Hôn Nhân Lừa Gạt

Chương 1.2

Radar theo dõi 24h Tần Tiêu hôm nay phải đến công ty, không thể trực trước cổng nhà Ngụy Thất, Ngụy Thất trong lòng nghĩ, cuối cùng có thể sống một ngày bình thường rồi. Ngụy Thất từ trước đến nay đều sẽ không chủ động liên lạc với Tần Tiêu, thậm chí ngay cả trong điện thoại cũng không lưu số của hắn, tựa như như thế liền có thể phủi sạch tất cả dây dưa với Tần Tiêu.

Bận rộn cả ngày về đến nhà, mở tủ lạnh thấy trống không, bên trong chỉ còn thừa lại một nhánh hành lúc đi chợ được một bác gái đưa cho. Trong phương diện ăn uống,thực ra Ngụy Thất rất tuỳ tiện, thường là chỉ để lấp đầy bụng, mùi vị đối với cậu chỉ là thứ kèm theo, có hay không cũng không quan trọng.

Hôm nay số phận đã định chỉ có mì tôm rồi.

Ngụy Thất lấy mì tôm ra, cho gói gia vị vào, sau đó đập vào quả trứng, rót nước sôi trong bình, cuối cùng là cho vào lò vi sóng, đại công cáo thành. Đang lúc chuẩn bị thưởng thức bữa tối khó khăn của mình, chuông cửa lại vang lên. Không cần đoán, Ngụy Thất liền có thể biết được người ngoài cửa là ai.

Ngụy Thất làm như không nghe thấy tiếng chuông, tiếp tục ăn mì.  Tần Tiêu biết Ngụy Thất có ở bên trong, chỉ là không muốn ra mở cửa, hắn nghĩ một lúc, chuyển qua gõ cửa nhà hàng xóm của Ngụy Thất.

“ Anh là? ” người hàng xóm nhìn thấy Tần Tiêu không giống như người của chung cư này.

“ Thật ngại quá, đã làm phiền.” Tần Tiêu trên mặt đều là ý xin lỗi, “ Anh có thể giúp tôi một việc được không? ”

Người hàng xóm nhìn thấy Tần Tiêu cử chỉ nhã nhặn, quần áo gọn gàng, không giống với người xấu, trong lòng cũng buông lỏng cảnh giác, “ Anh muốn tôi giúp việc gì? ”

“ Tôi với người yêu cãi nhau, bây giờ em ấy không chịu mở cửa, cho nên có thể làm phiền anh giúp tôi gõ cửa không? ”

Tất nhiên Ngụy Thất chính là Omega đã bị đánh dấu, người hàng xóm tuy không tính là thân với Ngụy Thất, nhưng thỉnh thoảng lúc cậu tan ca có đụng mặt nói mấy câu. Trước đây không lâu, hàng xóm phát hiện Ngụy Thất bị đánh dấu rồi, cũng ngại vì quan hệ không thân nhau nên không tiện hỏi chuyện riêng của cậu, mà có biết cũng không giải quyết được gì, không ngờ hôm nay người yêu của Ngụy Thất vậy mà đã xuất hiện.

“ Được được, không thành vấn đề.” Người hàng xóm không nói nhiều lời đã đồng ý, bấm chuông mấy lần, Ngụy Thất đều không phản ứng, anh ta liền gọi một tiếng, “ Ngụy Thất, là tôi.”

Ngụy Thất nghe được tiếng của hàng xóm bên ngoài, cũng không nghĩ nhiều liền chạy ra mở cửa, không ngờ lại gặp gương mặt cười như không cười của Tần Tiêu đang nhìn cậu.

“ Luật sư Nguỵ, cậu này tìm cậu có việc.”

Sau khi người hàng xóm giúp Tần Tiêu giải quyết khó khăn, ngay lập tức trở về nhà, nói thế nào cũng là chuyện riêng của hai người, anh ta là một người ngoài, đứng lại đó cũng không phải việc gì tốt cả.

Ngụy Thất lúc nãy còn nghĩ Tần Tiêu hôm nay sao mà biết điều quá, thì ra là đi nhờ hàng xóm gọi cậu ra, cậu thật là quá ngây thơ, ngay cả thủ đoạn đơn giản thế này cũng không nhìn ra.

