Hôn Nhân Đã Qua

Chương 19

Nhìn theo cái bóng biến mất nhanh chóng của Thời Tiêu, Diệp Trì khẽ nheo mắt, hôm nay có vẻ gì đó rất khác thường.

Tả Hồng ném cái càng cua trong tay lên bàn, thốt lên vẻ hài lòng: “ Cho dù món cua nướng ở nhà hàng Đình Đình không ngon thế này thì tôi cũng phải giới thiệu cho bạn bè thường xuyên đến thưởng thức! Cẩm Thành, hôm nay sao Cẩm Phong không đến?”

Phong Cẩm Thành khẽ liếc sang Diệp Trì: “ Dạo này con bé đang làm đại diện cho một nhãn hàng thời trang quốc tế, hai hôm nay đi thăm dò thị trường, ngày mai mới về, bảo tôi nói với Đình Đình một tiếng, hai hôm nữa con bé sẽ mời bạn bè đến ủng hộ! Diệp Trì, nghe nói cậu đã chuyển Thời Tiêu nhà cậu lên làm ở ủy ban thành phố rồi hả?”

Diệp Trì định thần lại, gật đầu đáp: “ Ừ, làm ở cái bộ phận nhỏ ấy thì làm làm gì, tôi bảo Diệp Sinh chuyển đấy. Dù gì làm ở đấy tôi cũng dễ quản lí. Các cậu chớ có xem thường cô ấy, cực kì bướng bỉnh đấy. Vì chuyện tôi chuyển công việc của cô ấy mà dỗi tôi mất mấy ngày. Cũng phải thôi, tôi tự làm tự chịu, chiều quá thành ra... Cô nàng này là không được chiều quá, càng chiều càng làm căng!”

- Em thấy anh Trì lại lấy đó làm vui thì phải!

Hồ Đình Đình chu môi, trêu chọc Diệp Trì. Diệp Trì đưa tay ra gõ trán cô: “Chỉ có em hiểu anh! Sau này lúc nào rảnh nhớ rủ chị Tiêu đi dạo phố. Tiêu Tiêu nhà anh quê lắm, em phải cải tạo cô ấy giúp anh, đưa cô ấy đi mua mấy bộ quần áo thời trang một chút!”

- Ồ, với con mắt của anh Trì mà còn không tự chăm chút được cho vợ mình hay sao? Bảo em ra tay là phải trả tiền công đấy!

Diệp Trì bật cười: “ Không thành vấn đề, cả tiền mua sắn của em cũng cứ tính cho anh đi!”

Hồ Đình Đình cười tít mắt: “ Đấy là anh nói đấy nhé!”

Hồ Quân lên tiếng: “ Cậu cứ chờ mà xem, nó sẽ cho cậu phá sản!”

Diệp Trì bất cần xua tay. Thực ra cũng không hẳn là vì chuyện quẩn áo, bởi vì Thời Tiêu không có nhiều bạn bè, Đình Đình lại hoạt bát vui vẻ, tiếp xúc nhiều với Đình Đình cũng đâu hại gì, dù gì cũng tốt hơn là đi với cái gã tiền bối gì đó.

Diệp Trì thừa nhận bản thân không thể nghĩ thoáng ra được, lúc nào anh cũng cảm thấy quan hệ giữa Thời Tiêu và cái gã Tường Tiến kia hoàn toàn không đơn giản, cái cảm giác này khiến anh cực kì bực bội, khó chịu.

Thời Tiêu mở vòi nước, dấp nước lạnh lên mặt rồi ngẩng đầu nhìn mình trong gương, không nén được cười chua xót. Cô vẫn chưa học được cách từ bỏ. Lục Nghiêm nói Hứa Minh Chương không từ bỏ được, còn cô, cũng đã khi nào cô từ bỏ được đâu? Nhưng không từ bỏ được cũng phải từ bỏ, đây là hiện thực của họ. Hồi đầu chính cô đã cương quyết nhận lời kết hôn với Diệp Trì, chẳng phải là để chặt đứt đường lùi trước khi Hứa Minh Chương quay về hay sao? Cứ dây dưa lằng nhằng như thế nào mãi thật chẳng ra làm sao!

Rút giấy ra lau sạch nước trên mặt rồi đi ra ngoài, Diệp Trì nhìn cô hồi lâu rồi thì thầm bên tai: “ Sao thế? Đến ngày à?”

