Đêm trước ngày rời khỏi thành phố A, Ngụy Thất gặp ác mộng. Trong mơ cậu đứng trên một vùng đất rộng mênh mông, xung quanh chẳng có ai chỉ có mình cậu. Cậu mê mang cúi đầu; lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào, trong đất chảy ra một dòng nước đỏ. Chẳng mấy chốc nước tràn qua bàn chân, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp người.
Đau đớn thấu xương mang Ngụy Thất về hiện thực. Sợ hãi khiến cho cậu có cảm giác thật buồn nôn. Cậu vịn tường lảo đảo vào phòng tắm; chật vật ghé vào bồn cầu, nôn một lần lại một lần; cho đến khi toàn thân vô lực ngã xuống đất.
Thời gian trôi qua dài đằng đẵng như một thế kỷ; Ngụy Thất dần dần tỉnh lại. Cậu chống lấy thân thể run run đứng lên. Nhìn thấy trong gương phản chiếu một gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc nào; cũng không cảm nhận được một chút khí tức của người sống.
Ngụy Thất mở vòi sen, điều chỉnh nhiệt độ phù hợp, vốc nước rửa mặt mới tỉnh táo hơn chút. Cậu vốn tưởng tất cả đã kết thúc rồi, cuộc sống sẽ có thể trở lại bình lặng như lúc ban đầu. Không ngờ trước một đêm lại gặp ác mộng, thật là xúi quẩy. Tuy Ngụy Thất không phải người mê tín, nhưng tâm tình cũng ít nhiều bị ảnh hưởng.
Sau khi gặp ác mộng, Ngụy Thất cũng không dám ngủ nữa. Cậu lấy hành lý ra kiểm tra từng cái một thật cẩn thận, chắc chắn không quên gì mới thôi. Cậu phải bận rộn, mới có thể lấp đầy đáy lòng trống rỗng bất an. Đến khi lấy lại tinh thần chân trời đã nhàn nhạt sắc bạc.
Văn Tuyên dậy từ sớm, khiến Lương Tân cũng phải dậy theo. Hắn lờ mở than vãn: "Em làm gì dậy sớm thế? Không phải nói chiều ba giờ mới bay sao?"
"Em muốn dậy sớm qua xem thử luật sư Ngụy có gì cần giúp không." Văn Tuyên nhìn thấy Lương Tân lười biếng nằm trên giường không muốn dậy, liền kéo kéo chăn hắn: "Anh đừng ngủ nướng nữa. Dậy mau lên!"
"Anh đã nói mà em chẳng hiểu gì cả." Lương Tân bất đắc dĩ dụi dụi khuôn mặt buồn ngủ: "Em đi qua đó rồi thì Tần Tiêu phải làm sao?"
"Ý anh là sao đó?"
"Em có thể nghĩ đến việc này, chẳng lẽ Tần Tiêu không nghĩ được sao? Anh dám cá với em, Tần Tiêu đã có mặt dưới nhà Ngụy Thất rồi." Lương Tân duỗi người, ngáp một cái, lười biếng nói: "Haiz~ em bình thường thông minh, đến lúc cần thì nghĩ đi đâu thôi."
"Ừ, anh nói cũng đúng." Văn Tuyên gật đầu: "Vậy trễ chút rồi mình đi cũng được. Anh cứ ngủ tiếp đi."
"Bỏ đi, anh bị em đánh thức rồi thì ngủ thế nào được đây." Lương Tân đến tủ đồ chọn một bộ quần áo thoải mái: "Đánh răng rửa mặt đi. Chúng ta đi ăn sáng."
Giày vò cả đêm, lại đang mang thai, thân thể Ngụy Thất ít nhiều không chịu nổi. Cậu đang muốn tựa vào sofa nghỉ ngơi một chút, chuông cửa đột ngột vang lên. Ngụy Thất tưởng Văn Tuyênđến, không nghĩ nhiều trực tiếp mở cửa.
Người đứng ngoài đó không phải Văn Tuyên, mà là Tần Tiêu.
Từ lần chia tay trước, Ngụy Thất cũng gần cả tháng không gặp Tần Tiêu. Tuy nói không gặp hắn nhưng đồ hắn gửi cho cậu rất nhiều. Một ngày ba bữa cơm sẽ có người đúng giờ đưa đến; lúc đầu Ngụy Thất nghĩ là Văn Tuyênđặt thức ăn cho cậu, sau đó nghĩ lại Văn Tuyên sẽ không thể chu đáo như vậy; chỉ còn lại một khả năng duy nhất là Tần Tiêu.
