Hồ Quân vừa mói đến cửa phòng họp, cách cả cánh cửa gỗ
dày mà vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng quát mắng của Diệp Trì: “Ý của tôi? Thế
còn cần đám vô dụng các anh làm gì?”
Hồ Quân lắc đầu, giơ xấp tài liệu trong tay lên, trong
lòng thầm cân nhắc có nên để một vài ngày nữa mới đưa cho Diệp Trì hay không,
nếu không sợ rằng lại đổ thêm dầu vào lửa.
Nói thực lòng, Hồ Quân không ngờ Thời Tiêu tẩm ngẩm
tầm ngầm như vậy mà thời học đại học lại thú vị như thế. Cả hai nhân vật tiếng
tăm của trường đại học A đều có quan hệ thân thiết với cô. Hứa Minh Chương là
kẻ xúi quẩy, coi như là không gặp thời gặp thế, nhưng Hồ Quân cũng biết, cách
làm của bố mẹ Hứa Minh Chương là chuyện bình thường trong thế giới của bọ
n họ. Người trong thế giới của họ nghĩ phức tạp hơn
nhiều so với những người thường giống hệt như các gia tộc lớn ngày xưa thường
dùng hình thức “liên hôn” đế củng cố địa vị và quyền lực của mình, từ đó có vinh
cùng hưởng, có họa cùng chịu. Chỉ có như vậy, khi có “giông tố” mới có thể
tránh thật nhanh. Bởi vì cái suy nghĩ này nên chuyện liên hôn trong thế giới
của họ chính là thủ đoạn trực tiếp và có hiệu quả nhất. Thời Tiêu có thể thuận
lợi bước chân vào nhà họ Diệp hoàn toàn là nhờ vào quá khứ “hào hùng” của Diệp
Trì. Cả hai “bô lão” nhà họ Diệp đều mất hết niềm tin vào chuyện hôn nhân của
Diệp Trì, đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý là con mình sẽ chơi bời như vậy cả đời,
bỗng đột nhiên Thời Tiêu xuất hiện. Mặc dù không môn đăng hộ đối, nhưng lại
“sạch sẽ”, thuần khiết, hơn nữa lại rất có duyên. Mẹ Hồ Quân nói, trông vợ Diệp
Trì thế thôi, gia cảnh bình thường nhưng lại rất được lòng người khác.
Có thể thấy Thời Tiêu rất được lòng các bậc bề trên,
đương nhiên cũng có ngoại lệ, đó là trường hợp của bố mẹ Hứa Minh Chương. Nói
trắng ra, nhà họ Hứa không phải như nhà họ Diệp. Nhà họ Diệp có cái “nền móng”
vững chắc, ông nội Diệp Trì đã là tướng lĩnh chủ chốt trong quân đội. Đến đời
Diệp tướng quân thì đúng là “Con hơn cha là nhà có phúc”, đến đời anh em nhà
Diệp Trì, Diệp Sinh thì khỏi nói rồi, con đường công danh vô cùng thuận buồm
xuôi gió, xem raế bí thư thành phố khó mà thoát khỏi tay anh ta.
Còn cả Diệp Trì, Diệp Sinh từng nói, nếu như Diệp Trì
chịu theo con đường công danh thì tương lai nhà họ Diệp hiển hách vô cùng.
Chuyện này bố Hồ Quân cũng từng nói nhưng nói chỉ là nói thôi, nếu như Diệp Trì
chịu ở trong quân đội, không biết chừng nhà họ Diệp sẽ có một tướng quân trẻ
tuổi nhất trong lịch sử dòng tộc.
Nhưng cả hai con đường Diệp Trì đều không chọn, anh
quyết tâm ra nước ngoài du học rồi trở vê làm kinh doanh, việc kinh doanh của
anh thì ngày càng phát đạt.
