Dương Lưu Vân cho rằng Kỷ Trà Thần tới, quay đầu dịu dàngnở nụ cười khi thấy Đường Diệc Nghiêu thì chết đứng, hai tay che lấy ngực: "Anh. . . . . . Làm sao anh lại vào đây?"
Nhìn bộ dáng của hắn, không phải là ——
Trong lòng có dự cảm xấu, còn chưa kịp mở miệng, hai tay Đường Diệc Nghiêu đã bắt được tay ả, cúi đầu chộp lấy môi nhỏ, thưởng thức mỹ vị. Bú, khuấy động, thậm chí là khẽ cắn vài cái.
"Ưmh. . . . . ." Dương Lưu Vân kháng cự ngậm chặt miệng, lại không chống cự nổi thế tiến công vây hãm của hắn, hàm răng bị cạy mở ra, lưỡi Đinh Hương bị đầu lưỡi hắn quấn lấy, chất lỏng dọc theo khóe môi chậm rãi rơi áo ngủ ả, trong sáng thuần khiết, nhưng cũng vô cùng xa hoa.
Mở to hai mắt nhìn bộ dạng Đường Diệc Nghiêu, hoàn toàn bị dược vật khống chế (Cái này gọi là tự tạo nghiệt không thể sống ha ha), mặc kệ ả phản kháng thế nào cũng không hữu dụng. Hai tay bị giữ chặt, nhấc chân muốn đá hắn, lại bị hắn nhanh chóng đẩy lên giường lớn. Thân thể nặng nề của hắn từ từ áp xuống ——
"Đừng. . . . . . Đừng anh Diệc Nghiêu. . . . . ." Giọng nói nghẹn ngào, nước mắt lo lắng rơi xuống. . . . . .
Thân thể ả là muốn cho Thần , không thể cho Đường Diệc Nghiêu!
"Van cầu anh. . . . . . anh Diệc Nghiêu. . . . . . Không nên đối với em như vậy. . . . . . Đừng. . . . . ."
Đường Diệc Nghiêu giống như không nghe thấy, hai chân đè lên hai chân ả, gạt dây lưng đem hai tay ả buộc chặt lên đỉnh đầu. Bàn tay vô tình xé áo ngủ mỏng tang, để cho ả lộ hoàn toàn trước mặt hắn, lần này, thậm chí quần lót ả cũng không mặc, dưới rừng rậm là một vùng vô cùng mỹ lệ.
"Đừng. . . . . . Buông em ra, Anh Diệc nghiêu. . . . . ."
"Hư, ngoan. . . . . . Lưu Vân của anh. . . . . . em chỉ thuộc về mình anh. . . . . ."
Từng tiếng từng tiếng giọng nói giống như thần chú không ngừng lượn lờ bên tai, cúi đầu hôn lên chỗ mềm mại, đầu lưỡi liếm vòng quanh, hàm răng nhẹ nhàng cắn viên bi đứng thẳng,dùng chất lỏng làm dịu nó. . . . . .
"Ừ. . . . . ." Thật đáng buồntiếng rên rỉ từ trong miệng phát ra, thân thể bắt đầu thay đổi là nóng bỏng, không khỏi trống rỗng, gương mặt trắng nõn cũng hiện lên một tầng đỏ ửng.
Tại sao có thể như vậy. . . . . . Ả tại sao lại có phản ứng với Đường Diệc Nghiêu (Dâm đãng!! Hừ ta khinh)?
Không thể, không thể nào!
Đường Diệc Nghiêu gia sức vuốt ve bầu ngực ả, nóng bỏnghôn dọc theo bờ ngực dần dần xuống dưới cho tới khi dừng trước khu rừng rậm, ánh mắt cực nóng nhìn vùng đất xinh đẹp, hô hấp càng ngày càng nặng.