Tần Tiêu không đợi Ngụy Thất mở lời, đã tự nhiên bước vào nhà, Ngụy Thất tức giận không nói nên lời, một mạch phóng đến trước mặt hắn, “ Anh dám tuỳ tiện vào nhà người khác, có tin tôi kiện anh không.”

“ Vậy em kiện tôi đi.” Tần Tiêu phát hiện Ngụy Thất lúc đối diện với hắn rất dễ phát hoả, cơ bản là một chút cũng nén giận được.

Ngụy Thất chưa từng gặp qua dạng người khó chơi như Tần Tiêu, cậu đã nói với hắn chuyện của hai người là ngoài ý muốn, hắn thì hay rồi, mỗi ngày quấn chặt lấy cậu, còn là giống như thâm tình không nguôi, dường như hắn mới là kẻ chủ động.

“ Sao lại ăn mì tôm? ” Tần Tiêu nghênh ngang đi vào phòng khách, nhìn thấy tô mì vẫn còn bốc khói trên bàn, liền biết Ngụy Thất vừa ăn cách đây không lâu. Ngụy Thất liếc nhìn Tần Tiêu, đặt mông ngồi lại xuống bàn, giọng ác liệt nói, “ Liên quan gì đến anh.”

Tần Tiêu đã quen với việc ý tốt của mình bị Ngụy Thất xem là phiền phức, hắn đi vào bếp mở tủ lạnh, phát hiện trong tủ lạnh to đùng kia vậy mà chỉ có một nhánh hành.

“ Tủ lạnh nhà em sao chẳng có gì vậy?”

Ngụy Thất xem Tần Tiêu như không khí, vùi đầu tiếp tục ăn mì.

Tần Tiêu cũng không trông mong Ngụy Thất sẽ phản ứng, hắn lại mở tủ bếp, phát hiện ra bên trong có mấy quả trứng gà và một túi bột mì. Đôi mắt đen nheo nheo lại, Tần Tiêu lấy mấy nguyên liệu có thể dùng được ra khỏi tủ, ngay sau đó Ngụy Thất liền nghe thấy một chuỗi âm thanh lách cách truyền ra từ nhà bếp, xem ra Tần Tiêu là đang chuẩn bị dùng nhà bếp của cậu ra tay.

 “ Ầy, tôi chiên bánh trứng.”

 Nguỵ Thất thoáng ngẩng đầu, trước tiên là ánh mắt dán trên cái bánh crep tròn tròn kia, bởi vì có thêm trứng gà vào, màu vàng óng toả ra như mặt trời. Trên mặt bánh còn có màu xanh của hành lá rắc lên, mùi thơm phức toả ra giữa tiết trời lành lạnh khiến người ta nhìn vào là muốn ăn.

  

“Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, ăn mì tôm không tốt cho dạ dày.” 

Nguỵ Thất một giây trước còn đắm chìm trong sự quyến rũ của đồ ăn ngon sau khi nghe Tần Tiêu nói xong, lập tức thu hồi ánh mắt tham lam đối với bánh trứng trước mặt, khẩu thị tâm phi nói, “Tôi ăn no rồi.”

  

“Em tự ăn, hay là muốn tôi đút em ăn?” Tần Tiêu ngồi đối diện với Nguỵ Thất, đôi mắt thâm sâu như đêm đen nhìn cậu, trong lời nói mang theo mấy phần chế nhạo, “Tôi cũng không ngại đút em ăn.” 

 

“Anh bị điên à? Tôi ăn hay không ăn liên gì đến anh? Anh cho rằng anh là ai?”

Tần Tiêu cười cười, thành thạo mà ứng biến với lửa giận của Nguỵ Thất, “Lúc em tức giận xinh đẹp hơn lúc em không nói gì.”

Dù cho Nguỵ Thất có công kích chua ngoa cỡ nào, Tần Tiêu cũng luôn có thể để dàng ứng biến được, lời ngon tiếng ngọt như đạn bọc đường chính là vũ khí đáng sợ nhất của hắn, từng chút từng chút một đánh tan đi áo giáp tưởng chừng vô địch của Nguỵ Thất.
Bình Luận (0)
Comment