Vẻ mặt Kỷ Trà Thần tối tăm, chán ghét trong đáy mắt cô, hắn nhìn rất rõ ràng!
Con ngươi lạnh lùng của Ninh Tự Thủy khẽ chớp, một giây kế tiếp, thật nhanh tung người nhảy vào trong xe thể thao, khởi động máy thật nhanh rời đi. Chỉ để lại cho hắn một bóng dáng lạnh nhạt và thần bí không có cách nào tìm ra đáp án.
Kỷ Trà Thần còn muốn theo sau, vừa di chuyển một bước, tay chân cũng sinh ra đau đớn kịch liệt, vết thương trên bắp đùi tràn ra máu tươi, theo quần Tây tích tích rơi vào bên chân của hắn, tạo thành một mảng nhỏ máu. Con ngươi chăm chú nhìn theo bóng xe biến mất, mái tóc dài xinh đẹp cũng biến mất không thấy nữa.
Phía sau không ngừng vang lên tiếng xe cứu thương, xe cảnh sát, một mảnh hỗn loạn, trong đầu hắn chỉ chứa đầy bóng dáng màu trắng, con ngươi băng lãnh và khóe môi đỏ thẫm chứa đựng lạnh lùng . . . . . .
Ninh Tự Thủy, là em thật sao? 5 năm này, rốt cuộc em đang làm gì?
Trái tim có chút buồn bực, mơ hồ có chút đau, cô thay đổi làm cho hắn vô cùng khó chịu. . . . . . Vô cùng khó chịu!
********
Ninh Tự Thủy trở lại khách sạn thì Liên Phượng Vũ mang theo hai đứa bé ở trong phòng đợi cô, nhìn thấy cô đứng ở cửa im lặng, trên cánh tay có vết máu đã khô, lập tức lo lắng đi tới trước mặt, ân cần hỏi: "Tự Thủy, em đã xảy ra chuyện sao? Bị thương ở đâu?"
Ninh Tịch Nhược cũng đứng lên, con ngươi cẩn thận, mong đợi, lại lo lắngnhìn cô, toàn bộ lo lắng trong lòng đều viết trên mặt.
Ninh Tự Thủy khẽ gật đầu với cô bé, tháo mặt nạ xuống, cho Liên Phượng Vũ ánh mắt trấn an. "Yên tâm, đây không phải là máu của em, là của hắn. Em không sao!"
Liên Phượng Vũ hơi yên tâm, âm thầm thở phào một cái, nụ cười trên mặt cũng có chút mất tự nhiên. "Em không có việc gì là tốt."
"Mẹ. . . . . ." Ninh Tịch Nhược khàn khàn hô một tiếng, trực tiếp nhào vào trong ngực của cô, nước mắt từng viên rơi xuống, thấm ướt áo cô. Hai tay nhỏ gầy nắm lấy áo của cô thật chặt, giống như sợ một giây kế tiếp mẹ sẽ biến mất không nhìn thấy.
Ở hội trường nhìn thấy mẹ trừng phạt người phụ nữ xấu, nhìn mẹ đem phụ nữ xấu đi mất, mình vui vẻ, lại lo lắng. Sợ người đàn ông kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mẹ, dù sao người phụ nữ xấu đó mới là vợ của hắn!
Người đàn ông kia đã từng hung hăng tổn thương mẹ!
Sau khi bị Liên Phượng Vũ mang về, mới biết thì ra mẹ đã sớm đoán được. Khi biết người đàn ông kia một mực theo đuổi mẹ thì trong lòng lo lắng bất an, giờ khắc này, rốt cuộc đã nhìn thấy mẹ, tất cả sợ hãi đều biến mất.
Ôm mẹ, màn này ở trong đầu đã sớm lặp đi lặp lại mấy ngàn lần, mấy vạn lần, nhưng không có lần nào giống như bây giờ, cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ!
Mẹ, đừng bỏ Tịch Nhược nữa, đừng bỏ lại Tịch Nhược nữa. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng đừng chia cắt nữa!
Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị trước, nhưng lúc ôm lấy thân thể nhỏ bé mềm mại, một khắc kia, trong lòng vẫn không khỏi tuôn ra kích động, thậm chí có một loại chất lỏng ở trong thân thể cuồn cuộn, thẳng chạy đến hốc mắt, ánh mắt đỏ lên. . . . . .
Ngón tay cứng ngắc một lúc lâu, cuối cùng ôm lấy thân thể nho nhỏ của cô bé, cô bé còn nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, làm cho mình cũng hết cách. Giờ khắc này, đứa bé mình ôm trong ngực dường như không là đứa bé, mà là thứ trân quý dễ vỡ, ôm mạnh một chút nữa cũng có thể làm cho cô bé vỡ vụn.
Đứa bé này chính là mình mang thai 10 tháng mới sinh ra, trong thân thể của cô bé chảy dòng máu của mình, tính mạng của cô bé, nhịp đập trái tim của cô bé, hơi thở của cô bé, toàn bộ đều là tính mạng của mình kéo dài, cảm giác rất kỳ diệu như thế, cũng rất may mắn hạnh phúc.