"Đừng. . . . . . Không thể. . . . . ." Dương Lưu Vân gần như có thể tưởng tượng được động tác kế tiếp của hắn, khóc lắc đầu, cầu xin hắn lập tức dừng lại. Hai chân cũng khép thật chặt, xấu hổ nhắm hai mắt lại, không dám nhìn mặt hắn nữa.
Bị dược vật khống chế giờ phút này Đường Diệc Nghiêu làm sao có thể dừng lại?
Bàn tay hai chân ả ra, cúi đầu hôn lên khu rừng rậm, vị ngai ngái, mềm mại, nóng bỏng; đầu lưỡi cố ý trêu trọc vách tường, từng điểm mẫn cảm, khiến chất lỏng chảy ra nhiều hơn..
"A. . . . . ."
Dương Lưu Vân không nhịn được hét ầm lên, chỉ cảm thấy phía dưới bị hắn liếm láp vô cùng thoải mái, một loại khoái cảm như dòng điện vọt tới, chạy dọc toàn thân một lần, lại lần nữa trở về vị trí cũ. Dưới bụng trống rỗng, vòng eo bắt đầu giãy dụa, dường như muốn nhiều hơn.
Nước mắt tràn qua gương mặt đỏ thắm, không giống như uất ức bị ép, càng giống như là thiếu nữ lần đầu làm tình khẩn trương.
Đường Diệc Nghiêu không hề chờ đợi nữa, kéo quần xuống mắt cá chân, tay nâng côn th*t nhắm ngay u cốc, không cho ả cơ hội phản ứng, đâm thẳng vào. . . . . .
"A. . . . . ."
Tiếng kêu khổ sở lần nữa phá vỡ hơi thở mập mờ, tầng mỏng manh trong thân thể kia bị xé rách, máu tươi chay ra, rơi rớt ở cửa huyệt, thậm chí lên cự vật nóng bỏng của hắn. . . . . .
Là lần đầu tiên!
Nhận thức được cái này, khiến Đường Diệc Nghiêu gần như muốn phát điên. . . . . .
Lần đầu tiên của ả là của hắn! ! !
Ả thuộc về hắn!
Một giây kế tiếp, thân thể co rúm , nhanh chóng ra vào, hung hăng đụng chạm chỗ nhạy cảm của ả, giống như là muốn đem ả nghiền nát, dung nhập vào trong thân thể của hắn. Thân thểđụng chạm phát ra tiếng kêu mê loạn, chất lỏng càng chảy ra nhiều hơn, yên lặng nói rõ thân thể của bọn hắn có bao nhiêu kết hợp chặt chẽ. Ban đầu thân thể không chịu nổi đau đớn, khiến nước mắt chảy nhiều hơn, khi hắn không hề tiết chếđòi lấy, đau đớn bị khoái cảm thay thế, thậm chí vòng eo như rắn nướcgiãy dụa, nghênh hợp động tác của hắn. . . . . .
Cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng yêu kiều của ả, thỉnh thoảng lại nới dây lưng khôi phục tự do cho tay ả, ôm lấy cổ của mình, hai người dán thật chặt vào nhau, tần số luận động càng tăng, cùng nhau vui vẻ tới thiên đường.
Cảm thấy cự vật trong thân thể ngày càng lớn, Dương Lưu Vân thở hồng hộc, giọng nói khan khàn, khẩn trương nói: "Đừng bắn ở bên trong. . . . . . Sẽ nghi ngờ. . ."
Lời vẫn chưa nói xong, Đường Diệc Nghiêu gầm nhẹ một tiếng, tinh dịch nóng bỏng bắn toàn bộ bên trong ả.
"A. . . . . . !" Dương Lưu Vân không nhịn được hét lên, khoái cảm nơi bụng dưới vô cùng phong phú.
"Em đã nói không thể bắn ở bên trong. . . . . ." Dương Lưu Vân thẹn quá thành giận nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt quét qua hạ thân hắn phát hiện hắn lại lớn, mí mắt giật giật, sợ hãimở miệng: "Anh không phải vẫn muốn chứ?"