Đối với ý tốt của Tần Tiêu, Ngụy Thất cũng muốn từ chối. Nhưng người giao cơm nói với cậu Tần Tiêu đã kí hợp đồng dài hạn với họ, trả một số tiền lớn; dặn họ một ngày ba bữa đưa cơm tới, không được thiếu bữa nào. Phiếu nhận phải được chính tay Ngụy Thất kí tên, nếu không sẽ không nhận được tiền nữa.
Ngụy Thất cũng không muốn làm khó người khác, chỉ dành không tình nguyện kí tên lên hóa đơn.
Không chỉ một ngày ba bữa, ngay cả đồ dùng hằng ngày Tần Tiêu cũng lo đến. Ngụy Thất cứ vài hôm là nhận được bưu kiện, bên trong loại đồ đạc gì cũng có. Bởi vì Tần Tiêu không biết cậu cần món gì, cho nên mỗi thứ hắn đều mua một ít, để cậu có thể tuỳ ý chọn dùng.
"Sao anh lại tới đây?" Ngụy Thất cho rằng Tần Tiêu chỉ là đến thăm cậu, thầm nghĩ dù sao qua hôm nay cũng sẽ không còn gặp nữa, trên mặt cũng có chút ý cười.
Nhìn thấy trên môi Ngụy Thất là nụ cười, Tần Tiêu có hơi ngạc nhiêu. Lâu thật lâu sau mới sắp xếp được những thứ hỗn loạn trong đầu mình rồi nói: "Nghe bảo hôm nay em sẽ bay về Mỹ."
Tim Ngụy Thất khẽ đập một nhịp, nhưng ngữ khi rất kiên quyết: "Văn Tuyên nói cho anh đúng không?"
"Ai nói với anh không quan trọng. Vả lại hôm nay anh tới không phải để cản em đi."
Tần Tiêu đã hạ quyết tam bỏ hết tất cả ở thành phố A. Công ty có vài việc chưa giải quyết xong nên hắn không thể cùng đi ngay với Ngụy Thất; nhưng để mọi thứ xong xuôi hết rồi, hắn sẽ lập tức đi Mỹ tìm Ngụy Thất ngay.
"Vậy anh tới làm gì? Đừng nói là tới tiễn tôi nhé." Ngụy Thất bất giác nghĩ đến trình độ sống chết không buông của Tần Tiêu. Hắn sẽ không nhanh chóng nghĩ thông như vậy, nói không chừng là kế hoạch án binh bất động.
Tần Tiêu chớp mắt, cười nói: "Em cũng có thể nói như vậy."
"Anh cuối cùng là có ý gì? Tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với anh." Ngụy Thất không còn kiên nhẫn nói.
"Anh đã giao công ty lại cho Tô Trạm rồi. Chờ tất cả thủ tục xong xuôi, anh sẽ đi Mỹ tìm em." Tần Tiêu tự tin mà nói: "Đến lúc đó, anh có thể ở bên em, mỗi ngày chăm sóc cho em."
"Tần Tiêu, anh có bị điên không?!"
Ngụy Thất hoàn toàn không nghĩ tới Tần Tiêu dự định buông bỏ tất cả ở thành phố A để cùng đi Mỹ với cậu. Đây không phải là kết cục mà cậu muốn.
Đáy mắt Tần Tiêu chất chứa yêu thương dường như bùng lên lần nữa: "Anh rất tỉnh táo, anh muốn đi Mỹ cùng em."
"Tần Tiêu, anh đừng ngốc nữa! Ở đây có tất cả những thứ mà anh muốn. Anh theo tôi đi Mỹ thì có cái gì?"
Ngụy Thất biết rõ, Tần Tiêu không giống cậu. Anh có mẹ yêu thương, có em trai thân thiết, còn có sự nghiệp sáng ngời. Hoàn toàn không cần vì một người như cậu mà buông bỏ tất cả những gì đang có trong tay.
"Không có em, ở đây với anh chẳng có ý nghĩa gì hết." Tần Tiêu cong cong khoé môi, trong con người màu đen như lóe ra ánh sáng: "Anh từng nói rồi. Từ đầu đến cuối, điều anh muốn nhất chỉ có mình em mà thôi."
Ngụy Thất cảm thấy là cậu đã hại Tần Tiêu. Nếu như không có cậu, Tần Tiêu có lẽ sẽ theo sắp xếp của mẹ Tần, kết hôn cùng một Omega ngoan ngoãn nghe lời; sống một cuộc sống bình yên hạnh phúc. Sẽ không chống đối với mẹ Tần, cũng sẽ không cắt đứt quan hệ với nhà họ Trình. Tần Tiêu đi đến ngày hôm nay, tất cả đều là do một tay cậu hại.