Nước mắt của cô bé ở trong mắt mình đều là thứ quý báu và xinh đẹp.
Cô bé là con gái của mình, cô bé tên Tịch Nhược.
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Ninh Tịch Nhược khóc không thành tiếng, nghẹn ngào lặp đi lặp lại hai chữ này, dường như muốn đem 5 năm thiếu vắng, gọi một lần cho đủ.
Hai chữ này, cô bé vẫn luôn chỉ dám lặng lẽ gọi trong lòng, luyện tập lặp đi lặp lại. . . . . .
Hôm nay, mẹ đang ở trước mặt của mình, mẹ ôm mình, không còn dùng ánh mắt lạnh lẽo xa lạ nhìn mình, bảo cô bé làm sao không hạnh phúc vui vẻ, dường như hạnh phúc đang nằm mơ.
Ninh Tự Thủy ôm lấy cô bé ngồi trên ghế sa lon, để cho cô bé rúc vào trong ngực của mình. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô bé, cẩn thận quan sát ngũ quan của cô bé, sao giống mình như vậy, không, so với mình càng xinh đẹp, đáng yêu hơn, như một thiên sứ nhỏ.
Trong ánh mắt của tất cả người mẹ, con của mình đều là thiên sứ!
Một giọt nước mắt lặng lẽ không tiếng động từ khóe mắt rơi xuống, ngay cả mình cũng không phát giác. Ôm đứa bé này, chỉ có cảm giác mình ôm lấy toàn bộ thế giới, giống như cái gì cũng sẽ không còn quan trọng, không có gì có thể quan trọng hơn so với đứa bé trước mắt.
Mất rồi được lại, chính là như thế!
Trạc Mặc đứng một bên nhìn bức tranh này, cùng Liên Phượng Vũ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng tràn đầy chúc phúc và may mắn. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc Tịch Nhược cùng mẹ của mình quen biết nhau rồi, cô bé rốt cuộc có mẹ, sẽ không bao giờ nữa nửa đêm khóc gọi "Mẹ" mà tỉnh giấc. . . . . .
Liên Phượng Vũ đang nghĩ đến một chuyện khác, Ninh Tự Thủy đã cùng con gái quen biết nhau rồi, vậy cô có thể lựa chọn bỏ qua quá khứ hay không, buông xuống thù hận trong lòng! kỳ vọng trong lòng !
"Mẹ, đừng khóc. . . . . . Tịch Nhược muốn đừng mẹ khóc. . . . . ." bàn tay nhỏ bé mềm mại của Ninh Tịch Nhược nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên má cô, đau lòng ở trên mặt của cô thổi khí: "Tịch Nhược thổi một chút, mẹ không khóc. Mẹ khóc, Tịch Nhược cũng sẽ rất khổ sở, rất khổ sở . . . . . ."
Ninh Tự Thủy phục hồi tinh thần, tay không khỏi sờ sờ gò má của mình, chất lỏng ẩm ướt, thì ra mình khóc sao?
Tại sao mình phải khóc vậy?
Cùng con gái quen biết nhau, nên vui vẻ mới đúng chứ?
Cánh tay buộc chặt, ôm cô bé thật chặt vào trong ngực, hút lỗ mũi, mang theo chút giọng mũi nói: "Mẹ khóc vì vui vẻ, con là bảo bối bị mất mà mẹ tìm được lại, xin lỗi, để cho con chịu khổ"
Ninh Tịch Nhược lắc đầu, chủ động lau đi nước mắt của mình. Ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười sáng lạn, hiểu chuyện nói: "Con không khổ, là mẹ chịu khổ rồi. . . . . . Mẹ sinh ra con chịu quá nhiều cực khổ và tội lỗi. Mẹ, sau này chúng ta cũng đừng tách ra, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng phải vĩnh viễn ở chung một chỗ, có được không?"
Ninh Tự Thủy sững sờ, chẳng lẽ con gái cũng biết chuyện đã xảy ra trước kia của mình sao? Tròng mắt rũ xuống, trong con ngươi trong suốt còn trong trẻo hơn so với bầu trời xanh thẳm, nhìn còn tốt hơn biển rộng bao la. Gật đầu: "Được, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa"
Không có ai, có thể đem cô và con gái tách ra!
Ninh Tịch Nhược hít mũi một cái, tầm mắt chuyển dời đến trên người của Trạc Mặc, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích. Nếu không có Trạc Mặc, hôm nay mình căn bản không biện pháp quen biết với mẹ, là Trạc Mặc thực hiện nguyện vọng của cô bé đến hôm nay.
Sắc mặt của Trạc Mặc thản nhiên, con ngươi lạnh lãnh chỉ có lúc nhìn cô bé thì trở nên dịu dàng thâm tình và quyến luyến. Chỉ cần cô bé vui vẻ, cái gì cũng được.
