm sinh quý tử!!”

[*Cử án tề mi (nâng mâm ngang mày): Câu thành ngữ này có ý chỉ người vợ thương yêu chồng, hoặc vợ chồng cùng tôn trọng và thương yêu lẫn nhau

**Vĩnh kết đồng tâm (nút thắt vô tận) phản ánh triết lý của đạo Phật về vòng luân hồi, không có điểm khởi đầu và điểm kết thúc. Nó tượng trưng cho cuộc sống yên lành, ít rắc rối, bệnh tật, đau đớn hay thất bại. Đây cũng là biểu tượng của tình yêu chung thủy, gắn bó trọn đời.]



Trong phòng thay đồ, Nhan Thư mặc váy cưới chính ngồi trước chiếc gương được chạm khắc theo phong cách châu Âu, Thư Ninh ngồi bên cạnh tấm tắc: “Quá đẹp, quá đẹp! Hôm nay em thật sự đẹp muốn chết mà!”

“Đừng nói nữa, đừng quên hôm nay chị phải cho em bao lì xì lớn đó nha.” Nhan Thư nhướng mày.

Hai người từng đánh cược, cược ai kết hôn trước thì người còn lại phải tặng một bao lì xì lớn sáu chữ số, hai tháng trước khi Thư Ninh đang đắc ý về hôn lễ của mình, không ngờ mới đảo mắt một cái đã bị vả mặt.

Ai mà nghĩ đến việc nửa năm trước Nhan Thư đã kết hôn rồi chứ, đã thế còn trước cô hai tháng!

Thư Ninh tức giận: “Biết rồi, chắc chắn sẽ không thiếu của em!”

Lại nghĩ đến cái gì, ngập ngừng hỏi: “Kiều Kiều, hôm nay em thật sự không mời mấy người bên ba em à?”

Nhan Thư để một số nhà tạo mẫu chỉnh trang váy cưới của cô, mỉm cười lười biếng: “Mời bọn họ để làm gì.”

Thư Ninh nhún vai: “Cũng đúng.”

Lại nói tiếp: “Nhưng mà hiện tại mỗi ngày ba em đều bận đến sứt đầu mẻ trán, đoán chừng cũng không có mặt mũi tham dự đâu.”

Nhan Thư: “Hả?”

“Em không biết sao?” Thư Ninh ném cho cô một ánh mắt nhiều chuyện: “Lần trước Chung Diễm tới nhà chị khóc lóc náo loạn cả buổi, nói ba em ở bên ngoài nuôi kẻ thứ ba vừa trẻ vừa đẹp, mua nhà cửa, châu báu trang sức cho cô ta. Đã thế cô tiểu tam kia còn mang thai, vác cái bụng to bự đến trước mặt bà ta diễu võ giương oai, chị thấy bà ta sắp bị tức chết rồi.”

Vưu Giai nghe được lời này, vui vẻ: “Xứng đáng! Lúc trước không phải bà ta cũng là tiểu tam thượng vị sao! Có câu nói như thế nào nhỉ, kẻ thứ ba chắc chắn sẽ gặp tiểu tam, không phải không bị báo ứng mà là thời cơ chưa đến thôi! Đúng rồi, sao bà ta biết được chuyện đó? Tiểu tam tìm đến cửa ư?”

Thấy có người tiếp lời, Thư Ninh càng nhiệt tình: “Không phải, lần trước trong bữa tiệc sinh nhật không phải bà ta bị ngã đau sao, đã giải phẫu hai lần nhưng cũng không khá hơn. Đúng lúc nghe bệnh viện bên kia có một vị bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình, thế là đến khám, em đoán xem thế nào? Vừa lúc gặp phải Thư Chính Bình đưa người phụ nữ kia đi khám thai, hahaha cười chết chị rồi.”

Mẹ cô vừa vào cửa nghe thấy cô vui sướng khi người gặp họa, nhíu mày khiển trách: “Được rồi Ninh Ninh, tốt xấu gì họ cũng là cậu mợ của con, bớt nhiều chuyện lại.”

Thư Ninh trợn tròn mắt: “Mẹ Kiều Kiều mới là mợ của con, người đàn bà kia vẫn là bỏ đi, bọn họ càng thảm con càng vui vẻ.”

Nhan Thư biết Thư Ninh đang xả giận thay mình, trong lòng ấm áp, ý cười đầy mặt: “Được rồi, nói nhiều như vậy không bằng tặng em bao lì xì đi.”

