Ánh mắt Cẩm Phong lướt một vòng quanh người Thời Tiêu
rồi lạnh lùng nói: “Dây chuyền đẹp thật!”
Diệp Trì hơi khựng người, giờ mới chú ý đến sợi dây
chuyền nằm trên cô Thời Tiêu. Hôn nay Thời Tiêu mặc một chiếc áo lông cừu màu
đen, để hở cái cổ thon nh
và trắng ngần, lại được to điểm bởi sợi dây chuyền
bạch kim nên càng trở nên đẹp mắt. Nhưng Diệp Trì dám chắc từ trước đến giờ anh
chưa từng nhìn thấy sợi dây chuyền này. Thực ra Thời Tiêu không thích đeo mấy
thứ này, không phải anh theo dõi cô, nhưng ngay cả nhẫn cưới thỉnh thoảng cô
vẫn quên đeo. Vì vậy anh cảm thấy ngạc nhiên trước sự xuất hiện của sợi dây
chuyền này.
Những ngón tay thon dài của Diệp Trì nhấc viên pha lê
hình giọt nước lên tỉ mỉ quan sát: “Ở đâu ra thế?”
Thời Tiêu rất thành thật đáp: “Bạn em tặng!”
Mắt Diệp Trì khẽ nheo nheo, nhướng mày hỏi: “Bạn ư?
Đàn ông à? Chính là anh tiền bối hồi đại học mà ban nãy em nói trong điện thoại
ư?”
Thời Tiêu gật đầu. Mặt Diệp Trì lập tức sa sầm. Anh
giật mạnh sợi dây chuyền trên cổ cô, giơ cao tay rồi ném thẳng vào thùng rác:
“Không được đeo!”
Mặc dù sợ dây chuyền rất mảnh nhưng bị anh ta thẳng
tay giật đứt như vậy cũng khiến cho cổ Thời Tiêu hằn lên một vệt đỏ, có cảm
giác hơi đau đau. Sau cơn sốc, Thời Tiêu đứng bật dậy, nhìn Diệp Trì bằng ánh
mắt tức giận. Diệp Trì cũng bực bội nhìn thẳng vào mắt cô, hai người trừng
trừng nhìn nhau, chẳng ai chịu thua ai.
Mấy người ngồi quanh đây chẳng ai ngờ sẽ có chuyện như
vậy, ai cũng sững người. Hổi lâu sau mới định thần lại, Hồ Quân lên tiếng phá
vỡ không khí ngột ngạt này: “Nào nào, hôm nay em Phong về nước, bọn anh mời em
coi như để tiếp đãi bạn từ phương xa trở về! Diệp Trì, rượu ngon cậu mang đến
đâu, mang ra đây, chúng ta phải vui vẻ một bữa mới được! Chị dâu, còn đứng đấy
làm gì?”
Thời Tiêu cắn chặt môi, hoàn toàn không đếm xỉa đến Hồ
Quần. Cô đi thẳng ra sọt rác nhặt sợi dây chuyền lên rồi đưa tay ra kéo cửa, bỏ
ra ngoài.
- Mẹ kiếp!
Diệp Trì gầm lên rồi đứng bật dậy đuổi theo. Anh ta
bắt kịp Thời Tiêu ngoài cổng lớn,hung hãn kéo giật ta cô lại, gầm lên: “Mẹ
kiếp, cô giở trò quái gì thế hả?”
Thời Tiêu nhếch môi cười, im lặng nhìn anh ta hồi lâu
rồi lên tiếng: “Diệp Trì, anh điên à, thả tôi ra, thả ra!”
Vừa nói cô vừa cố sức giằng tay ra. Diệp Trì siết chặt
hai tay rồi ôm siết Thời Tiêu trong lòng, hít thở thật sâu, giọng nói đột nhiên
dịu xuống, nghe như đang dỗ dành cô: “Thôi được rồi, là anh điên, anh sai rồi,
như thế là được chứ gì? Đưa sợi dây chuyền cho anh, ngày mai anh sẽ đem đi làm
lại cho em. Bà cô của tôi ơi, tại vì nhìn thấy vợ mình đeo sợi dây chuyền của
gã đàn ông khác tặng nên anh thấy khó chịu trong lòng, nhất thời xúc động, em
tha thứ cho anh lần này đi. Hôm nay em không được đi, em đi rồi chồng em còn
mặt mũi nào nhìn anh em bạn bè nữa. Bà xã à…”
Vì vậy mới nói, Hồ Quân nói rất đúng. Con người Diệp
Trì để đạt được mục đích thường không từ bất cứ thủ đoạn nào, nói dễ nghe một
chút là biết “mềm nắn rắn buông”, nói khó nghe một chú là “mặt dày”. Chỉ có
điều cho đến hiện nay, anh ta “mềm” thì ít mà “rắn” thì nhiều.
