“Ý cậu là, lúc sáng phỏng vấn giáo sư Tôn, nhân tiện, còn thu thập luôn cả Hứa thần… hả??”
Điền Tư Điềm cố gắng khiến bản thân thật bình tĩnh, nhưng vẫn vô thức cao giọng.
Nhan Thư vừa thu dọn cần câu hồng nhạt xong, lấy một miếng mặt nạ từ trong ngăn kéo ra đắp lên, ngồi trước máy tính trừng mắt nhìn cô ấy, “Sao cậu lại dùng từ ngữ nghe kỳ quái thế, nói cứ như tớ là kẻ trộm hoa. Còn có, nếu cậu mà còn to tiếng, có lẽ cả tòa ký túc đều nghe thấy.”
“Nhan Nhan, cậu đánh tớ một cái đi.”
“?”
“Xem xem có phải tớ đang nằm mơ không…”
Nhan Thư đeo kính vào, ngồi trước máy tính, lạch cạch gõ hai dòng: “Chị em yêu dấu, đừng có đùa giỡn nữa, đêm nay đừng nói nằm mơ, ngay cả thời gian ngủ còn không có đây này.”
Khẽ cong ngón trỏ, cô bấm vào thời gian biểu trên màn hình điện thoại, thở dài: “Bản thảo phải được giao trước bảy giờ sáng mai.”
Lúc này, Nhan Thư đang vội vàng gõ chữ nhưng điện thoại một giây cũng không yên, rung liên tục.
Bản thảo viết được một đoạn, cô cầm bàn chải đánh răng đi ra ban công, tiện thể cầm điện thoại còn rung lên xem.
Giao diện WeChat hiện rõ ràng 99+ đỏ chói, hầu hết trong số đó đến từ nhóm bạn cùng phòng “gà cợt nhả”*, trong nhóm phần lớn là tin nhắn “Aaaaa Nhan Nhan trâu bò, cmn thật lợi hại”, chẳng có thông tin gì hữu dụng.
(*Ngôn ngữ mạng, vài người luôn âm dương quái khí hoặc là cợt nhả được gọi là “gà cợt nhả” (tao kê – 骚鸡), nên mọi người dùng “lồng gà” để cảnh cáo những người quá cợt nhả sẽ bị nhốt vào lồng gà.)Sau đó ước chừng là quá mệt mỏi, đề tài dần dần chuyển sang đủ thứ chủ đề muốn trào phúng.
Ký túc xá của bọn họ gồm 4 người, Hoàng Nhân Nhân và Triệu Mễ hơn các cô một khóa, hiện đang học năm ba, từ tháng trước hai cô ấy đã được giới thiệu tham gia một chương trình tài năng với tư cách là thực tập sinh.
Hằng ngày, hai người họ than thở về công việc rất mệt mỏi, lại phức tạp, họ cũng là con người mà, cần nghỉ ngơi chứ, thỉnh thoảng hai cô ấy bát quái một số chuyện về những thực tập sinh trong cuộc thi.
Trước ống kính ai mà chẳng tỏ vẻ yếu đuối, nhút nhát, kỳ thật sau lưng lại là dân xã hội.
Vị XX nào thực lực rất tốt, bộ dạng còn đặc biệt đáng yêu, nhưng công ty quản lý lại không có năng lực, có lẽ không thể ra mắt.
Cuối cùng, Hoàng Nhân Nhân chợt nhớ tới một người.
Làm người đi: [Nhân tiện, có một cô gái ngoại hình không tệ, là sinh viên năm nhất của trường chúng ta, cô ấy tên là gì ấy nhỉ…]
Không được làm vợ bé của mèo meo: [Thư Nhu Nhi?]
Nhan Thư đang đánh răng bất chợt dừng lại.
Cô cụp mắt suy nghĩ đến cái tên đó, một lát mới lấy bàn chải đánh răng ra, nhổ bọt trắng ra ngoài.
–
Ngày hôm sau, Lâm Tuyết Mẫn và các em gái nói cười vui vẻ cùng đi đến văn phòng khoa Báo chí.
“Chị Lâm, bản thảo đã định xong rồi chứ?”
“Chuyện đó còn cần phải nói?”
Một cô gái vội vàng giơ tay: “Em muốn là người đầu tiên xem đó nha!”
“Em cũng muốn, em cũng muốn!”
Lâm Tuyết Mẫn cười: “Thôi được rồi, để chị đưa các em đến đó, nhưng phải giữ yên lặng. Chủ biên có yêu cầu rất nghiêm ngặt, không thể tiết lộ trước bản thảo.”
Mọi người hò reo nhảy nhót, đều bảo đảm sẽ giữ yên lặng, bỗng có người nhìn thấy trong góc có một bóng người cao gầy:
“Đó không phải là Nhan Thư à?”
