Hôn Nhân Chớp Nhoáng Với Bạn Trai Cũ Không Thể Ly Hôn

Chương 13

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Anh ăn gì?" Chúc Xuyên hỏi.
Lần trước ở tiệm kia anh chưa ăn được gì, mới chỉ động đũa có vài cái, anh mới đến Bình Châu có một tháng, lại chỉ có hai điểm đến là nhà và công ty, đoán chừng cũng không biết chỗ nào có đồ ăn ngon.
"Món ăn Quảng Đông thì sao?"
Bạc Hành Trạch nói: "Được."
"Cái quán trên đường Mân Giang?"
Bạc Hành Trạch nói: "Được."
"Hay món cay Tứ Xuyên?"
Bạc Hành Trạch nói: "Được."
Chúc Xuyên: "..."
Cái kiểu không quan tâm thế này, trong đầu anh đang nghĩ gì, hắn cũng lười hỏi, hơi đạp ga tăng tốc, vòng qua đoạn đường đang sửa đến đường Mân Giang.
Bạc Hành Trạch vẻ mặt "bình tĩnh", không để cho hắn nhìn thấy một tia căng thẳng cùng hưng phấn, chỉ đáp một tiếng, hắn nói xong, kỳ thực anh không có nghe thấy người bên cạnh đang nói cái gì.
Chỉ biết, em ấy nói cái gì, đều được.
Hai người ngồi trong một phòng khó mà không nghĩ đến sự việc lần trước, mà bữa tối dưới ánh nến quá lãng mạn.
Chúc Xuyên suy nghĩ một chút, trên đường Mân Giang có một quán thịt nướng ngon nổi tiếng trên mạng, lần trước Tiêu Nghê giới thiệu, nhưng hắn chưa có thời gian đến thực nghiệm.
Chắc do gần tới thất tịch, có rất nhiều người, khó khăn lắm mới tìm được chỗ đỗ xe, thời điểm lên tầng Chúc Xuyên hơi sửng sốt.
Có quá...!quá nhiều người.
Chúc Xuyên thì không quá quan trọng, hắn đã từng ăn qua bữa ăn mấy vạn tệ, cũng từng ăn qua quán ven đường, chưa từng vì thân phận chủ tịch mà hạn chế làm gì, nhưng Bạc Hành Trạch có lẽ không quen với loại nơi này.

"Nếu không mình đi nơi khác, nơi này đông quá."
Chúc Xuyên vừa dứt lời đã bị đám đông siết chặt, đứng ở bên phải thang cuốn, một bé gái bị tách ra khỏi mẹ đang sắp ngã xuống, Chúc Xuyên vô thức bế cô bé lên ôm vào lòng, nhưng vì quán tính nên dúi người về phía trước, theo bản năng bảo vệ cô gái nhỏ, một tay chống đất.
"Cẩn thận!"
Bên tai rít lên một tiếng, rồi chóp mũi xộc lên mùi rượu.