Hồ Quân có cảm giác, những trắc trở, khó khăn trong
đời đối với bọn họ chẳng qua chỉ là một chuyện vặt vãnh đối với Diệp Trì. Đối
với Diệp Trì mà nói, cuộc đời như một trò chơi, một câu chuyện cười, tất cả đều
rất dễ dàng. Chỉ trừ có việc của Thời Tiêu, hóa ra trên đời này còn có một Thời
Tiêu có thể làm cho Diệp Trì phải thay đổi.
Hôm ấy Tả Hồng đã gọi điện cho Hồ Quân và bảo, vỏ quýt
dày có móng tay nhọn, Diệp Trì là vỏ quýt, Thời Tiêu chính là móng tay, vỏ quýt
thì không thể thắng móng tay được.
Trước đây bọn họ thực sự chẳng coi Thời Tiêu ra gì,
nhan sắc cũng không đến nỗi tồi nhưng cũng chỉ xếp vào dạng trung bình. Nhưng
càng về sau họ càng hiểu ra, sức hấp dẫn của Thời Tiêu ở chỗ, cô khiến cho
người ta không thể từ bỏ. Không thể buông tay, trước có Hứa Minh Chung sau có
Diệp Trì. Cả hai đều lún sâu vào, à không, còn cả một Tưởng Tiến nữa, người đó
chấp nhận làm tấm bình phong cho Thời Tiêu, điều đó cho thấy người phụ nữ này
chẳng phải tầm thường.
Hồ Quân nắm chắc tập tài liệu trong tay, vừa quay
người định đi thì cánh cửa phòng họp mở ra, Diệp Trì bước ra ngoài, liếc Hồ
Quân bảo: “Cậu đến đây à?”
Hồ Quân cười hê hê, đành phải đi theo Diệp Trì vào
trong văn phòng, thả mình lên ghế sô pha, nhấp một ngụm trà rồi liếc Diệp Trì
đang ngồi đối diện: “Sao, không được thỏa mãn nên mới sáng ra đã nổi cơn phải
không?”
Diệp Trì vò đầu, vẻ bực bội và bất lực hiện rõ: “Cô
nàng đang làm mình làm mẩy với tôi, dỗ dành suốt cả tuần liền, cơm bưng nước
rót, nấu nướng giặt giũ, sắp thành ô sin mẹ rồi, thế mà tôi động vào cô ấy, mặc
dù có phản kháng nhưng cũng vẫn tạm ổn, thế mà vừa định vào “chuyện chính” thì
cô ấy nhấtchịu, tôi đã nhịn cả tuần nay rồi. Mẹ kiếp, lấy vợ kiểu này còn khổ
hơn cả làm hòa thượng!”
Hồ Quân phì cả nước trà ra ngoài, vội vàng chộp lấy
giấy ăn trên bàn để lau miệng: “Thế ra tôi đoán trúng à? Làm sao phải khổ thế?
Hai ngày trước tôi mới câu được một em ở học viện điện ảnh, cũng xinh phết, quả
không hổ danh là dân nghệ thuật, thành thạo lắm, mặt trông ngây thơ thế thôi
chứ trên giường thì ngon cực kì! Cô nàng có một người bạn học còn xinh hơn cả
cô ta, tôi vốn định đánh cả cụm nhưng thấy người anh em đang có nhu cầu, tôi
quyết định nhường cho cậu! Tối nay, chúng ta đến hội quán tắm nước nóng, đảm
bảo cậu sẽ lấy lại tinh thần ngay!”
Diệp Trì giật lấy cái gối trên ghế ném về phía Hồ
Quân: “Cút mẹ đi! Cậu nghĩ tôi chưa đủ nhiều việc sao mà còn mang thêm việc cho
tôi thế hả?”
- Oa, Diệp thiếu gia của chúng ta hoàn lương thật rồi,
biết giữ mình rồi cơ đấy!