“Sắc mặt nhìn qua không tốt lắm.”
“Hôm nay bản thảo sẽ được quyết định, sắc mặt của cô ta tốt mới là lạ, nếu tôi là cô ta thì tôi sẽ không đến.”
Mọi người ngầm hiểu ý, hé miệng cười trộm.
Chỉ có Tiểu Ưu đứng một mình giữa đám con gái, có chút hoài nghi bản thân.
Là ánh mắt của mình có vấn đề sao?
Tuy là Nhan Thư trông có vẻ hơi uể oải nhưng sắc mặt của cô ấy rất tốt mà.
Khuôn mặt non nớt trắng trẻo, hiện chút sắc hồng… rất thu hút.
Đại khái là nghỉ ngơi không tốt, Nhan Thư có chút lười biếng ngáp một cái, đôi mắt hơi đỏ bởi nước mắt.
Nhất thời đầu óc của nhan cẩu Tiểu Ưu có chút quay cuồng.
Lâm Tuyết Mẫn theo ánh mắt của Tiểu Ưu nhìn sang thì thấy trên hai mắt Nhan Thư hiện rõ quầng thâm, ra vẻ thân thiết đến hỏi thăm: “Nhan Thư, hình như tâm tình em không được tốt, chị giúp em xin nghỉ một ngày?”
Nhan Thư không có ý định phản ứng lại chị ta.
Mấy ngày nay cô đi câu cá với lão Tôn, sức khỏe tiêu hao nghiêm trọng, tối hôm qua lại lao vào viết bài đến 5 giờ sáng, hôm nay không khỏi cảm thấy buồn ngủ, chỉ muốn ở trong ký túc xá đánh một giấc thật ngon, nhưng lại bị liên hoàn gọi muốn đòi mạng của trưởng ban Tần thúc giục, đành phải lấy lại tinh thần đến đây một chuyến.
Không nghĩ tới lại đen đủi gặp phải Lâm Tuyết Mẫn ở đây.
Lâm Tuyết Mẫn liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, cười nói: “Em cũng đừng ủ rũ như thế, lần này không lấy được vị trí trang bìa chính tháng này, vẫn còn cơ hội lần sau mà. Có muốn chị nói với anh Tần cho em một phụ bản*?”
(*Phụ bản: ảnh hoặc tranh in rời, gập hoặc dán hờ trong sách hay tạp chí; bản in thêm vào một tờ báo hoặc quyển sách.)“Phụ bản?” Nhan Thư quay đầu nhìn về phía chị ta, “Ý của chị là loại phụ bản được dán lung tung bên ngoài trường học, như mấy tin tuyển dụng việc làm bán thời gian?”
Tạp chí chính của trường chuyên đưa những tin tức tổng hợp với chất lượng hàng đầu, đồng thời đây là chiến trường của những phóng viên.
Còn khi nhắc đến phụ bản, đều là các loại quảng cáo, tiết mục ngắn thượng vàng hạ cám* cái gì cũng có.
(*Thượng vàng hạ cám: đủ các thứ, từ cái quý nhất đến cái tầm thường nhất.)Từ vị trí phóng viên độc lập bị ném đến phụ bản, so với việc bị từ chối bản thảo còn mất mặt hơn.
Lâm Tuyết Mẫn nhướng mày: “Không phải đều là tạp chí của trường sao, phân chia rõ ràng như thế làm gì? Em đã bỏ công sức viết bản thảo, nếu như không được chấp nhận chẳng phải quá đáng tiếc sao? Em cũng không muốn lãng phí như vậy chứ?”
Sau khi cô ta nói xong, cả hai đã lên đến tầng ba.
Lâm Tuyết Mẫn quay đầu lại, cằm khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười nắm chắc phần thắng, vươn tay mở cửa, cười hỏi: “Như thế nào? Bản thảo đã được định chưa?”
Sau vài lần xét duyệt, một nam sinh với mái tóc màu vàng gãi đầu: “Đã quyết định rồi.”
Lâm Tuyết Mẫn tùy ý phân phó nói: “Tiểu Ưu, rót cho chị một ly nước, cảm ơn.”
Vừa nói vừa đi vào trong, giả vờ tò mò hỏi, “Ồ? Bản thảo của ai được chấp nhận? Của tôi, hay của Nhan Thư?”
Nam sinh tóc vàng nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Chợt tiếng gõ cửa phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Lâm Tuyết Mẫn quay đầu, nhìn về phía cửa thì sửng sốt: “Thầy Mã?”
Thầy Mã là tổng biên tập tạp chí của trường.
Đại học Lan nổi tiếng là có tinh thần học tập cởi mở. Do đó, tổng biên tập và giáo viên của tạp chí trường thường treo máy và không can thiệp vào việc chọn đề tài của sinh viên, công việc bình thường đều là trưởng ban khoa Báo chí phụ trách.