Hiểu ngụ ý trong câu nói của Diệp Trì, Thời Tiêu không khỏi đỏ mặt cúi đầu.

Diệp Trì chợt nhớ ra mấy hôm nay hình như là đến tháng của Thời Tiêu, không chuẩn lắm, thường lúc sớm lúc muộn mấy ngày. Lần trước anh còn gọi điện cho chú Phan hỏi thăm, chú Phan bảo hôm nào anh rảnh thì dẫn Thời Tiêu đến, chú sẽ tìm một bác sĩ phụ khoa có kinh nghiệm để làm kiểm tra tổng thể cho Thời Tiêu, còn bảo chuyện này không thể coi thường, phải điều chỉnh cho ổn, sau này mới dễ có bầu.

Diệp Trì chưa bao giờ nghĩ đến chuyện con cái, nhưng sinh một đứa con với Thời Tiêu cũng là một chuyện không tồi, đợi qua đợt bận rộn này anh sẽ cân nhắc cũng không muộn cũng chưa chuẩn bị tư tưởng làm mẹ. Chỉ có hai cụ thèm ôm cháu nội là cứ năm ba ngày lại giục loạn lên, kể từ lúc họ kết hôn đến giờ, không tìm anh thì nói trực tiếp với Thời Tiêu. Thời Tiêu cũng chỉ dạ dạ vâng vâng cho qua chuyện, tìm cách hoãn binh với mẹ anh. Nghĩ đến đây Diệp Trì lại không nhịn được cười.

Đối với chuyện riêng tư này, Diệp Trì còn nhớ rõ hơn cả cô. Thời Tiêu cảm thấy rất khó chịu, vốn muốn mặc kệ Diệp Trì, nhưng tính cách anh không đạt được mục tiêu quyết không bỏ cuộc, anh lại hỏi thêm lần nữa, cho đến khi cô lắc đầu nguầy nguậy anh mới hài lòng.

Thời Tiêu đã thầm nói với mình hàng trăm lần rằng nếu đã có duyên không phận thì nên cắt đứt hẳn đi, không nên qua lại làm gì nữa. Thế nhưng vận mệnh cứ thích trêu đùa, người bạn càng không muốn gặp lại càng bị buộc chặt vào nhau bởi một sợi dây vô hình nào đó, mặc cho bạn ra sức giãy giụa cũng chẳng thể thoát ra.

Ủy ban thành phố, cục điều tra... hai tòa văn phòng ở ngay sát nhau, giữa hai tòa nhà còn được nối với nhau bằng một chiếc cầu thủy tinh ở tầng ba. Đây đúng là oan gia ngõ hẻm!

Đã vậy nhà ăn của cả hai tòa văn phòng lại được thiết kế ở đầu cầu thang tầng ba. Chỉ cần đi ăn là khó mà tránh khỏi đụng mặt nhau. Ba ngày trước, Thời Tiêu còn thấp thỏm bất an, sợ gặp Lục Nghiêm hay Hứa Minh Chương, thế nên cô phải đi vòng xuống dưới tầng, ra ngoài mua cơm hộp ăn tạm, lén lút như trộm cắp.

Phòng hành chính tính cả Thời Tiêu có cả thảy năm người, đều trên ba mươi tuổi, mọi người rất quan tâm chăm sóc Thời Tiêu, khác hẳn khi cô còn làm ở bộ phận kế hoạch hóa gia đình. Thời Tiêu cũng biết, làm ở đây đều là những người “lõi đời”, hoàn cảnh xuất thân của mình ra sao chắc đã bị họ nắm rõ rồi, nếu không một người mới như cô lấy đâu ra được chăm sóc đặc biệt như thế, thậm chí thái độ của họ rõ ràng là đang lấy lòng cô.

Cục cải cách và phát triển ở trên tầng mười, tầng mười một là văn phòng thị trường. Thứ năm, giờ ăn trưa, Thời Tiêu từ chối lời mời nhiệt tình của chị Đoàn ngồi bàn đối diện, thoát thân ra ngoài, đứng đợi cầu thang máy để xuống dưới mua cơm. Cầu thang máy mở ra, Thời Tiêu đi vào trong mới phát hiện ra Diệp Sinh và mấy lạnh đạo khác đều có mặt. Thời Tiêu cắn chặt môi, không biết nên ứng phó ra sao với tình cảnh này, có phải nên giả bộ như không quen biết? Diệp Sinh lên tiếng trước: “ Thời Tiêu, đi ăn cơm à, cùng đi nhé!