Thân thể bên cạnh gần lại, còn không kịp xuống giường, Đường Diệc Nghiêu nắm lấy mắt cá chân của ả kéo sát lại, môi ngậm vào vành tai ả, tiếng nói mê hoặc nhẹ nhàng vuốt ve: "Em là của anh. . . . . . Anh muốn em. . . . . ."
"Ưmh. . . . . . A. . . . . ."
Mới bị hành hạ xong lại tiếp tục, Dương Lưu Vân không còn hơi sức phản kháng, thân thể của ả cư nhiên đắm chìm trong dục vọng. Đôi tay chống đỡ trước ngực hắn thì trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh tanh của Kỷ Trà Thần ——
Kỷ Trà Thần, anh không cần, tự nhiên sẽ có người khác muốn tôi.
Trong lòng đang ý định tư thù, không còn ý niệm phản kháng, chân ngọc thon dài ngược lại như rắn nước quấn lấy vòng eo mạnh mẽ của hắn, eo nhỏ đong đưa, khiến hắn vào sâu hơn, ả lại càng vui vẻ. . .
Cho đến khi trời sáng, cuối cùng hai người cũng đạt tới cao triều, ngã xuống giường, thở hồng hộc, cũng không còn một tia hơi sức, cuối cùng nhắm mắt lại từ từ ngủ.
——— ————————
Đêm, rất an tĩnh.
Kỷ Trà Thần vẫn như cũ không cách nào ngủ, đi tới phòng của Ninh Tự Thủy, chỉ có ở chỗ này hắn mới có thể an ổn được chút ít. Ngửi trong không khí hơi thở như ẩn như hiện, đăp chăn như còn nhiệt độc ủa cô, nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng không còn máu tanh, không có cơn ác mộng, chỉ có hình ảnh lúc bọn họ mới gặp nhau. . . . . . Hắn đã cho rằng cô sẽ cả đời bầu bạn với hắn, cường thếhôn cô, ràng buộc cô bởi hôn nhân, đưa cô vào thế giới của hắn. . . . . .
Ba năm hôn nhân, chung đụng với Ninh Tự Thủy dịu dàng trong hắn vẫn hoài niệm hơi ấm!
Cô bình thản, bất tri bất giác ngấm vào trong xương tủy hắn, bình thường sẽ không phát hiện ra, nhưng khi mất đi, từ từ đau đớn, ngày càng thương tâm; hoài niệm thái độ bình thản của cô.
Cuộc hôn nhân cùng tình yêu này, hắn là người thua cuộc.
——— —————— ———
Đường Diệc Nghiêu mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở, mở mắt nhìn thấy Dương Lưu Vân ôm chăn khóc mắt sưng đỏ, đầu bù tóc rối, cổ trắng nõn, xương quai xanh đều có dấu vết mập mờ; mà cư nhiên thân thể hắn cũng trần truồng, trên giường đơn loang lổvết máu. . . . . .
"Chuyện này. . . . . . Anh. . . . . ." Gần như không thể nào tin nổi con mắt của mình, tối hôm qua rốt cuộc hắn đã làm cái gì?
Nghe được tiếng của hắn Dương Lưu Vân càng khóc đau lòng hơn, giọng nói khan khan nghẹn ngào: "Anh Diệc Nghiêu, em vẫn coi anh là người quan trọng nhất, làm sao anh có thể. . . . . . Tại sao có thể cường bạo em?" (Con này v~ thật)
Lời nói của Dương Lưu Vân, khiến Đường Diệc Nghiêu cảm thấy bầu trời sụp đổ. Trong đầu hồi tưởng tình huống tối qua, hắn hình như là muốn tới gặp Lưu Vân, sau đó trói lại hai tay ả lại, hắn cưỡng bức ả. . . . . .