Thư Ninh tức giận đến mức giậm chân: “Mẹ, mẹ nhìn em ấy kìa, có nhiều tiền như vậy mà còn nhớ thương con muỗi là con.”

Mấy người cười đùa một trận, hồi sau thấy có người chạy đến: “Cô dâu chuẩn bị đi vào nào!”



Bên ngoài cánh cửa cao 4 mét được chạm khắc theo phong cách châu Âu, mấy người đàn ông thân mặc âu phục chân mang giày da đang tiến tới.

Đi đầu là người đàn ông một thân âu phục tinh xảo, thân hình cao lớn soái khí, trên chiếc cổ thon dài đeo cà vạt đỏ rượu, áo sơ mi cài nút nghiêm túc bao lấy hầu kết nhô ra, mái tóc đen được chải chuốt kỹ lưỡng, đường nét khuôn mặt cương nghị.

Người đàn ông với ánh mắt lạnh lùng, khuôn cằm rõ ràng.

Giữa đám đông cực kỳ thu hút ánh nhìn.

Người đàn ông quay đầu lại hỏi: “Tóc tôi có rối không?”

Quan Văn Cường mặc đồ phù rể, liếc đỉnh đầu anh: “Không rối, Bùi ca này, cậu dùng hết nửa lọ keo xịt tóc, làm sao mà rối được.”

Hứa Bùi hơi hơi gật đầu, tiếp tục nhấc chân, giày da bóng loáng đạp lên thảm Ba Tư mềm mại, một lát sau anh lại nâng nâng cánh tay lên, nhỏ giọng: “Cường ca, giúp tôi nhìn xem cổ tay áo có phải bị lỏng không.”

Quan Văn Cường vội vàng tiến lên một bước, nghiêng đầu kiểm tra một hai lần: “Không hề nha, Bùi ca!”

“Ừ.” Hứa Bùi đáp lại rồi không nói gì nữa.

Quan Văn Cường nghi hoặc gãi đầu, phù rể Tiểu Lục Tử đứng bên cạnh cũng thò đầu qua: “Cường ca, cậu nói xem Bùi ca như này là… đang căng thẳng đúng không?”

Quan Văn Cường liếc nhìn cậu ta một cái: “Ban ngày ban mặt mà mê sảng cái gì vậy! Bùi ca có trường hợp nào chưa thấy qua! Lần trước nhận thưởng CUMCM, tôi sợ tới mức chân tay run rẩy, Bùi ca thì làm như chẳng có việc gì, còn tiếp chuyện cùng mấy ông già trong ban tổ chức! Lễ kết hôn nhỏ thôi mà, sao có thể căng ——”

Lời còn dứt, âm thanh đã dừng lại.

Hai người nhìn về phía người đàn ông đằng trước, im lặng mấy giây, Quan Văn Cường căng da đầu tiến lên phía trước, do dự mãi mới nói: “Bùi ca, cậu căng thẳng thật à?”

Sắc mặt Hứa Bùi như thường, liếc cậu ta: “Cậu cảm thấy có thể sao?”

Quan Văn Cường im lặng hai giây, chỉ chỉ tay anh ho khan: “Khụ, vậy tại sao cậu lại đi cùng tay cùng chân?”

Hứa Bùi hơi khựng lại, bình tĩnh điều chỉnh, quay đầu nhìn chăm chú vào hai người kia, hạ giọng hỏi: “Có à?”

Quan Văn Cường: “…”

Tiểu Lục Tử: “…”

Hai người trăm miệng một lời: “Không có! Tuyệt đối không có!”

Hứa Bùi thu hồi tầm mắt, cúi đầu cười khẽ không lý do.

Hóa ra anh cũng sẽ căng thẳng.

Hoặc nói đó không hoàn toàn là sự căng thẳng.

Chỉ là quá mức trân trọng, khó tránh khỏi luôn luôn cẩn thận.



Vừa đi vừa nói, mấy người bọn họ đã đến trước cửa đôi.

Hứa Bùi dừng chân, đối mặt với cửa lớn đúng lúc âm nhạc vang lên.

Anh duỗi tay, người bên cạnh đưa một bó hoa, vừa tiếp nhận là đúng lúc cánh cửa đôi chầm chậm mở ra.

Hứa Bùi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía cuối thảm đỏ tầng hai, một cô gái mặc váy trắng thuần khiết đứng trên cầu thang tròn.

—— Công chúa điện hạ của anh.

Xuyên qua lễ đường ồn ào, ánh mắt anh và cô chạm nhau giữa không trung.

Triền miên, lại lưu luyến.
Bình Luận (0)
Comment