Trái tim Chúc Xuyên suýt chút nữa nhảy ra ngoài, trong lòng còn sợ hãi tay không ngừng run rẩy.
Bạc Hành Trạch lại kéo hắn ôm vào trong lòng, đỡ thắt lưng hắn vững vàng bảo vệ, nắm lấy bàn tay kia của hắn ấm áp khô khốc, bóp chặt.
Chúc Xuyên ngã vào ngực anh, cô gái nhỏ sợ hãi đến mức không kịp phản ứng muốn khóc, ngơ ngác nhìn cái này lại nhìn cái kia, bị hai người ôm vào lòng.
"Anh...Anh, anh đang ôm chặt em." Cô gái nhỏ không dám lớn tiếng nhìn Bạc Hành Trạch "lạnh lùng", giọng nói ngọt ngào lúng túng.
Người anh này ôm chặt quá.
"Anh ơi...đau quá."
Bạc Hành Trạch hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của cô gái nhỏ, Chúc Xuyên nháy mắt ngã về phía trước, trái tim anh suýt chút nữa nhảy ra theo, may mà anh đã đỡ được.
Nắm chặt ôm lấy, ngay cả anh cũng không để ý, đứa nhỏ không dám khóc, hai mắt nhìn chằm chằm, môi hồng run rẩy, cảm thấy được không đúng.
Chúc Xuyên phản ứng lại trước, vỗ vỗ Bạc Hành Trạch buông hắn ra, cảm thấy anh dừng một chút mới buông ra, vừa lúc mẹ của cô gái nhỏ đi tới, bà cảm ơn mà trong lòng run rẩy.
"Cảm ơn, cảm ơn hai người, làm tôi sợ muốn chết!" Người phụ nữ vươn tay bế con gái, "Thước Thước, con làm mẹ sợ chết khiếp."
Cô gái nhỏ vươn tay ôm cổ mẹ, gào lên: "Mẹ ơi."
Người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, ôm con gái khóc nức nở, Chúc Xuyên đưa tay sờ sờ đầu cô gái, "Đừng sợ đừng sợ, Thước Thước, Tiểu Hỉ Thước* sao? Cô gái nhỏ xinh xắn như vậy, khóc lên trông rất khó nhìn, sẽ không ai thích nữa."
(*) Hỉ Thước: Loài chim của hạnh phúc, loài chim báo bình an, báo những điều kỳ diệu sắp xảy ra.
hon-nhan-chop-nhoang-voi-ban-trai-cu-kho
Hồi lâu, cô nói: "Vậy thì em sẽ không khóc, anh ơi, anh còn thích em không?"
Chúc Xuyên cười xoa đầu cô, "Đương nhiên là thích rồi, anh thích Hỉ Thước nhỏ xinh đẹp."
Bạc Hành Trạch ánh mắt rơi vào ngón áp út trống không, bàn tay vuốt ve mái tóc của cô gái nhỏ, hơi cau mày, muốn lôi cái tay kia lại, không cho phép sờ ai.
Đứa nhỏ cũng không được.
Người phụ nữ không ngừng cảm ơn Chúc Xuyên rồi đến Bạc Hành Trạch, sắc mặt người sau chút dữ tợn, ngượng ngùng cười cười, sau đó lại cảm ơn rồi ôm con gái bước đi.
Chúc Xuyên nghiêng đầu nhìn anh, hình như có chút bất mãn, còn có chút...ghen?
"Nghĩ gì thế?"
Bạc Hành Trạch nói: "Rất nguy hiểm."

Chúc Xuyên dừng lại, khẽ cười một tiếng, "Nguy hiểm lần sau đừng kéo tôi như thế, làm không tốt có khi cả ba người đều bị ngã, lúc đó không còn người gọi xe cấp cứu."
Bạc Hành Trạch duỗi tay ra, nắm lấy cổ tay hắn, thấp giọng nói: "Tôi giữ được em."
Chúc Xuyên giật mình, thậm chí còn không gạt tay anh đi ngay lập tức, sững sờ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh, trong gương mặt lạnh lùng lộ ra mấy tia ôn nhu...còn có chút lo sợ?
Bạc Hành Trạch đặt tay trên gáy hắn nhẹ nhàng xoa, chỗ làn da non mịn lại là vùng mẫn cảm, hắn lập tức rùng mình.
"Đừng sợ."
Giọng nói được nén xuống rất thấp, hoàn toàn qua thời kỳ vỡ giọng năm đó, lắng đọng lại thành âm sắc thuần khiết nhất, giống như một cây đàn Cello đã được chỉnh chu, êm dịu và không có tạp chất.
Hai người cách rất gần, giọng nói mềm mại tiến dần vào tai giống như là đang thân mật cùng nhau.
Tim Chúc Xuyên hơi tê dại, lỗ tai nóng lên, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, gạt tay anh ra, càng che càng lộ quay lưng lại "Đằng trước có chỗ trống, đi thôi."
Bạc Hành Trạch thu tay lại, nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay.
Còn chưa sờ đủ.
Cửa hàng của người nổi tiếng trên mạng nên làm ăn cũng ổn, món ăn coi như đầy đủ, trong tiệm trang trí cũng sạch sẽ, ông chủ tính tình ôn hòa.
"Chúc hai vị lễ thất tịch sớm, đây là đồ uống miễn phí của chúng tôi, tiền bữa ăn hôm nay được giảm nửa giá."
Chúc Xuyên cầm lấy thực đơn, cười nói: "Đêm thất tịch đi hai người là giảm nửa giá? Lỗ hay không?"
Ông chủ cười và nói, "Chỉ vợ chồng mới được giảm nửa giá."
Chúc Xuyên tay lật xem thực đơn dừng lại, hứng thú, cười hỏi ông chủ: "Làm sao anh biết tôi cùng vị này là vợ chồng?"
Ông chủ giật mình, sau đó bật cười, "Vừa rồi tôi cũng không biết hai người là vợ chồng, chẳng qua nhìn ánh mắt của người này, tôi dám cam đoan hai người nhất định không phải là bạn bè tầm thường, rất hạnh phúc...!"
Chúc Xuyên: "..."
Ông ta có thể nhìn ánh mắt của con người đóng băng ba thước Bạc Hành Trạch kia mà biết được hai người không phải bạn bè bình thường, khả năng vô nghĩa này cũng rất không bình thường, "Không phải nhìn ra là hận thù chứ?"
Ông chủ chỉ coi hắn đang trêu ghẹo, cười nói: "Chúc hai người ăn cơm vui vẻ."
Bạc Hành Trạch ánh mắt luôn dán trên người mình, nói thật Chúc Xuyên đối mặt với người này một giây lập tức có cảm giác bị thiêu đốt, thức sự không phát hiện được trong cặp mắt kia có gì.
Chúc Xuyên không thích ăn mấy lại thịt nướng phức tập thế này, trong lòng tự nhủ lần sau sẽ không đến nữa, nhưng quay qua nhìn Bạc Hành Trạch xem ra hứng thú rất lớn, cẩn thận nướng qua từng mảnh nguyên liệu, từ từ quét gia vị lên các mặt.