Hồ Quân bĩu môi: “Tôi chẳng qua là có ý tốt thôi, cậu
thành ông chồng mẫu mực thật rồi. Được thôi, chúng tôi không dám dây vào chuyện
của hai người. Tả Hồng nói đúng lắm, hai người cứ gây lộn suốt mà chẳng thấy
mệt! Tôi đi đây, ở cục còn nhiều việc phải làm lắm!”
Hồ Quân đứng dậy, lặng lẽ đưa túi tài liệu ra trước
mặt, nào ngờ Diệp Trì lại nhìn thấy: “Tay cậu cầm cái gì đấy?”
Rồi mắt anh như sáng lên: “Có phải chuyện lần trước
tôi nhờ cậu điều tra không?”
Hồ Quân thầm thở dài, quyết định đưa cho Diệp Trì. Anh
giữ chặt bàn tay định mở túi hồ sơ của Diệp Trì, nghiêm nghị nói: “Tôi khuyên
cậu câu này, tuyệt đối bình tĩnh. Cho dù thế nào cũng đã là chuyện quá khứ rồi.
Thời Tiêu bây giờ là vợ cậu, chẳng có liên quan gì đến người khác hết!”
Diệp Trì gạt tay Hồ Quân, rút tập tài liệu ra. Một xấp
ảnh rơi xuống, Diệp Trì cúi xuống nhặt lên, bỗng ngây người, trong bức ảnh ấy
đều là ảnh của một đôi nam nữ. Hóa ra hồi đó cô lại mỉm cười hạnh phúc, rạng rỡ
đến vậy. Khuôn mặt vẫn còn rất non nớt, tóc buộc cao đuôi ngựa, dựa vào vòng
tay của một chàng trai, khuôn mặt cười rạng rỡ.
Bọn họ yêu nhau, từ những bức ảnh Diệp Trì có thể nhận
ra bọn họ lúc ấy đã yêu nh đến thế nào. Anh ta yêu cô, cô cũng yêu anh ta. Diệp
Trì nhặt từng tấm ảnh lên, quan sát rất kỹ. Xem hết rồi liền nghiến chặt răng,
vung tay một cái những bức ảnh bị anh ném rải khắp văn phòng. Tức mắt, nụ cười
của họ, hạnh phúc của họ khiến anh tức mắt, khiến cho Diệp Trì cảm thấy đau
đón. Nỗi đau... lan đến từng mạch máu trong cơ thể, khiến Diệp Trì lần đầu tiên
biết đến cảm giác đau đớn, đau đến mức như có bàn tay bóp nghẹt lấy tim mình.
Mặc dù trong tiềm thức anh biết rằng, Thời Tiêu không yêu
anh, nhưng khi sự suy đoán này hiển hiện ra trước mắt, Diệp Trì mới phát hiện
ra mình vẫn không thể chịu đựng, không dám tin sự thật này.
Cô yêu gã Hứa Minh Chương chết tiệt ấy, ít nhất thì
cũng đã từng yêu, hơn nữa còn yêu rất nhiều, yêu sâu sắc. Tình yêu đó cô chưa
từng dành cho chồng dù chỉ một chút.
Nhận được tình yêu mãnh liệt như vậy của cô quả là một
chuyện đáng hạnh phúc. Diệp Trì đột nhiên phát hiện, anh bắt đầu thấy ngưỡng mộ
Hứa Minh Chương, ngưỡng mộ đến thắt gan thắt ruột.
- Sao lại chia tay?
Sau khi xem xong những tấm ảnh, Diệp Trì chẳng còn tâm
trạng hay dũng khí để mở cuốn tài liệu kia ra nữa mà hỏi thẳng Hồ Quân.