Thời Tiêu đi theo Diệp Sinh vào nhà ăn mới phát hiện bình thường trông Diệp Sinh có vẻ dịu dàng là thế, nhưng từ trong con người anh ta vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ. Anh ta có thể khiến bạn buộc phải nghe theo anh ta, dù gì thì cũng là em trai của Diệp Trì mà.

Đang là giờ ăn trưa nên nhà ăn đầy ắp người. Cô đi cùng với các lãnh đạo như thế này, muốn không gây chú ý cũng khó. Hơn nữa rõ ràng Diệp Sinh cũng chẳng ngần ngại để người khác biết quan hệ của họ. Thời Tiêu vì ngại ngùng mà từ đầu đến cuối cứ cúi gằm mặt xuống, thỉnh thoảng nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ. Chính vì vậy cô không phát hiện ra, kể từ lúc cô bước vào, ánh mắt ấy đã dán chặt vào cô.

Lục Nghiêm buổi trưa không có chuyện gì nên đã gọi điện tìm Hứa Minh Chương đến nhà ăn cùng ăn cơm. Dù gì cũng làm trong cùng một tòa văn phòng, đi chung cũng rất tiện.

Kể từ lúc ra viện, về nhà một lần, Hứa Minh Chương dường như đã trở thành một người khác hẳn, không nhắc đến Thời Tiêu dù chỉ một từ, dường như con người đó chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh.

Chấp nhận sự sắp đặt đi xem mắt của mẹ, chấp nhận sự sắp đặt về công việc của bố, nhưng Lục Nghiêm dường như cảm thấy Hứa Minh Chương thiếu đi chút gì đó mà nhất thời anh chưa nói ra được.

Sau khi gặp Thời Tiêu, Lục Nghiêm ngẫm nghĩ kĩ lại thấy Thời Tiêu nói đúng, anh quá ngây thơ, bảo bố mẹ Hứa Minh Chương chấp nhận Thời Tiêu thật sự rất khó, cho dù có miễn cưỡng chấp nhận thì tương lai ra sao cũng chẳng ai dám chắc.

Hơn nữa Thời Tiêu nói cô đã kết hôn rồi, ban đầu Lục Nghiêm còn nghĩ cô bịa ra để che mắt Hứa Minh Chương nhưng ngày hôm ấy thấy cô nghe điện thoại, anh nghĩ rằng đó đúng là sự thật, mà cho dù cô chưa kết hôn thì chắc cũng đã có một người bạn trai bàn tính chuyện cưới xin rồi, khẩu khí tự nhiên ấy chỉ có thể nói với một người cực kì thân cận mà thôi.

Vì vậy mặc dù cuối cùng Lục Nghiêm nói hy vọng Thời Tiêu và Hứa Minh Chương gặp mặt để nói chuyện cho rõ ràng nhưng về sau nhìn thấy bộ dạng của Hứa Minh Chương, anh lại cảm thấy như thế này cũng tốt, ai đi đường nấy,để lại chút tiếc nuối cũng chẳng làm sao, dù ngày tháng còn dài, vẫn phải tiếp tục

Nhưng lúc này, Lục Nghiêm có thể cảm nhận rõ ràng Hứa Minh Chương đang có cái gì đó bất thường, ánh mắt ảm đảm, nhìn thẳng về phía sau lưng anh, khiến cho Lục Nghiêm không khỏi sởn gai óc, ngoảnh đầu nhìn theo ánh mắt Hứa Minh Chương, vừa hay nhìn thấy đoàn lãnh đạo cấp cao bước vào cùng với Thời Tiêu đang e dè cúi đầu, mái tóc đen xõa xuống che đi khuôn mặt cô. Mặc dù trong nhà ăn hết sức ồn ào nhưng cảnh tượng này khiến anh thấy cô như đang một mình đi trong đêm tối, cực kì cô độc và sợ hãi.

Lục Nghiêm kinh ngạc hồi lâu: “Sao cô ấy lại ở đây?”