Thực ra hành động ban nãy của Diệp Trì không phải là
cố ý. Đột nhiên nhìn thấy trên cổ vợ mình là sợi dây chuyền gã đàn ông khác
tặng, lúc ấy máu nóng ở đâu bốc lên, anh chẳng chút nghĩ ngợi mà giật phắt sợi
dây ấy ra khỏi cổ cô. Lúc Thời Tiêu nổi giận thật rồi anh mới hốt hoảng bừng
tỉnh, nhận ra mình quá nóng nảy. Thời Tiêu chắc chắn không thể hiểu nổi. Cứ xem
ánh mắt cô nhìn Diệp Trì ban nãy, chẳng khác gì nhìn một bệnh nhân tâm thần.
Thời Tiêu không biết được giới hạn chịu đựng của Diệp
Trì, Diệp Trì cũng không muốn làm cô chết khiếp, khó khăn lắm mới lấy được một
người vợ hợp ý thế này, thương yêu còn chưa hết nữa là. Hơn nữa cô nhóc còn
chưa mặc áo khoác, cứ thế chạy phăm phăm ra ngoài. Bên ngoài nhiệt độ dưới
không độ, không cẩn thận lại bị cảm lạnh, nếu vậy mình càng xót xa hơn.
Vội vàng đuổi theo rồi dỗ dành, Diệp Trì phải thừa
nhận, trước mặt cô nhóc này, anh là người thua cuộc, anh không thắng nổi cô.
Say này sẽ tìm hiểu cho rõ, rốt cuộc cái gã tiền bối chết tiệt kia đóng vai trò
gì ở đây?
Nói thật lòng Thời Tiêu cũng bị Diệp Trì làm cho sợ
chết khiếp. Vẻ mặt sầm sì của anh ta lúc nãy vô cùng xa lạ khác hẳn với Diệp
Trì ngày thường, có hơi đáng sợ, hơi nguy hiểm. Nhưng lúc anh ta đuổi theo cô
ra ngoài, nhận sai về mình, với tính cách kiêu ngạo của anh ta mà nói nhiều lời
ngon ngọt như vậy rồi, nếu mình còn tiếp tục làm căng thì không hay lắm. Với
đàn ông ai cũng có sĩ diện, mình thật sự không nên hùng hổ bỏ đi như vậy. Do đó
cuối cùng Thời Tiêu cũng theo anh quay lại.
Hồ Quân, Tả Hồng, Phong Cẩm Thành coi như chưa từng
xảy ra chuyện gì, vẫn gọi món, rót rượu và ăn uống như bình thường.
Hôm nay bọn họ uống rượu vang do Diệp Trì mang đến.
Diệp Trì có sở thích sưu tập rượu vang, điều này Thời Tiêu đã biết từ lâu bởi,
trong nhà có nguyên một cái tủ chuyên đựng các loại rượu vang. Thời Tiêu không
hiểu lắm nhưng với khả năng thưởng thức của Diệp Trì, chắc chắn giá những chai
rượu ấy đều không hề rẻ.
Con người Diệp Trì rất thích thưởng thức rượu, thỉnh
thoảng còn bảo Thời Tiêu uống cùng. Cho dù là uống rượu gì, Thời Tiêu cũng một
hơi uống cạn. Lần nào Diệp Trì cũng bảo cô rằng chẳng khác gì “bón hoa nhài cho
trâu ăn”. Thời Tiêu muốn nói, thực ra trâu đây có thích ăn hoa nhà. Nhưng nhìn
thấy dáng vẻ nâng ly rượu vang sóng sánh, chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ của Phong
Cẩm Phong, Thời Tiêu không thể không thừa nhận đúng là từ cô ta toát lên một vẻ
đẹp sang trọng khó nói thành lời.
Thời Tiêu đặt đôi đũa trên tay xuống, uống hai ngụm nước
đậu nành, đưa mắt nhìn mọi người đang nói chuyện vui vẻ, cô chợt nghĩ, nếu mình
đi có thể họ sẽ nói chuyện càng vui vẻ và thoải mái. Mà hình như cô Cẩm Phong
này đang cố tình thì phải, suốt buổi tối chỉ nói đến chuyện quá khứ của họ, cố
tình gạt cô sang một bên. Thời Tiêu mím môi, cúi đầu cười, thật không hiểu nổi
một người phụ nữ đã sớm thoát khỏi hàng ngũ những “cô gái bé nhỏ” như Cẩm Phong
sao có thể thoải mái một câu anh ơi, hai câu anh ơi, Thời Tiêu nghe mà thấy
muốn sặc.