_____ Trừ khi xảy ra một sự kiện quan trọng.
Lâm Tuyết Mẫn tiến tới chào hỏi: “Thầy Mã, sao thầy lại ở đây?”
Người thầy Mã này đúng như tên gọi, mặt dài trông như mặt ngựa, lúc không cười có mấy phần dọa người, đám sinh viên có chút nơm nớp lo sợ ông ấy.
Hôm nay, trên mặt của ông lại theo ý cười, “Ây dà, đám thanh niên trẻ tuổi các em, không ngờ lại làm động tĩnh lớn như vậy, thầy đến đây một chuyến để khen ngợi không được hả?”
Lâm Tuyết Mẫn sững sờ, tim đập rạo rực: “Ý của thầy là?”
“Thầy đã xem qua bản thảo phỏng vấn của trang báo kỳ này. Rất tốt, rất tốt!” Thầy Mã không giấu giếm sự tán thưởng của mình, ân cần nhìn quanh một vòng, “Bạn học nào đã viết nó?”
Mắt Lâm Tuyết Mẫn sáng rực.
Đám chị em đứng đằng sau cao hứng, ba chân bốn cẳng đẩy chị ta: “Là chị ấy, là chị ấy, là đàn chị viết!”
Lâm Tuyết Mẫn giả vờ trấn định, bước tới nở một nụ cười khéo léo: “Là em, thầy Mã.”
Cô ta lấy nước từ tay Tiểu Ưu, ân cần đưa cho thầy Mã.
Người sau nở nụ cười hài lòng: “Em là Nhan Thư?”
Không khí bất chợt trở nên yên tĩnh.
Ngay sau đó, “choang” một tiếng, cốc nước rơi xuống đất, nước bắn tung tóe.
–
Bên trong phòng họp, Lâm Tuyết Mẫn thất thần nhìn tin tức từ điện thoại di động: [Chị Lâm, em hỏi thăm được, Nhan Thư đến phỏng vấn đàn anh Quan Văn Cường, là thành viên trong đội Hứa Bùi!]
Bên tai là giọng nói chậm rãi của thầy Mã: “Nhan Thư, thầy đã ghi những nhận xét trên bản thảo, chúng đã được gửi đến email của em. Sau khi em sửa đổi, hãy gửi cho nhóm Hứa Bùi để xác nhận. Nếu không có vấn đề gì, toàn bộ trang báo kỳ này sẽ giao cho em.”
Lâm Tuyết Mẫn nhéo nhéo lòng bàn tay: “Thầy Mã.”
Mọi người trong phòng họp đều nhìn về phía cô ta.
Lâm Tuyết Mẫn điều chỉnh nụ cười: “Thầy Mã, dù sao Nhan Thư chỉ phỏng vấn một mình đàn anh Quan Văn Cường, làm sao có thể đảm nhiệm cả trang báo? Không bằng _____”
Cô ta chưa kịp dứt lời đã bị thầy Mã cắt ngang: “Ai nói với em là em ấy chỉ phỏng vấn có mỗi Quan Văn Cường?”
“Dạ?”
Thầy Mã chỉ vào Nhan Thư: “Tham gia phỏng vấn còn có giáo sư Tôn và bản thân Hứa Bùi, bọn họ đều là người cốt cán trong đoàn đội!”
Phòng họp yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Đầu của Lâm Tuyết Mẫn ong ong, phải mất một lúc lâu sau cô ta mới phản ứng lại với những gì thầy Mã nói.
Cô ta dứt khoát quyết định, chuẩn bị lùi lại mà cầu việc khác.
“Là như vậy sao, thật sự chúc mừng em, Nhan Thư.” Lâm Tuyết Mẫn mỉm cười nhìn thầy Mã, “Thầy Mã, Nhan Thư là đàn em mà em rất tự hào. Em rất mừng vì đàn em có thể đảm đương được toàn trang báo, nhưng tin tức là dựa vào các độc giả đánh giá. Vì thế có thể cho hai người chúng em xuất bản hai bài báo cùng một lúc, càng khiến trang báo thêm đặc sắc hơn?”
Thầy Mã ngẩng đầu nhìn cô ta: “Ồ, bản thảo của em là gì?”
Lâm Tuyết Mẫn cười một cách cứng nhắc, nhanh chóng đưa bản thảo của mình.
Thầy Mã nhận lấy nó, cúi đầu quét mắt nhìn.
Lâm Tuyết Mẫn: “Bản thảo của em cũng viết về Hứa Bùi ——”
Thầy Mã xua tay ngắt lời cô ta, chỉ vào bốn chữ trong tiêu đề “Thanh mai trúc mã”: “Em nghĩ gì? Loại đề tài cưỡi ngựa xem hoa này có thể đưa vào tạp chí của trường?”