Hứa Minh Chương lập tức thả lỏng mình, thu lại ánh nhìn, trên mặt hiện lên nụ cười châm biếm: “ Cậu không biết à, hồi đầu cậu cứ xem thường cô ta. Sở dĩ cô ta đá Tưởng Tiến là bởi vì muốn leo vào nhà họ Diệp đấy. Giờ cô ta đã là chị dâu của Diệp phó thị trưởng, dâu trưởng của nhà họ Diệp. Nếu không phải mẹ tôi nói rõ chân tướng sự việc thì đến giờ tôi vẫn bị bịt mắt. Cô ta là người đàn bà vô tình, ham vinh hoa phú quý. Bao nhiêu năm nay dường như tôi đã tự đẩy mình vào một giấc mộng do chính mình thêu dệt nên. Giờ tỉnh lại mới biết mình ngu xuẩn đến thế nào. Vì vậy giờ tôi rất tỉnh táo, chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ...”

Lục Nghiêm ngây người, không tự chủ được đưa mắt nhìn Hứa Minh Chương, cứ cảm thấy tình huống này có gì đó không ổn, nhưng chưa kịp hỏi tiếp thì phó viện trưởng Lý, cấp trên của Lục Nghiêm, đang ngồi cùng với Diệp thị trưởng đã nhìn thấy bọn anh và vẫy tay gọi bọn họ sang.

Diệp phó thị trưởng phụ trách công-kiểm-pháp [1], hoàn cảnh và thân thế của Lục Nghiêm cùng Hứa Minh Chương ra sao những người ngồi đây đều nắm rõ, do vậy có gọi hai người họ sang ăn cơm cùng cũng là chuyện thường tình. Nào ai ngờ Thời Tiêu lại có ân oán với hai người họ.

Nhìn thấy bóng Hứa Minh Chương và Lục Nghiêm đang tiến lại gần, Thời Tiêu nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, dường như cơ thể cô bị làm phép gắn chặt xuống ghế, chỉ biết ngẩn ra nhìn họ đến gần. Mặc dù đã làm công tác tư tưởng cho bản thân nhưng lúc Hứa Minh Chương mang theo ánh mắt và nụ cười khinh bỉ đến gần, cô vẫn chẳng thể kiềm chế nổi nỗi đau bùng lên trong lòng. Thời Tiêu cảm thấy lồng ngực như bị ai bóp nghẹt, đau đến không thể chịu được.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, chẳng mấy chốc Thời Tiêu đã ph, cho dù cô không muốn có bất kì quan hệ nào nữa nhưng Hứa Minh Chương rõ ràng không có ý bỏ qua cho cô. Hứa Minh Chương lần lượt chào hỏi các vị lãnh đạo rồi đánh mắt về phía Thời Tiêu.

Diệp Sinh vui vẻ giới thiệu: “ Đây là Tiểu Thời, nhân viên mới chuyển đến làm việc ở cục cải cách và phát triển. Còn đây là cậu Hứa làm việc ở bộ phận điều tra kinh tế. Đây là cậu Lục, làm việc ở viện kiểm sát tối cao!”

Hứa Minh Chương nhếch môi cười. Nụ cười ấy khiến Thời Tiêu lạnh người: “ Diệp phó thị trưởng chắc là không biết đâu nhỉ, Thời Tiêu là đàn em của tôi và Lục Nghiêm đấy!”

Mặt Thời Tiêu trắng bệch ra. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Diệp Sinh. Cô cắn chặt môi, ngẩng đầu miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo: “ Chào anh Lục, chào anh Hứa, lâu quá không gặp!”

Hứa Minh Chương cười ha ha: “ Đúng là lâu lắm không gặp, anh còn nhớ em Thời hình như học ở khoa quản trị kinh doanh thì phải, sao lại làm việc ở ủy ban thành phố thế này? Đúng là quá bất ngờ!”

Diệp Sinh khẽ nhíu mày, hết nhìn Lục Nghiêm và Hứa Minh Chương rồi lại quay sang nhìn Thời Tiêu.

Thức ăn ở nhà ăn cũng không tồi, nhất là hôm nay cùng đi ăn với mấy lãnh đạo nên toàn món ngon. Đáng tiếc là “con lợn tham ăn” Thời Tiêu hôm nay chẳng thấy ngon miệng chút nào, từ đầu đến cuối chỉ cắm đầu vào ăn, ăn vội vàng cho xong bữa rồi đứng dậy cáo từ trước, thật là thê thảm!

Ra khỏi nhà ăn, Thời Tiêu vẫn còn có thể cảm nhận được ánh mắt dán chặt vào lưng cô. Hứa Minh Chương cười khẩy đầy khinh mạn và chẳng chút giấu giếm, điều này khiến Thời Tiêu gần như không thể chịu đựng được.

[1] công an - kiểm sát - tư pháp
Bình Luận (0)
Comment