Xe ra khỏi khu đô thị, Thẩm Uyển Đình mới hỏi c
hồng: “Anh thấy cô bé ấy thế nào?”
Diệp tướng quân mặt vẫn lạnh tanh: “Ừ, thằng ranh ấy
cũng có con mắt phết, điểm này giống anh!”
Thẩm Uyển Đình bật cười: “Nói nghiêm túc đi xem nào!”
Diệp tướng quân trầm ngâm hồi lâu rồi nghiêm túc lạ
thường: “Thực ra kết hôn chung sống chỉ cần hợp nhau là được, điểm này là khó
nhất, cho dù có lấy một thần tiên về cũng chưa chắc đã hợp nhau. Chuyện này
giống như là chúng ta uống nước, nóng lạnh phải tự biết. Ban nãy em không nhìn
thấy sao, kể từ lúc bước vào cửa, con mắt của Diệp Trì không rời khỏi con bé ấy
đến một khắc. Xấu hay tốt đâu do chúng ta quyết định nữa. Anh thấy con bé này
cũng được, đôi mắt trong veo, thuần khiết, chỉ có điều hơi ít tuổi!”
Thẩm Uyển Đình lườm yêu chồng một cái, chậm rãi nói:
“Chẳng lẽ anh quên là anh cũng hơn em đến mười tuổi à?”
Diệp tướng quân bật cười: “Thế nên con trai cũng giống
bố, biết thương vợ!”. Câu nói này khiến Thẩm Uyển Đình đỏ bừng mặt: “Đều là vợ
chồng già rồi, còn nói như thế nữa…”
Anh chàng lái xe cũng phải bật cười.
Hai vợ chồng chuẩn bị xong xuôi, Diệp Trì liền dẫn
Thời Tiêu đi gặp anh em. Xe dừng lại, Thời Tiêu ngồi trong xe, thò đầu ra ngoài
nhìn, là một cái sân rộng, nhìn trông chẳng giống như một khu kinh doanh mà
giống như nhà riêng của ai đó, con đường trước mặt và sau lưng đều không có
người qua lại, trước cửa nhà có ba chiếc xe sang trọng đang đậu, có vẻ rất chói
mắt. Thời Tiêu không tự chủ được ngoảnh lại nhìn Diệp Trì một cái. Diệp Trì
trong bộ vét kiểu mới trông rất lịch lãm, rất đẹp trai. Thời Tiêu lại cúi xuống
nhìn mình, vẫn là bộ quần áo thể thao trắng. Thời Tiêu là một người rất lười
biếng, ngại phiền phức, thế nên kể từ lúc vào cấp ba, cô thường mặc những bộ
quần áo thể thao rộng rãi, cho thoải mái, đến tận lúc đã đi làm, cô vẫn không
thay đổi tác phong của mình. Vì vậy mới nói cô là một người rất hoài niệm.
Nhưng nói theo cách của Quyên Tử thì xét về một phương
diện nào đó, Thời Tiêu chẳng ra dáng con gái, chẳng có chút nữ tính nào, điều
này thể hiện nhiều nhất qua cách ăn mặc
Thời Tiêu thường bĩu môi trước lý luận của Quyên Tử,
chẳng lẽ cứ phải mặc quần áo thể thao là không phải con gái ư? Chẳng lẽ cứ phải
ăn mặc giống như cô ấy, đi giày cao gót, bước đi uyển chuyển, mặc những bộ váy
bó sát gợi cảm, khiến cho lũ đàn ông phải liêu xiêu mới là con gái ư?
Quần áo thể thao dễ chịu biết mấy, quan trọng nhất là
giá cả lại phải chăng. Hơn nữa mức lương của Thời Tiêu và Quyên Tử đúng là khác
nhau một trời một vực, đã thế tháng nào Thời Tiêu cũng phải nộp một nửa cho mẹ,
chỗ lương còn lại đủ để mua đồ thể thao đã là tốt lắm rồi.
Trong lúc Thời Tiêu đang thất thần thì Diệp Trì quàng
vai cô, đi qua con đường rợp bóng cây, đứng trước một tòa kiến trúc sang trọng.
Nhìn những người đứng coi cửa cũng ăn mặc lịch sự hơn mình, cuối cùng Thời Tiêu
cũng bắt đầu hối hận, bản thân mình ăn mặc thế này có phải không thích hợp? Cô
nhìn trước nhìn sau rồi dừng bước, kéo tay Diệp Trì lại nói: “Nói thật đi, anh
dẫn em đến đây không phải là để bán em đấy chứ?”