Chỉ có điều, gạt bỏ hết những chuyện đó thì đây quả
thật là một cô gái đẹp, hơn nữa cô ta chắc chắn có mối quan hệ không mấy rõ
ràng với Diệp Trì. Mặc dù hiện giờ đã biết Diệp Trì đã là người có vợ, nhưng
điều đó vẫn không thể ngăn được tình cảm cô ta dành cho Diệp Trì.
Thời Tiêu có cảm giác mình ngồi ở đây như là một người
thừa, hơn nữa mang cái danh “bà Diệp” chỉ khiến cho người ta ghét.
Đợi cho đến khi xe Diệp Trì chìm khuất vào màn đêm,
Phong Cẩm Thành mới nói: “Phong à, tối nay em cũng nhìn thấy rồi đấy, Diệp Trì
là nghiêm túc, vì vậy em cũng nên buông tay đi. Dù gì em cũng không còn ở tuổi
hai mươi nữa, hy vọng em hãy dùng tư tưởng chín chắn, dùng lý trí để xử lý vấn
đề tình cảm, đừng cảm tính nữa!”. Không khí trong xe chìm vào im lặng, Cẩm
Phong ngoảnh đầu đi,đưa mắt nhìn ra ánh đèn mờ mờ bên ngoài đường, hồi lâu sau
mới nói: “Em cũng muốn buông tay, nhưng em không làm được! Tám năm rồi, em vẫn
không làm được, phải làm sao đây?”
Phong Cẩm Thành không nén được tiếng thở dài. Cẩm
Phong rất ngang bướng, ngang bướng đến mức cố chấp. Thế nhưng cô lại đi yêu một
người cũng cố chấp y như mình. Mà Diệp Trì thì… Phong Cẩm Thành lại nhớ đến
chuyện xảy ra này hôm nay. Có lẽ bản thân Diệp Trì cũng không phát hiện, anh
yêu Thời Tiêu, yêu đến mức có thể từ bỏ nguyên tắc của mình, chịu khuất phục
trước một người phụ nữ. Diệp Trì đã bao giờ nổi cáu rồi lại nhẫn nhịn, xuống
nước làm hòa, dỗ dành với phụ nữ đâu! Nếu là trước đây, có đứa con gái nào dám
làm kiêu kiểu này với Diệp Trì, có khi Diệp Trì đã cho mấy cái bạt tai rồi cũng
nên. Thời Tiêu là người đầu tiên… Có thể nói Diệp Trì là người đã đi qua cả
“rừng hoa đẹp”, thế nhưng anh lại chọn một bông hoa không bắt mắt nhất, chính
là Thời Tiêu, rồi thích thú mang về nhà, chăm chút từng ly từng tí và đắm chìm
trong niềm hạnh phúc gia đình. Nếu như hôm nay không phải tụ tập chào mừng Cẩm
Phong về nước, có lẽ người ta còn ở nhà nấu cơm cho vợ cũng nên.
Thời Tiêu tắm xong bước ra đã thấy Diệp Trì đang quấn
khăn tắm ngang người, ngồi ở bên giường, hý hoáy nghịch sợi dây chuyền cô đặt ở
trên tủ đầu giường. Thời Tiêu ném khăn lau tóc xuống, tiến lại gần: “Anh làm gì
thế?”
Diệp Trì vội vàng xua tay: “Không, anh có làm gì đâu!”
Nói rồi cười toe kiểu vô tội: “Anh đang xem liệu có
thể nối vào cho em không, coi như lấy công chuộc tội”.
Thời Tiêu trừng mắt: “Cảm ơn! Diệp thiếu gia ngày bận
trăm công nghìn việc, chút chuyện vặt này không dám làm phiền anh đâu!”
Nói rồi cô nhanh nhẹn cất vào trong hộp, mở ngăn kéo
ra rồi cất vào trong. Thời Tiêu vừa đứng dậy thì hai bên eo đã bị cánh tay của
Diệp Trì ôm chặt. Diệp Trì siết hai tay, kéo cô ngồi xuống đùi mình, bàn tay
anh luồn qua chỗ hở trên khăn tắm vào bên trong, những ngón tay linh hoạt, nhẹ
nhàng vuốt ve làn da mịn màng, trơn láng của Thời Tiêu, cằm anh tì vào vai cô,
hơi thở anh trở nên nóng nóng và gấp gáp, khiến cô cảm thấy hơi ngưa ngứa. Thời
Tiêu muốn tránh đi nhưng Diệp Trì đột nhiên cắn nhẹ vào tai cô rồi nhẹ nhàng
liếm quanh vành tai.