"Anh thích thịt nướng à?"
Bạc Hành Trạch do dự, gật đầu, nhưng lại trả lời mơ hồ, "Cũng được."
Tiệm này không phục vụ rượu, Chúc Xuyên không muốn uống đồ có còn, tìm một lon nước trái cây mở ra uống hai hớp, thấy Bạc Hành Trạch bị hấp dẫn bởi bàn bên cạnh, thuận mắt nhìn theo.
Đôi tình nhân trẻ đang bón nhau ăn.
Hai người chắc còn là sinh viên, nam sinh nướng miếng thịt rồi gói kỹ vào, thổi thổi đưa đến miệng bạn gái, nhìn hạnh phúc vô cùng.
Tiệm của sao mạng này không ồn ào náo nhiệt, âm nhạc tương đối nhẹ nhàng chậm rãi, làm cho bầu không khí đầy mập mờ.
Bạc Hành Trạch ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ, khẽ cau mày rồi thu lại, một lúc sau lại liếc nhìn, nhíu mày muốn nói rồi lại thôi.
Chúc Xuyên tưởng anh không thích kiểu công khai thể hiện tình cảm như thế này, cười cười nói: "Người trẻ tuổi, trong lòng trong mắt đều là đối phương, cũng không phải là diễn, tự nhiên là như thế này."
Bạc Hành Trạch "Ừm" một tiếng.
Chúc Xuyên thấy anh nướng nhiều nhưng ăn không được bao nhiêu, gõ nhẹ vào bình nước trái cây, hỏi anh: "Sao anh không ăn? Không thích à?"
Bạc Hành Trạch suy nghĩ hồi lâu, làm sao có thể đút hắn ăn tự nhiên không cứng nhắc.
"Nóng!"
Anh lại bị kéo qua một lần nữa, cô gái bị bỏng, chàng trai đang bận rộn đưa đồ uống cho cô, "Lần sau anh cẩn thận hơn, có đau không?"
Cô gái uống nước trái cây thấy đỡ hơn, trừng mắt nhìn anh: "Đương nhiên là đau rồi, anh có muốn tự mình thử không, bỏng chết rồi."
Chàng trai nhận lỗi, cúi người hôn cô, cô gái đỏ mặt đẩy anh: "Anh làm gì, có nhiều người nhìn như vậy".
Bạc Hành Trạch run lên, không biết trong tay là cái gì cũng đưa lên miệng, Chúc Xuyên cười, ho nhẹ một tiếng nói: "Này chờ một chút, anh không được ăn hải sản, sẽ bị dị ứng."
Bạc Hành Trạch cúi đầu nhìn, quả thật là hải sản.
Anh nhặt lá rau diếp gói cẩn thận, thổi thổi mất tự nhiên, cau mày dùng tay thử nhiệt độ, ngẩng đầu nhìn Chúc Xuyên.
"...!Ý anh là để tôi ăn thay sao? Được rồi, lại đây." Chúc Xuyên nhìn bộ dạng xấu hổ của anh, suy đoán không nên vừa rồi ném ra sau, vươn tay lấy, bỏ vào miệng, nướng vừa tới, mềm mịn lại không bị quá lửa.
"Ăn ngon không?" Bạc Hành Trạch hỏi.
Chúc Xuyên nhìn vẻ mặt hăng hái của anh, không che giấu nổi lương tâm, thành thật nói, "không tệ".
"Nướng thêm một chút?" Bạc Hành Trạch lại hỏi.
Chúc Xuyên không thích đụng đồ có dầu mỡ, sợ thịt nướng bắn vào tay, nghe anh nói vậy lập tức nói: "Nướng đi."
Bạc Hành Trạch kiềm chế khóe miệng nhếch lên, lấy rau xà lách cuốn vào, rõ là cuốn cho Chúc Xuyên mà cảm giác như mình cũng no.
Anh muốn hắn bị nóng một chút, không biết hắn có nũng nịu nói bỏng, để anh nhân cơ hội hôn hắn trấn an.
Bạc Hành Trạch nghĩ nghĩ, không nỡ để em ấy chịu bỏng, càng nghĩ càng tiếc hận thở dài.