Diệp Trì bật cười. Nụ cười của anh khiến đôi mắt càng
thêm long lanh, ánh mắt tình tứ ấy khiến Thời Tiêu yên tâm hơn đôi chút. Diệp
Trì nhìn bộ dạng ngẩn ra của Thời Tiêu liền cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng
của cô.
Thời Tiêu mơ hồ nhận ra nụ hôn này còn nóng bỏng hơn
bất cứ nụ hôn nào mà hai người từng có trước đây. Cô bất giác nhắm mắt lại, để
mặc cho lưỡi của Diệp Trì lách vào miệng mình, dịu dàng và quấn quyện, cho đến
khi gần như nghẹt thở hai người mới rời nhau ra. Thời Tiêu mở to mắt, giật nảy
mình khi thấy cánh cửa trước mắt đang mở rộng, không biết mấy nam thanh nữ tú
dáng vẻ sang trọng đã đứng đó từ lúc nào, đã vậy ai nấy còn mở to mắt, thản
nhiên nhìn cô và Diệp Trì, cứ như thể cảnh tượng này chẳng còn gì lạ với họ.
Thời Tiêu còn chưa kịp phản ứng gì thì người đàn ông
đứng trước mặt đã huýt sáo, tiến lại gần, nhìn Thời Tiêu dò xét: “Thảo nào dạo
này không thấy anh ra ngoài chơi, hóa ra là vớ được bảo vật rồi!”
Anh ta vừa nói vừa nhìn Thời Tiêu bằng ánh mắt sỗ
sàng: “Kiếm đâu ra thế, trông non phết nhỉ!”
Diệp Trì sầm mặt, đưa tay ra ôm lấy Thời Tiêu vào
lòng, dịu giọng nói: “Vừa hay hôm nay mọi người đều có mặt ở đây, tôi xin chính
thức đây là vợ tôi, Thời Tiêu!”
Diệp Trì vừa dứt lời, đám đông đã im bặt, trợn tròn
mắt nhìn anh: “Diệp Trì, anh định trêu chúng tôi đấy phải không?”
Diệp Trì dắt Thời Tiêu bước lên cầu thang: “Tôi xưa
nay không bao giờ đùa kiểu này!”
Sau khi bỏ đám nam nữ lại phía sau, đi qua một hành
lang, vào một căn phòng theo phong cách cổ xưa, trong căn phòng được bài trí
rất tinh tế, cổ kính, khiến cho Thời Tiêu có cảm giác như đang bước vào một
không gian cuối đời Thanh.
Diệp Trì lịch sự kéo ghế cho Thời Tiêu ngồi xuống, cô
thuận miệng nói cảm ơn liền khiến Diệp Trì bật cười. Anh cúi xuống thì thầm vào
tai cô: “Anh không nhận những lời cảm ơn khách khí kiểu đó, như vậy chẳng có
chút thành ý nào cả bà xã ạ!”
Giọng nói dịu dàng cùng hơi thở ấm nóng phả vào tai
khiến Thời Tiêu cảm thấy nhồn nhột, mặt đỏ bừng lên, bên tai vang lên mấy tiếng
cười đùa, cô vội đẩy Diệp Trì một cái, lúc này anh mới chậm rãi ngồi xuống ghế,
cánh tay vẫn vắt ngang vai Thời Tiêu.
Chưa có người anh em nào nhìn thấy cách thể hiện này
của Diệp Trì nên ai cũng thấy kỳ lạ. Ánh mắt của bốn người khiến Thời Tiêu có
cảm giác mình như người ngoài hành tinh vừa đặt chân xuống trái đất. Bọn họ ai
cũng hiểu, chẳng ai lại đi giới thiệu một người đàn bà mình chỉ chơi bời là vợ
của mình. Nếu như đã nói là vợ thì chính xác là bạn gái, sau này sẽ trở thành
vợ thật. Vì vậy chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt và thái độ của họ đối với Thời
Tiêu đã thay đổi hẳn, không còn sỗ sàng, soi mói mà thay vào đó còn có chút
chân thành.