Ánh mắt quét qua cổ tay Dương Lưu Vân, đều là vết ứ đọng xanh tím, chứng minh tội lỗi đêm qua của hắn.
"Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Lưu Vân thật xin lỗi. . . . . . Anh cũng không biết mình là thế nào? Anh. . . . . ." Đường Diệc Nghiêu hốt hoảng nói xin lỗi, áy náy gần như muốn tự tử.( Tên này hay nhỉ mỗi lần áy náy đều muốn tự tử)
Hắn tại sao có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú đối với Lưu Vân như vậy, làm sao có thể thành thật xin lỗi Kỷ thiếu gia?
Nước mắt của Dương Lưu Vânngừng rơi xuống, khổ sở lấy tay che mặt, khóc không thành tiếng. . . . . .
ấn kí đỏ tươi đập vào mắt, đáy lòng Đường Diệc Nghiêu không khỏi hưng phấn mấy giây. . . . . . lần đầu tiên của Lưu Vânlà của hắn. . . . . . Thân thể của ả cho hắn. . . . . .
Đáng chết, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Lúc này không thể còn nghĩ tới cái này. . . . . .
"Ô ô. . . . . . Em nên như thế nào làm? Làm thế nào? Thần biết, nhất định sẽ không muốn em nữa. . . . . . Anh ấy sẽ không lấy em. . . . . ."
Dương Lưu Vân đau lòng muốn chếtgiọng nói chậm rãi vang lên, đau thương mà tuyệt vọng."Nếu như không thể gả cho Thần, em tình nguyện chết thôi. . . . . ."
Đường Diệc Nghiêu ngẩn ra, ánh mắt khiếp sợ nhìn cô, câu nói bên miệng "Anh cưới em" đến miệng thì nuốt vào trong bụng. Đến lúc này giờ phút này, trong lòng của ả cũng chỉ có Kỷ thiếu gia . . . . .
Hắn đã làm thương tổn ả, không thể để ả mất đi Kỷ thiếu gia . . . . .
Hít sâu một hơi, Đường Diệc Nghiêu bắt được tay của cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nói với ả: "Yên tâm, anh nhất định làm cho em gả cho Kỷ thiếu gia"
Một câu nói trực tiếp khiến Dương Lưu Vân ngây ngẩn cả người, cũng không khóc nữa, ánh mắt sững sờ nhìn hắn, không nói lời nào. . . . . .
Đáy mắt Đường Diệc Nghiêu xẹt qua một tia ảm đạm, xoay người xuống giường, nhặt lên quần áo trên đất từng cái từng cái mặc vào. Quay đầu lại, con ngươi tràn đầy quyến luyến, nở nụ cười gượng ép: "Chỉ cần là em muốn, anh Diệc Nghiêu cũng sẽ cho em. Kỷ thiếu gia chắc chắn sẽ kết hôn với em."
Xoay người trong nháy mắt, nước mắt chậm rãi chảy ra. Bước chân rời khỏi gian phòng, hắn sợ mình sẽ nhịn không được lần nữa tổn thương ả. Lòng tràn đầy không cam lòng, tức giận, điên cuồngồn ào, hận không không thể đem ả lần nữa đè dưới thân, nhưng hắn không thể, thấy nước mắt của ả, cũng biết hắn không thể làm tổn thương đến ả nữa.
Ả rõ ràng đã trở thành phụ nữ của hắn, rõ ràng yêu người yêu ả nhất là hắn, vẫn muốn tự tay tặng cho người khác. . . . . .
A, châm chọc cỡ nào, đau lòng cỡ nào, ai có thể biết.
Báo ứng sao?
Đáng đời, ai bảo hắn yêu sâu sắc cô gái này, không đành lòng tổn thương ả.
Cho dù là phải đem ả cho Kỷ thiếu gia
Dương Lưu Vân thấy cửa đóng lại, ngón tay lau đi nước mắt trên mặt, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, đáy mắt di động một tia khinh thường cùng hèn mọn. . .