"Cho dù anh làm cái gì, tôi cũng không tha thứ cho anh."
Ngụy Thất quay đầu đi, lạnh lùng cười.
"Một người không có gì như anh, lấy cái gì mà nói chăm sóc cho tôi chứ?"
Lúc Lương Tân và Văn Tuyên đến chung cư của Ngụy Thất, nhìn thấy Tần Tiêu đang dựa cửa xe; dưới chân có năm sáu cái đầu lọc thuốc lá. Còn chưa đến gần đã bị một trận khói xộc vào mũi, Lương Tân bị sặc đến mức ho khan: "Sao cậu còn ở đây?"
Lúc này Tô Trạm ngồi trong xe cũng ló đầu ra nhìn, chào Lương Tân một tiếng: "Sếp Lương, lâu quá không gặp."
"Cậu cũng tới à? Sao không xuống xe, ngồi trong đó làm gì?"
Tô Trạm liếc nhìn Tần Tiêu, chầm chậm bước xuống: "Tôi chỉ đến trông nom thôi."
"Trông nom?" Lương Tân buồn cười hỏi: "Không phải trông nom Tần Tiêu đó chứ!?"
"Chứ còn ai!" Tô Trạm cảm thấy từ sau khi Tần Tiêu với Ngụy Thất xảy ra chuyện, hắn y chang một vú em; chuyện gì lo lo lắng lắng làm cho Tần Tiêu hết.
Lương Tân nhìn thấy tâm tình Tần Tiêu không tốt, chìa tay vỗ vỗ vai hắn, muốn an ủi 1 chút: "Còn trẻ mà sao cau có nhíu mày, bộ dạng ảo não thế."
"Có à?" Tần Tiêu nhún vai: "Chỉ hút mấy điếu thuốc thôi, có gì đâu."
"Tôi thấy cũng sắp đến giờ rồi. Luật sư Ngụy cũng phải đi, tôi giúp anh ấy dọn hành lý."
Văn Tuyên nói xong bèn đi lên lầu, nhưng lại bị Tần Tiêu từ phía sau kéo lại: "Tôi đi cho. Hành lý nặng lắm, mình cậu không khiêng nổi đâu."
Lương Tân cũng đi lên phía trước nói: "Vậy tôi với cậu đi. Hai người sẽ nhẹ nhàng hơn."
Không ai nghĩ rằng, lúc này Thẩm Mi đang trốn trong một góc tối im lặng quan sát họ. Thực ra bà ta đã theo dõi dưới chung cư của Ngụy Thất mấy ngày liền, nhưng không biết vì sao chưa hề thấy Ngụy Thất ra ngoài; giống như ông trời đang trêu ngươi bà ta vậy.
Cũng may ông trời không phụ lòng người. Hôm nay đến chờ cơ hội, bà ta liền thấy Tần Tiêu xuất hiện, chắc chắn 1 lát nữa Ngụy Thất cũng sẽ xuống lầu.
Thẩm Mi lấy ra một con dao găm giấu sẵn trong túi, cẩn thận nắm trong tay; yên lặng chờ Ngụy Thất xuất hiện.
Hôm nay, bà phải tính đủ với Ngụy Thất. Thù mới nợ cũ đều sẽ tính hết.
Sau khi Ngụy Thất xuống lầu, đứng cạnh Văn Tuyên, nhỏ giọng hỏi: "Là cậu nói cho Tần Tiêu biết giờ tôi đi đúng không?"
Văn Tuyên bị hỏi giật mình, tự biết không tránh khỏi âm thầm thừa nhận: "Tôi cảm thấy Tần tổng rất đáng thương."
"Cậu thật là tốt bụng." Lời khen của Ngụy Thất vừa là oán trách, vừa là thở dài
"Luật sư Nguỵ vẫn còn quan tâm đến Tần tổng đúng không? Bằng không anh sẽ không giữ lại đứa bé." Văn Tuyên đè thấp giọng nói: "Đứa bé này là điều cuối cùng duy nhất còn sót lại của anh và Tần tổng."
Ngụy Thất vô cảm nhìn Văn Tuyên, không lên tiếng.
Đứa bé chính là lưu luyến của Ngụy Thất đối với Tần Tiêu. Đây cũng là sự thật duy nhất có thể chứng minh cậu yêu hắn. Cậu không tài nào cắt đứt đi tình cảm này, nhưng cậu cũng không có dũng cảm tiếp tục yêu Tần Tiêu.