Ninh Tự Thủy nghiêng đầu nhìn chằm chằm Liên Phượng Vũ, mím chặc môi, mặc dù không nói một lời, nhưng 5 năm qua ăn ý, Liên Phượng Vũ biết cô đang suy nghĩ gì. Chần chờ, mâu thuẫn thật lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Em nhất định muốn biết sao? Thật ra bây giờ em nhận được con gái, không phải rất tốt sao? Hắn và cô gái kia cũng bị em đùa bỡn, như vậy còn chưa đủ sao?"
"Chưa đủ!"
Tiếng nói trong vắt trong không khí vang vọng trong căn phòng, làm cho mọi người đều kinh hãi. Mỗi người đều kinh ngạc, con ngươi nhìn cô bé ... ........ Ninh Tịch Nhược.
Ánh mắt phức tạp của Ninh Tự Thủy nhìn con gái trong ngực, còn nhỏ như vậy, ánh mắt lại sắc bén và thâm trầm. . . . . . Mơ hồ giống Kỷ Trà Thần mấy phần!
Trạc Mặc nhíu mày, giọng nói bất đắc dĩ: "Tịch Nhược. . . . . ."
"Thật chưa đủ!" Ninh Tịch Nhược mở miệng lần nữa, tiếng nói non nớt tràn đầy thê lương và đau lòng, cúi đầu, tự lẩm bẩm, đang nói cho mình nghe, lại giống như là đang nói cho mọi người nghe.
"Chưa đủ, chưa đủ, thật chưa đủ! Hắn làm hại mẹ thảm như vậy, khiến mẹ tuyệt vọng như vậy, từ đầu tới đuôi chưa bao giờ tin tưởng mẹ. . . . . . Mẹ chịu nhiều tội như vậy là vì hắn. . . . . . Em hận hắn! Em hận chết hắn! . . . . . Như vậy thế nào đủ? Hắn không xứng đáng làm cha của em, thậm chí không xứng đáng làm người. . . . . . trừng phạt như vậy quá tầm thường. . . . . ."
"Tịch Nhược!" Ninh Tự Thủy nhíu mày, giọng nói có chút lạnh lùng. Tròng mắt nhìn cô bé chằm chằm, nghiêm túc nói: "Con không thể hận hắn!"
"Tại sao không thể? Hắn làm nhiều chuyện xấu như vậy, tại sao con không thể hận hắn? Con hận muốn bỏ đi dòng máu trên người mình" Ninh Tịch Nhược nức nở, gào lên.
Không chỉ có Ninh Tự Thủy và Liên Phượng Vũ, ngay cả Trạc Mặc cũng kinh ngạc mấy giây, không ngờ trong lòng Tịch Nhược hận mãnh liệt đến mức này!
"Đủ rồi!" Vẻ mặt Ninh Tự Thủy căng thẳng, không vui. Ngón tay nắm cằm khô gầy của cô bé, giọng nói nghiêm túc, từng chữ vô cùng rõ ràng: "Mặc kệ giữa mẹ và hắn xảy ra chuyện gì, hắn thủy chung vẫn là cha của con. Ân oán giữa chúng tôi, mẹ không muốn con dính vào. Con là một đứa bé, phải giống như đứa bé"
"Hắn không xứng đáng làm cha của con" Ninh Tịch Nhược từ trong ngực của cô tránh ra, đứng bên cạnh Trạc Mặc, thân thể run rẩy, mất khống chếrống lên: "Trên thế giới này có người cha tàn nhẫn tự tay bóp chết con gái của mình sao?"
Ninh Tự Thủy ngây ngẩn cả người, bàn tay muốn bắt tay của cô bé trở lại, nhưng cứng ngắc giữa không trung, vẻ mặt cũng ngây ra, thật lâu chưa tỉnh hồn lại. Thời gian yên tĩnh, không khí cứng ngắc, tế nhị. . . . . .
Tiếng nói thê lương của cô bé ở bên tai vang vọng từng hồi, không chân thật như vậy. . . . . .
Đó không phải là tâm tình và tức giận của một đứa bé năm tuổi nên có, cũng không phải là chân tướng quá khứ cô bé có thể tiếp nhận.
Nước mắt Ninh Tịch Nhược không tiếng động tùy ý tràn lan trên mặt, cúi đầu, cho dù không thấy được cô bé khóc hai mắt sưng đỏ, nhưng lại từ bả vai khẽ run, biết cô bé rất đau lòng và khổ sở.
Không có ai đau lòng và khổ sở hơn so với cô bé, cha ruột muốn tự tay bóp chết mình. . . . . . Năm đó, nếu không phải bác sĩ Hoàng đánh tráo, mình đã sớm không còn trên thế giới này.
Vô số lần cô bé đều muốn hỏi người đàn ông kia một chút, tại sao? Tại sao mang cô bé tới thế giới này, lại không muốn cô? Tại sao muốn tự tay giết mình mới cam tâm?
Không phải hắn yêu mẹ sao? Tại sao lại không chịu tin tưởng mẹ. . . . . . Tại sao nhất định phải tự tay đem cô và mẹ đẩy vào địa ngục mới vui vẻ? Mới dừng tay?
Đây rốt cuộc là tại sao?