"Sao vậy?" Chúc Xuyên hỏi.
Bạc Hành Trạch ngẩng đầu, "...!không sao."
Ăn cơm xong, Chúc Xuyên lần này không động tay động chân chút nào được ăn đến mức thỏa mãn, Bạc Hành Trạch cũng ăn không ít, lúc đi ra hai người đều có chút no căng.
"Đi dạo một lát đi, tiêu cơm một chút." Bạc Hành Trạch đề nghị.
Chúc Xuyên nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, trở về chỉ sợ anh lại muốn làm, chỗ kia của hắn vẫn còn sưng, không muốn làm cùng anh, đi một chút cũng tốt.
Ngày mai là thất tịch, buổi tối hôm nay đã được trang trí cực kỳ có không khí ngày lễ.
Đây là quảng trường, ở giữa các cột đều được phủ lên một ít khí cầu hoa hồng, cầu ô thước Ngưu Lang Chức Nữ ở hai đầu lao tới, Trung Tây kết hợp vui mừng ngày lễ.
Các cặp tình nhân nhỏ tụ tập cùng nhau ăn, đút nhau ăn, còn có tay trong tay đi dạo phố.
Hai cô gái nhỏ omega đã dò xét họ nửa ngày, Chúc Xuyên cũng nhìn thấy, nghiêng đầu cười, hai nàng đỏ mặt cúi đầu, một trong hai kéo kéo tay áo người còn lại.
Vài giây sau, hai cô bé khoác tay nhau chạy tới, cô bé vóc dáng nhỏ nhắn hơn đỏ mặt nói nhỏ: "Cái, cái đó anh, em với bạn cùng lớp bị mất ví với điện thoại, anh có thể cho em mượn ít tiền quay về trường học được không, chỉ cần năm mươi tệ là được rồi.

"
Chúc Xuyên tốt tính, ít khi từ chối người khác, lấy ra từ trong túi một tờ tiền màu đỏ đưa cho đối phương.
Cô gái đang rất lo lắng, khi nhận được tiền thì tin tức tố cũng xuất hiện, ngón tay cô có chút run rẩy.
"Vậy tiện thể anh có thể cho em xin wechat được không? Mua điện thoại xong chúng em sẽ gửi trả lại anh, được không?"
Chúc Xuyên khử xong tin tức tố đã mấy ngày rồi, không thể ngửi thấy mùi nhiều lắm, Bạc Hành Trạch ở bên cạnh đã nhíu mày.
Tin tức tố của hai omega này thật khó ngửi.
Không nên đáp ứng.
Chúc Xuyên như có điều suy nghĩ, omega nhỏ bé chắp tay, nhỏ giọng: "Em không muốn nợ ân tình của người khác, anh cho em xin phương thức liên lạc đi, số điện thoại cũng được."
Bạc Hành Trạch nhìn chằm chằm trang cá nhân của Chúc Xuyên, muốn kéo hắn đi bây giờ, lưu wechat cái gì chứ.
Không được phép!
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Bạc tổng: Động đến vợ!!!.

Bình Luận (0)
Comment