Lâm Tuyết Mẫn nỗ lực duy trì ý cười: “Thầy Mã, thầy không biết, Thư Nhu Nhi không chỉ là thanh mai trúc mã của Hứa Bùi, mà còn là nghệ sĩ ký hợp đồng của công ty Thiên Mã. Hiện tại cô ấy đang tham gia cuộc thi《Thần tượng cuộc sống mới 》, nhân khí rất cao, Weibo có hơn hai triệu fans.”
Thầy Mã là một lão già cứng ngắc, bảo thủ, nghe được lời này khẽ cau mày: “Dù nổi tiếng đến đâu, cũng chỉ là một nghệ sĩ trình diễn, có thể so sánh với việc đội Hứa Bùi giành giải Vàng ICM sao? Đặt một người như vậy trên tạp chí thích hợp à?”
Giọng ông ngày càng cao, khuôn mặt như kéo dài ra.
Rõ ràng là rất không vui.
Trong lúc nhất thời, không một ai trong phòng dám hé răng.
Các em gái của Lâm Tuyết Mẫn thậm chí còn xấu hổ, không dám ngẩng mặt lên.
Nhan Thư chống cằm, lúc đầu còn lười biếng xem câu chuyện cười, hiện tại khẽ nhướng mày, tỏ vẻ quan tâm mở miệng nói: “Chị Lâm là đàn chị mà em ngưỡng mộ nhất. Chị ấy đã dành rất nhiều thời gian để viết bản thảo, kết quả lại không được thông qua, em cảm thấy quá đáng tiếc.”
Thầy Mã gật đầu: “Được, vậy mang lên phụ bản đi.”
Nhan Thư nhướng mắt về phía Lâm Tuyết Mẫn: “Chúc mừng chị Lâm, cuối cùng cũng coi như không uổng phí chút nào.”
Lâm Tuyết Mẫn nghiến răng, còn muốn giãy dụa: “Thầy Mã ——”
Lời nói của thầy Mã mang ý vị sâu xa, dạy dỗ cô ta: “Em thân là đàn chị của Nhan Thư, về sau không được thu thập loại tin tức vô bổ như thế này nữa, nên dành thời gian học hỏi đàn em của mình đi.”
Lâm Tuyết Mẫn bấm lòng bàn tay, gượng cười: “Dạ.”
–
[Tuyệt vời, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy Lâm Tuyết Mẫn ăn trái đắng như thế này, lên phụ bản còn nhục nhã hơn việc bản thảo bị cự tuyệt, lúc đó các cậu không nhìn thấy, nụ cười của chị ta so với khóc còn khó coi hơn.]
Điền Tư Điềm vừa đi đường, vừa cúi đầu vui vẻ phát sóng trực tiếp với nhóm chị em yêu quý của mình, miêu tả sinh động tình huống lúc đó, cho đến khi vào ký túc xá, mới thỏa mãn đặt điện thoại di động xuống, đi ra ban công thu dọn quần áo.
Nhan Thư đang chuẩn bị thay đồ ngủ, lên giường đánh một giấc, Điền Tư Điềm vẫy một chiếc khăn lụa nhỏ, chạy vào từ ban công: “Nhan Nhan, cậu quên lấy khăn lụa này?”
Nhan Thư uể oải: “Điềm Điềm, cậu giúp tớ cất vào tủ quần áo với, cảm ơn.”
Điền Tư Điềm đáp một tiếng, mở tủ ra: “Nhan Nhan, cậu không khỏe?”
Nhan Thư hừ một tiếng: “Khả năng là chưa nghỉ ngơi tốt, không có gì đâu.”
“Có phải dì cả tới không?”
“Không phải, không nhanh như vậy.”
“Vậy được rồi.” Điền Tư Điềm treo chiếc khăn lụa trong tủ, đột nhiên im bặt.
Qua vài giây, thần sắc cô ấy phức tạp quay đầu lại: “Nhan Nhan, cái này…”
Nhan Thư chậm rãi cởi cúc áo: “Cái gì?”
Theo ánh mắt cô ấy nhìn sang.
… Sau đó, chợt nhìn thấy một cái áo sơ mi trắng được treo một cách quy củ ở bên trong tủ quần áo.
Rộng thùng thình, còn có chút giống áo của đàn ông, xen lẫn trong các loại váy áo kiểu dáng nữ tính, phảng phất một chút kiều diễm.
“Bụp” một tiếng.
Nhan Thư duỗi tay ra, bình tĩnh đóng lại tủ quần áo, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra mà ngáp một tiếng.
Đúng lúc điện thoại rung lên, cô vừa vặn nhìn xuống.
Hứa Bùi: [Áo sơ mi đã xong chưa?]