Hành lý đều đã chất lên xe; Tần Tiêu để Tô Trạm qua xe của Lương Tân, sau đó kéo Ngụy Thất đang nói chuyện cùng Văn Tuyên qua nói: "Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi."
Ngụy Thất muốn tránh khỏi Tần Tiêu, nhưng ngược lại càng bị nắm chặt hơn: "Để tôi chung xe với Văn Tuyên đi."
Tần Tiêu kiên quyết nói: "Anh đi chung xe với em!"
Không khí có chút ngượng ngùng, Lương Tân nhanh chóng lên tiếng: "Nhanh lên xe đi, trễ chuyến bay thì không hay đâu."
Ngụy Thất vừa ngồi vào xe, đột nhiên phát hiện mình để quên điện thoại. Cậu nói với Tần Tiêu rồi xuống xe đi lên nhà lấy.
Mới đi được mấy bước, Thẩm Mi trốn trong góc đã lâu vọt ra. Con dao nhọn hoắc trong tay nhắm thẳng cổ Ngụy Thất mà đâm xuống. Đến khi Ngụy Thất ý thức được bà ta gần kề thì đã muộn. Lúc này lưỡi dao của Thẩm Mi gần như đâm vào cổ cậu.
Đột nhiên, một lực từ bên ngoài đẩy Ngụy Thất ngã xuống đất. Dao trong tay Thẩm Mi theo quán tính đâm lên ngực Tần Tiêu. Đừng nói là Ngụy Thất, ngay cả Thẩm Mi cũng kinh hoàng. Bà rõ ràng nhìn thấy Tần Tiêu lúc nãy còn ngồi trong xe, làm sao có thể đẩy Ngụy Thất ra nhanh như vậy được?
Hai tay Thẩm Mi dính đầy máu đỏ nóng hổi. Bà lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, cúi đầu nhìn chăm chú bàn tay đỏ tươi của mình.
Thời khắc này, Ngụy Thất cảm thấy trái tim của mình như ngừng đập.
"Tần Tiêu!"
Tiếng thét của Tô Trạm như đánh thức trái tim đau đớn như sắp chết của Ngụy Thất. Ngay lúc Tần Tiêu chực ngã xuống, hai tay Ngụy Thất run run đỡ lấy thân thể Tần Tiêu. Cậu hoảng loạn gọi: "Tần Tiêu! Tần Tiêu....Anh đừng như thế..."
"Hahahaha... Tần Tiêu...."
Lúc này, Thẩm Mi điên điên khùng khùng bật cười.
"Ngụy Thất... số đời đã định cả đời này sẽ không ai yêu mày..."
Gương mặt dữ tợn vặn vẹo như một con quỷ bò ra từ địa ngục.
"Tần Tiêu là do mày hại chết..."
Nỗi đau xé lòng khiến cho Ngụy Thất không nói nên lời. Nhìn thấy miệng Tần Tiêu không ngừng ho ra máu; cậu cúi đầu hôn đối phương; hi vọng sẽ khiến cho máu của Tần Tiêu không chảy ra nữa. Không ngờ không có tác dụng gì, ngược lại càng khiến Tần Tiêu đau đớn hơn.
"Cứu Tần Tiêu! Cứu anh ấy! Tô Trạm, anh mau cứu anh ấy!"
Trên gương mặt Ngụy Thất vốn chưa bao giờ biến sắc giờ phút này nước mắt lại từng giọt từng giọt không ngừng rơi trước mặt Tần Tiêu. Tần Tiêu phí lực chìa tay lau nước mắt cho Ngụy Thất: " Đừng khóc... khóc rồi... không xinh đẹp nữa."
Tô Trạm hét lớn với Lương Tân vẫn còn ở nguyên tại chỗ: "Ngây ngẩn cái gì!? Còn không mau lái xe đi!"
"Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa..." Ngụy Thất khóc không thành tiếng: " Em đưa anh đi bệnh viện... đi ngay, anh sẽ không sao đâu... sẽ không sao đâu."
Có người nói không đến bờ sinh tử, bạn sẽ vĩnh viễn không biết được ai là người bạn yêu thật lòng.
Ngụy Thất cho rằng bản thân không thể nào yêu Tần Tiêu. Nhưng sự thực đã chứng minh, cậu yêu Tần Tiêu đến thê thảm; như thế mới sẽ cảm thấy cuộc đời hắn không có cậu sẽ tươi đẹp biết nhường nào.