Diệp Trì gọi nhân viên phục vụ vào để gọi món. Người
đàn ông lông mày rậm, mắt to ngồi phía sau cùng bên trái, trông có vẻ khá côn
đồ lên tiếng trước:
- Chị dâu, cho phép em tự giới thiệu trước, em tên là
Hồ Quân!
Nói xong liền chỉ vào hai người ngồi cạnh: “Cái thằng
mặt đẹp hơn cả con gái này tên là Phong Cẩm Thành…”
Còn chưa nói hết câu anh chàng đã bị người đàn ông
ngồi bên cạnh đá mạnh vào chân. Sau đó anh ta tự quay sang giới thiệu bản thân:
“Tôi là Phong Cẩm Thành, anh em nối khố của Diệp Trì. Thứ lỗi cho tôi mạo muội,
chị dâu năm nay bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
Người cuối cùng trông có vẻ hiền lành, cười cười gạt
tay hai người kia: “Mặc kệ hai gã công tử đào hoa này, tôi là Tả Hồng!”
Thời Tiêu có hơi luống cuống, đối mặt với ba người đàn
ông xa lạ, cô nhất thời không biết phải ứng phó ra sao. Diệp Trì ôm cô vào lòng
giải vây: “Này, mấy người đủ rồi đấy! Vợ tôi nhát lắm, không đọ nổi độ mặt dày
với các cậu đâu. Các cậu tránh xa ra một chút cho tôi nhờ!”
- Kính thưa, nhìn anh Diệp nhà ta thương hoa tiếc ngọc
kìa! Thôi được rồi, hôm nay có chị dâu ở đây, mấy anh em bọn tôi tha cho cậu.
Hôm nào anh đi một mình, mấy anh em chúng tôi sẽ xử sau! Kiểu gì cũng phải
thành khẩn khai báo chứ! Nào, uống thôi!
Ba cô gái ngồi bên cạnh họ trông có vẻ cũng còn ít
tuổi, ăn mặc rất thời trang. So ra thì Thời Tiêu thua xa. Cô nhìn bộ quần áo
thể thao của mình, tự nhận không bằng người ta. Ba cô gái kia hình như có quen
nhau, ai nấy đều nhìn Thời Tiêu bằng ánh mắt khinh khỉnh.
Thời Tiêu thuộc dạng người vô tâm nên đương nhiên
không nhận ra. Diệp Trì sa sầm mặt mày, liếc ba người đó, mặt lạnh lùng hỏi:
“Hàng này moi đâu ra thế? Có vẻ không biết điều!”
Ba cô gái đó lập tức tái mét mặt.
Thời Tiêu đi vào nhà vệ sinh một lát trở ra đã không
thấy ba cô gái kia đâu nữa. Cô tò mò hỏi Diệp Trì, anh cười bảo: “Họ có việc
phải đi trước rồi. Nào, ngồi xuống đây ăn bát tổ yến trước đã, vừa đẹp da lại
vừa tốt cho sức khỏe!”
Ngồi trước một bàn đầy thức ăn, Thời Tiêu đương nhiên
chẳng buồn khách sáo, lại cộng thêm Diệp Trì rất yêu chiều cô, ngay cả xương cá
cũng gỡ sẵn rồi mới gắp vào bát cô. Tình trạng này kéo dài cả tháng nay rồi,
gần như đã hình thành thói quen, thế nên cả hai đã quen rồi, chỉ có ba người
ngồi cạnh là mắt tròn mắt dẹt, đã bao giờ họ nhìn thấy Diệp Trì chăm chút cho
con gái như vậy đâu, đã thế trông bộ dạng của anh còn có vẻ rất vui nữa chứ.
Hồi lâu sau ba người họ mới định thần lại, lúc này
Thời Tiêu cũng ăn gần no rồi. Phong Cẩm Thành không hiểu lôi đâu ra mấy chai
rượu Mao Đài, đặt lên bàn n
- Tôi lấy chỗ ông già đấy, rượu nhiều năm, hôm nay đãi
các anh một bữa!
Nói rồi liền rót ra cốc, rót đầy cả cốc của Thời Tiêu.
Thời Tiêu phồng mang trợn mắt, vội vàng vừa nhai đồ ăn vừa từ chối: “Tôi không
biết uống đâu!”
Mắt Diệp Trì vụt sáng, khóe miệng khẽ nhếch lên, dịu
giọng dỗ dành: “Không sao đâu, rượu này nhẹ ấy mà, không say được đâu, mà nếu
có say anh sẽ bế em về nhà!”