Hồ Quân nhặt hết những tấm ảnh rơi tá lả trên đất lên,
nhét vào trong túi hồ sơ mới trả lời Diệp Trì: “Một nguyên nhân rất chó má, bố
mẹ Hứa Minh Chương dùng công việc của bố mẹ Thời Tiêu để uy hiếp Thời Tiêu. Cậu
biết đấy bốn năm trước, bố mẹ vợ của cậu vẫn chưa nghỉ hưu, lúc ấy nếu tìm một
cái cớ sa thải họ, làm cả đời cuối cùng lại tay trắng, e chẳng ai chịu đựng được,
vì vậy chia tay là chuyện tất yếu. Phải nói mẹ Hứa Minh Chương đúng là một
người đàn bà ghê gớm! Đã như vậy rồi còn chưa chịu thôi, bắt Thời Tiêu phải
giấu nhẹm lý do chia tay với Hứa Minh Chương. Người đàn bà này thật sự quá nham
hiểm. Do vậy, Thời Tiêu mới kéo Tưởng Tiến vào cuộc, biến anh ta thành tấm bình
phong, tạo ra một chuyện tình cảm giả. Mẹ kiếp, đúng là chó má và vớ vẩn, chẳng
khác gì mấy bộ phim truyền hình rẻ tiền. Chuyện về sau thì như cậu biết đấy,
Hứa Minh Chương rời bỏ quê hương. Thời Tiêu trở thành vợ của cậu, Tưởng Tiến
hoàn toàn chỉ là đóng thế. Thật đáng tiếc, một người đàn ông xuất sắc như vậy
mà...”
Hồ Quân liếc bộ mặt sầm sì của Diệp Trì do dự chút rồi
mới mở miệng: “Thực ra vợ của cậu cũng khổ lắm chứ, lúc ấy vẫn chỉ là một cô nhóc.
Vì vậy... Diệp Trì à, chúng ta đừng so đo chuyện cũ nữa, hai người sống cho
hạnh phúc là được rồi!”
Diệp Tri gằn giọng: “Tôi muốn sống hạnh phúc nhưng cô
ấy cứ nhớ nhung gã đó, bảo tôi sống thế quái nào được?”
- Không sống được thì giải tán cho sớm! Đừng giày vò
nhau nữa!
Hồ Quân nói đơn giản lắm, Diệp Trì mặc kệ Hồ Quân, cậu
ta làm sao hiểu được, nếu có thể chia tay dễ dàng như thế, anh đâu phải chịu
cái tội này làm gì, đã tiêu diêu tự tại sống một cuộc sống vui vẻ rồi. Chẳng
phải vì không thể từ bỏ nên mới không buông tay hay sao. Nâng niu trong tay,
hầu hạ chu đáo như bà cô tổ, thế mà cô nàng vẫn còn làm mình làm mẩy với anh.
Nhưng anh lại dở hơi ở chỗ, cứ nhìn thấy cô làm mình làm mẩy là anh lại thích,
vì vậy muốn buông tay, sao có thể?
Diệp Trì biết Hồ Quân nói cũng có lý, anh ghen tuông
với họ, nhưng anh lại cảm thấy xót xa cho Thời Tiêu, xót xa đến mức trái tim
như thắt lại. Lúc ấy cô mới bao nhiêu tuổi đầu mà đã phải chịu đựng nỗi đau
này? Người vợ mà anh nâng niu trong lòng bàn tay lại có lúc phải chịu ấm ức đến
như vậy.
Hồ Quân âm thầm nhìn Diệp Trì, thấy mặt anh ta lúc đau
đớn, khi thì buồn bã, lúc lại phẫn nộ, khi lại u ám... liền lắc đầu ngao ngán.
Tả Hồng nói đúng, Diệp Trì bị ma nhập rồi, cho dù có
thể chưa đến mức ấy nhưng cũng chẳng còn cách mức ấy bao xa đâu.
Thư kí Lưu gõ cửa rồi bước vào: “Hứa Minh Chương, cán
bộ điều tra kinh tế của cục công an nói có chuyện quan trọng muốn gặp tổng giám
đốc, không biết ngài có gặp không ạ?”
Hồ Quân ngây người, còn Diệp Trì thì nhoẻn miệng cười:
“Hứa Minh Chương...”
Hồ Quân cứ cảm thấy nụ cười này của Diệp Trì có gì đó
bí ẩn khó đoán.