Trong chuyện gối chăn, Thời Tiêu tự nhận thấy cho dù
mình có tu luyện cả trăm năm cũng không phải đối thủ của Diệp Trì. Diệp Trì
hoàn toàn xứng đáng với cái danh “công tử đào hoa” đã tu luyện cả ngàn năm, nổi
tiếng khắp gần xa, chẳng cần nghĩ cũng biết trước đây anh ta chơi bời ác liệt
như thế nào. Anh ta chỉ cần giở “một chiêu” vặt vãnh thôi cũng khiến cho Thời
Tiêu không thể kháng cự.
Lúc vui vẻ, anh ta có thể hầu hạ bạn chu đáo; khi
không vui, anh ta cũng có thể dày vò bạn đến mức bạn phải lạy lục van xin anh
ta tha mạng. Nhưng Diệp Trì của ngày hôm nay có vẻ hơi nguy hiểm. Thời Tiêu
nhạy cảm có thể “ngửi” thấy hơi thở đầy nguy hiểm của anh ta. Trốn tránh là bản
năng của Thời Tiêu. Cô thử xoay người đẩy anh ta ra nhưng chẳng ngờ lại ngã
nhào vào lòng anh.
Đầu gối Diệp Trì vừa tách ra, tay xoay nhẹ một vòng,
người Thời Tiêu đã xoay tròn một vòng, nhẹ nhàng ngã ngồi xuống chân Diệp Trì.
Những cảm giác rõ rệt của Thời Tiêu đang chống lại cơ thể cứng đờ của cô. Mà
cái thắt lưng của bộ trên người Thời Tiêu không biết đã tuột ra từ lúc nào, hai
vạt áo phía trước đã mở ra…
Thời Tiêu ghét nhất là tư thế này. Tư thế này khiến
cho cô cảm giác bản thân mình trần trụi, không chút che đậy, đặc biệt là khi
cái đèn chùm bằng pha lê trên trần phòng ngủ vẫn sáng trưng, còn hai người gần
như khỏa thân, mọi thứ hiện rõ mồn một dưới ánh đèn.
Thời Tiêu cảm thấy không thể nào quen được với chuyện
này. Cô thích việc hai cơ thể quấn lấy nhau trong bóng tối. Nhưng hiện giờ cô
có thể nhìn thấy rất rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy bộ dạng của mình hiện
rõ trong đôi mắt đen láy của Diệp Trì, xa lạ và phóng đãng.
Thời Tiêu nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Tắt đèn đi!”
Lồng ngực Diệp Trì rung lên, anh bật cười, tiếng cười
phảng phất sự quỷ quyệt: “Tại sao phải tắt đèn? Anh thích nhìn em như thế này,
thật rõ ràng. Em là của anh, Thời Tiêu, em là của anh, em hãy nói đi…”
Cùng với giọng nói độc chiếm, bàn tay anh bắt đầu dò
dẫm xuống dưới, những ngón tay bắt đầu trườn đi đầy linh hoạt, lúc lên lúc
xuống, lúc ra lúc vào. Thời Tiêu làm sao chống lại được sự kích thích của Diệp
Trì, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp, kèm theo đó là tiếng rên rỉ đầy nôn nóng,
cô gần như không thể chịu đựng được nữa.
Diệp Trì nhớ lại buổi tối ngày hôm nay, bỗng chốc lại
thấy căm hận, lại càng giở nhiều trò khiêu khích cô. Thời Tiêu cuối cùng không
chịu nỗi nữa, siết chặt nắm tay, đấm mạnh vào người Diệp Trì, răng cắn chặt vào
môi, cắn mạnh đến suýt bật máu, nhưng quyết không nói nửa câu. Rõ ràng đã gần
đến giới hạn, cơ thể run lên nhè nhẹ, thế nhưng bộ dạng vẫn ngang bướng không
chịu khuất phục, khiến cho Diệp Trì vừa yêu vừa hận. Diệp Trì chợt mềm lòng,
khẽ thở dài, xoay người một cái rồi đè Thời Tiêu xuống, với tay tắt cái đèn pha
lê trên trần nhà. Cùng với bóng đêm bao trùm, anh hăm hở “đi sâu” vào trong cơ
thể cô.
Diệp Trì lúc ở trên giường mãi mãi là ông vua, còn
Thời Tiêu chỉ biết tuân phục. Có lúc Thời Tiêu nghĩ, có lẽ bản chất của mình là
một kẻ hư hỏng, cho dù không hiểu Diệp Trì nhưng cô vẫn thoải mái lên giường
với anh ta, ngoan ngoãn nằm dưới cơ thể anh ta, mặc cho anh ta thoải mái hành
sự. Hơn nữa dần dần cô cũng cảm thấy quen và bắt đầu sa lầy, giống như một lẻ
hút thuốc phiện, rõ ràng trong lòng không muốn nhưng lại không tài nào kiểm
soát được khao khát bản năng của mình.