Thời Tiêu chớp chớp mắt, tỏ vẻ nghi hoặc. Tả Hồng đã nâng
cốc lên:
- Chị dâu, em kính chị một ly, chúc anh chị tâm đầu ý
hợp!
Thời Tiêu là người “hảo ngọt”, anh cứng rắn với cô, cô
sẽ cứng đầu không chịu khuất phục, nhưng nếu anh mềm mỏng, cô ấy tuyệt đối
không từ chối. Lại thêm mấy anh chàng này đều là trai đẹp nên Thời Tiêu đương
nhiên chẳng thể từ chối.
Mấy anh chàng này thật là xấu xa, thi nhau chuốc rượu
Thời Tiêu, cứ như thể chưa chuốc say cô thì không chịu thôi. Diệp Trì ngồi bên
cười tít mắt, cũng chẳng buồn ngăn lại.
Con người Diệp Trì, nói như Tả Hồng thì: ngoài mặt
cười ngọt ngào nhưng trong lòng nghĩ gì chẳng ai biết được. Chỉ có điều loại
người này không phải người hiền lành, tốt nhất nên tránh đi, nếu không có chết
thế nào bạn cũng chẳng biết.
Diệp Trì thực lòng muốn xem tửu lượng của Thời Tiêu ra
sao. Lần trước ở quán bar, anh đã bảo nhân viên pha chế cho mười ly cocktail
mạnh nhất, còn mình thì chỉ uống loại rượu nhẹ nên mới “hạ gục” được cô.
Hôm nay Thời Tiêu uống gần hết cả chai rượu Mao Đài
rồi, thế mà mặt mày vẫn tỉnh bơ, trong khi mấy anh chàng kia đã chếnh choáng
hết cả, họ thi nhau lần lượt chuốc rượu Thời Tiêu, chẳng mấy chốc hai chai rượu
Mao Đài đã cạn, Thời Tiêu đã ngà ngà say, cô dựa vào vai Diệp Trì, nhẹ nhàng
nhắm mắt lại.
Diệp Trì ngoảnh đầu nhìn cô, không nhịn được cười. Cô
nhóc này say rượu rất ngoan, ngoan đến mức khiến người khác thấy xót thương.
Diệp Trì nhẹ nhàng ôm cô, đi vòng qua mấy bức đặt cô nằm lên chiếc giường tre ở
đằng sau, đắp áo khoác ngoài của mình lên người cô rồi mới đi ra ngoài.
Phong Cẩm Thành đùa cợt: “Đúng là yêu thương như thể
con gái ruột ấy nhỉ. Anh kiếm đâu ra con hàng cao cấp này thế?”
Diệp Trì ngẫm nghĩ một hồi rồi nói nửa đùa nửa thật:
“Lừa được đấy!”
Tả Hồng đặt cốc rượu trong tay xuống: “Thôi đủ rồi đấy
người anh em, lừa ở đâu, nói ra để ngày mai anh em cùng đi lừa một cô mang về!”
Hồ Quân có vẻ khá thực tế: “Hai cụ già nhà anh đã đồng
ý chưa? Đừng có để hại đời con nhà người ta xong rồi bỏ nhé!”
Diệp Trì nhướng mắt: “Tôi chọn vợ ở với tôi cả đời chứ
có ở với họ đâu, họ có đồng ý hay không có tác dụng gì chứ?”
Tả Hồng bật ngón tay cái tỏ vẻ khâm phục: “Đúng là anh
Diệp của chúng ta có gan, đúng chất ông lớn!”
Thời Tiêu buổi tối uống rượu không pha, nhưng được ngủ
mấy tiếng nên lúc Diệp Trì bế cô xuống xe, cô đã tỉnh rồi. Cô khẽ cựa mình một
chút rồi giả bộ vẫn ngủ, để mặc cho Diệp Trì ôm cô.
Xuống xe, còn chưa lên cầu thang, cô đã nghe thấy
giọng Phong Cẩm Thành từ phía sau vọng lại, giọng nói không lớn lắm: “Diệp Trì,
Cẩm Phong tháng sau về nước đấy!”
Thời Tiêu cảm thấy thân thể Diệp Trì đột nhiên cứng
đờ, bước chân khựng lại, miệng ậm ừ đáp lời.