Hôn Nhân Sai Lầm

Chương 47

“Người thân hôm nay đến đều bảo rằng con rất tuyệt, tận tình chăm sóc An An như thế, lại còn bảo rằng chi bằng con làm mẹ của An An luôn đi, để tránh cho người khác sau này trở thành mẹ kế của nó, khiến nó phải khổ sở.” Hàn Nguyệt Như nói nửa đùa nửa thật.

Những lời này thật sự nằm ngoài dự liệu của tôi, khiến tôi không biết phải phản ứng thế nào: “À… à… là vậy sao?”

Rốt cuộc cô ấy muốn nói gì?

Mẹ tôi chợt nắm tay tôi: “Tử Mạt, mẹ biết ý của mẹ và bà thông gia, có thể con sẽ không chấp nhận, nhưng mọi người cũng là vì nghĩ cho con và An An thôi, con xem bây giờ con chỉ có một mình, rất cô đơn, mẹ và bố con đều không yên tâm, chị con thì lại đi rồi, bỏ lại An An, nó rất đáng thương, nên nếu con và Thiên Phi mà kết hôn rồi cùng chăm sóc An An thì mọi người đều sẽ có thể yên tâm.”

“Hả?” Sự kinh ngạc và bất ngờ của tôi là không lời nào có thể diễn tả được, bố mẹ tôi và bố mẹ anh rể lại tán thành chuyện tôi kết hôn với anh rể!

Nghĩa là, anh rể vốn đã biết người lớn hai nhà đều không phản đối, thậm chí còn chủ động tác hợp chúng tôi, thế nên mới vui mừng như thế, mới không ngần ngại như thế ư?

“Tử Mạt, mọi người chỉ là nghĩ như thế thôi, chứ không phải bắt con phải đồng ý, nếu con không chịu thì mọi người cũng không miễn cưỡng.” Hàn Nguyệt Như có lẽ nhận ra vẻ kinh ngạc trên mặt tôi nên liền nói: “Cô biết con có thể sẽ cảm thấy lúc trước cô đối xử hơi hà khắc với Ngọc Minh, nên sẽ không chịu làm con dâu của cô…”

“Không không không!” Tôi vừa lắc đầu vừa phẩy tay, “Cô à, cô đừng hiểu lầm, con không nghĩ như thế, hoàn toàn không có!”

Tôi lúc trước đúng là có cảm thấy Hàn Nguyệt Như đã tạo áp lực quá lớn cho chị tôi, cứ muốn chị tôi phải sinh con để nối dõi tông đường, thật sự có hơi quá đáng, nhưng thật ra vấn đề nằm ở chị tôi, Hàn Nguyệt Như không hề muốn chị tôi vì sinh con mà phải mạo hiểm tính mạng.

Mẹ tôi thở dài nói: “Tử Mạt, con cứ nghĩ thế này đi, con cũng biết ở quê mình, bọn trẻ đều gọi chị em của mẹ là mẹ, dì cũng giống hệt như mẹ vậy, con trai của con đã cho nhà họ Mã, con cũng phải cần một chỗ nương tựa có phải không? Con là dì của An An thì sao có thể ngược đãi nó được? Con làm mẹ của nó thì sẽ khiến mọi người yên tâm hơn bất kì ai làm mẹ của nó. Có Thiên Phi chăm sóc con, mẹ và bố con cũng yên lòng, Thiên Phi là một người tốt, nó sẽ chăm sóc tốt cho con.”

Nói xong mẹ tôi lại bật khóc, bố tôi đứng cạnh đó cũng rơm rớm nước mắt.

“Bố, mẹ, bố mẹ yên tâm!” Anh rể bước đến nắm lấy tay tôi rồi trịnh trọng nói: “Con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tử Mạt và An An, con đảm bảo họ sẽ mãi mãi được bảo vệ!”

“Thiên Phi, con đừng nôn nóng, Tử Mạt còn chưa đồng ý mà.” Hàn Nguyệt Như tuy nói như thế nhưng lại nhìn tôi bằng ánh mắt rất kì vọng, “Tử Mạt, con đừng tạo áp lực tâm lí cho mình, nếu con cảm thấy ngần ngại, không bằng lòng thì mọi người cũng sẽ không miễn cưỡng con, chờ sau khi An An dứt sữa rồi, nếu con muốn đi thì chẳng ai ép con ở lại cả.”

“Con…” Sự xấu hổ và cảm động của tôi nghèn nghẹn ở cổ, khiến tôi nhất thời không thốt nên lời.

Người lớn hai bên đều cảm thấy đã nợ tôi, cần tôn trọng ý của tôi, họ đầu ngờ được rằng đây lại chính là điều mà tôi mơ ước đã lâu mà chưa đạt được.

Tôi hiểu ý của Hàn Nguyệt Như, bà ấy cho rằng tôi nghĩ anh rể từng là chồng của chị, nếu bây giờ lại thành chồng của tôi thì trong lòng tôi sẽ thấy ngại, thật ra tôi đương nhiên sẽ không ngại, điều tôi lo lắng nhất chính là sự bàn tán của người ngoài.

Nhưng tôi không ngờ mọi người đều đồng ý việc này, hòn đá trong lòng tôi đã được gỡ đi, tôi còn có thể không đồng ý sao?

“Tử Mạt, con…”

“Con bằng lòng!” Tôi vừa khóc vừa gật đầu, nhưng đây là những giọt nước mắt hạnh phúc, “Bố, mẹ, chú, cô, cảm ơn mọi người đã nghĩ cho con thế này, hiểu cho con thế này, con sẽ chăm sóc tốt cho An An, nó chính là con gái ruột của con, con nhất định sẽ…”

Nói đến đó thì tôi bật khóc nức nở, không thốt nên lời.

“Ngốc quá, khóc gì chứ? Đây là chuyện vui mà.” Anh rể, à không, Thiên Phi ôm lấy tôi, dịu dàng lau nước mắt cho tôi, “Tử Mạt, những việc em làm vì anh, vì An An, anh đều ghi nhớ cả, sau này anh sẽ đối xử tốt với em, bù đắp cho em!”

Hàn Nguyệt Như liền mắng yêu: “Thằng bé ngốc này! Nói cái gì mà bù đắp chứ? Chỉ cần sống hạnh phúc là được rồi, hai đứa thành đôi thế này thì bố mẹ và bên thông gia sẽ vẫn là thông gia, thật sự quá tốt rồi.”

Bố mẹ tôi cũng vừa lau nước mắt vừa cười, có thể nhận ra, họ cũng đã trút bỏ được tảng đá trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment