Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 149

Vừa niệm Phật, vừa niệm ma, duyên đã không phải là duyên, yêu cũng đứt. . . . . .

Đứt sao? Dung nhan tuấn mỹ của Kỷ Trà Thần dưới ánh đèn đột nhiên trở nên lạnh tanh, hai tay nắm thật chặt, mặc kệ đoạn hay không đoạn, Ninh Tự Thủy đều là của hắn! Thời gian không thể ngăn, thần không thể ngăn, mặc kệ còn có thể xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô gái này lần nữa!

. . . . . .

Ninh Tự Thủy mặc quần áo cho Tịch Nhược tử tế, ngồi ở bên giường, ngón tay lưu luyến vuốt ve chiếc cằm nhỏ của bé, đáy mắt là quyến luyến vô tận. Mặc dù cô có lưu luyến cỡ nào, nhưng vì thân thể của Tịch Nhược, bé phải ở lại đây tiếp nhận điều trị của bác sĩ. Mặc kệ còn dư lại bao nhiêu thời gian, có thể nhiều hơn một ngày, là một ngày.

"Mẹ. . . . . ." Tịch Nhược thật giống như đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt của cô, mỗi tiếng phát ra đều run rẩy. Đừng, mẹ đừng bỏ lại con một mình nữa.

Ninh Tự Thủy hai tay đè lên đôi vai nhỏ của cô bé, hít một hơi, để bản thân bình tĩnh hơn một chút."Tịch Nhược, con là đứa bé thông minh. Con biết cái gì có thể khiến mẹ vui vẻ, cái gì có thể khiến mẹ khổ sở. Mẹ rất yêu con, không có cái gì khiến mẹ yêu như vậy. Dù là vì mẹ, ở lại chỗ này tiếp nhận điều trị thật tốt, chăm sóc mình thật tốt. Khỏe mạnh lớn lên, chờ tất cả kết thúc, mẹ trở lại, không bao giờ rời khỏi con nữa, được không?"

"Đừng." Tịch Nhược quả quyết cự tuyệt, một giây kế tiếp nhào vào trong ngực của cô, hai tay níu thật chặt quần áo của cô: "Mẹ, mẹ cũng biết con chỉ muốn có mẹ ở đây cùng con."

Ninh Tự Thủy dịu dàng sờ sờ đầu của cô: "Mẹ hiểu biết rõ, nhưng. . . . . ."

"Mẹ, đừng bỏ lại con một mình." Con không biết mình còn thời gian bao lâu, con sợ mình ngay cả cơ hội gặp lại mẹ cũng không có, cho nên đừng có chia lìa, có được hay không?

"Làm sao còn một mình con? Nơi này có bà ngoại, có ông ngoại, còn Trạc Mặc yêu thương con nhất. Mỗi người đều quan tâm con như vậy...con nhẫn tâm để bọn họ đau lòng sao?"

"Con . . . . ." Tịch Nhược cắn môi, nói không ra lời. Mỗi người đối với cô đều rất tốt, nhưng người cô quan tâm chỉ có mẹ.

"Mẹ hiểu rõ con đang lo lắng cái gì, đừng sợ. Chuyện con lo lắng, vĩnh viễn sẽ không xảy ra. Mẹ sẽ vĩnh viễn ở chung với ocn, bồi Tịch Nhược lớn lên! Mặc kệ cơ hội có bao nhiêu mong manh, chỉ cần có một tia hi vọng, con cũng không được buông tha! Con có chuyện con cần lầm, mẹ hiện tại cũng có chuyện mẹ cần làm, chúng ta cùng cố gắng thực hiện nguyện vọng của mình, có được hay không?"

Ninh Tự Thủy đau lòng nói ra những lời ấy, đâu chỉ là một mình Tịch Nhược đang sợ. Cô cũng đang sợ, cô cũng sợ đối mặt với thực tế, hiện tại tình huống bên kia vẫn chờ mình trở về xử lý. Kỷ Trà Thần, Dương Lưu Vân, những thứ này đều là chuyện cô không thể không đối mặt.

Tịch Nhược do dự thật lâu, hốc mắt đỏ. Ngẩng đầu nhìn cô, nức nở nói: "Mẹ, mẹ nhất định phải tự bảo vệ mình, không để cho mình bị thương nữa, được không?"

"Dĩ nhiên." Ninh Tự Thủy vòng chặt hai tay, môi đỏ mọng khẽ đóng mở, thì thầm: "mẹ sẽ tự bảo vệ tốt bản thân, như vậy mới có thể bảo vệ con tốt hơn."

Thùng thùng. . . . . .

Trạc Mặc đẩy cửa ra, ánh mắt rơi vào hai người đang ôm nhau trên giường: "Đã đến lúc, dì nên lên đường."

"Ừ." Ninh Tự Thủy gật đầu, ôm Tịch Nhược cùng nhau xuống lầu. Lý Diệc Phỉ ánh mắt tiếc nuối có một tia không nỡ, lôi kéo tay của cô nói: "Vội vã như vậy, chẳng lẽ không thể ở lâu hơn chút nữa sao?"

"Còn có rất nhiều chuyện chờ con về xử lý. Tịch Nhược còn làm phiền mẹ và Trạc Mặc chăm sóc." Ninh Tự Thủy áy náy nói.

"Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ chăm sóc Tịch Nhược thật tốt." Lý Diệc Phỉ vô cùng yêu thích đứa cháu ngoại này, bởi vì trưởng thành quá sớm, càng khiến người ta thêm đau lòng.

Con ngươi thâm thúy của Sở Kỳ rơi vào trên người của cô, đáy mắt hiện lên một nụ cười thản nhiên, lẩm bẩm mở miệng: "Suy nghĩ thật kỹ đề nghị của ta, ta đã già, cũng nên lui ra hưởng thụ hạnh phúc thuộc về riêng mình."

Bàn tay gầy như que củi nắm thật chặt bàn tay của Lý Diệc Phỉ đan chặt một chỗ. Ninh Tự Thủy không lên tiếng, chỉ rũ mắt xuống, nhận lấy hành lý, xoay người rời đi, thậm chí ngay cả Tịch Nhược cũng sẽ không nhìn nhiều nữa, vội vã ra cửa, vội vã lên xe, gần như là chạy trốn . . . . . .

"Mẹ. . . . . ." nước mắt Tịch Nhược trong hốc mắt tràn lan rồi lại quật cường không chịu rơi xuống, bước chân muốn theo sau, mới đi được một bước liền bị Trạc Mặc ôm lên, vòng trong ngực. Tịch Nhược quay đầu lại, trợn to hai mắt quát: "Buông em ra, em muốn đi cùng mẹ."

"Đừng đuổi theo! Dì ấy sẽ không lỡ đi." Trạc Mặc thấp giọng nói một câu, khiến Tịch Nhược ngây ngẩn cả người. Nghĩ đến bóng lưng chạy trốn của Ninh Tự Thủy, mấy phần nhếch nhác, thật ra thì không phải là không muốn ôm cô nhiều hơn, nói cùng cô thêm vài lời, cuối cùng nếu là chia lìa, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, ngược lại sẽ để cho bản thân không nỡ đi.

Tịch Nhược cúi đầu chôn ở trong ngực của hắn, bả vai nhẹ nhàng run rẩy; rất nhanh Trạc Mặc cũng cảm giác ngực mình đang ướt một mảnh, bất đắc dĩ than thở. Mặc dù Ninh Tự Thủy trong lòng của cô bé quan trọng hơn hắn, khiến hắn rất không thoải mái, nhưng không còn cách nào khác.

Ninh Tự Thủy ngồi ở trong xe vẻ mặt bình tĩnh, đáy mắt cũng bình tĩnh như mặt gương không gợn sóng gió, an tĩnh nhìn phong cảnh chợt lóe lên bên ngoài cửa sổ. Tay lại nắm chặt , tim đau đớn nặng nề. Đây là lần đầu tiên cô và con gái tách ra từ khi gặp lại nhau. Còn chưa cảm nhận đủ vui vẻ khi ở chung với nhau, đã phải đối mặt với chia lìa. Không thể cùng bé nói chào ngày mới, ngủ ngon, không thể mỗi lúc mỗi giây đều nhìn thấy bé, không thể biết những chuyện lớn nhỏ của bé hàng ngày. . . . . .

Những thứ này đều sẽ khiến hô hấp khó khăn đau đớn. . . . . .

Vé máy bay là đựt ngẫu nhiên, cũng không có thông báo cho bất kì ai. Máy bay hạ cánh thì trời đã khuya, Ninh Tự Thủy bắt taxi trực tiếp trở về ngôi nhà trước kia Tịch Nhược ở, khi Liên Phượng Vũ cùng bác sĩ Hoàng thấy cô thì cũng phản ứng không kịp, cho là mình đang nằm mơ.

Ninh Tự Thủy tiến lên một bước, đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy hông của Liên Phượng Vũ, nhẹ giọng nói: "Liên, em đã trở về."

Liên Phượng Vũ đầu tiên cứng đờ người, ngay sau đó phản ứng kịp, liều mạng đè nén kích động dưới đáy mắt, giọng nói dịu dàng: "Trở lại là tốt rồi." Đây là làn đầu tiên Tự Thủy gọi hắn là "Liên" hai người giống đang gần thêm một bước.

Ninh Tự Thủy cảm thấy hắn hình như gầy một vòng, vẻ mặt cũng không tốt. Mày đẹp nhăn lại: "Anh quá gầy, khi em rời khỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Liên Phượng Vũ vẻ mặt có chút không tự nhiên, khóe miệng nở nụ cười nhìn như nụ cười nhẹ nhõm, khẽ nói: "Phát sốt là bệnh đả thương người nhất, em cũng không phải không biết. Trở lại thế nào không thông báo một tiếng, hai người bọn anh sẽ đi đón em."

Con ngươi lạnh tanh thoáng qua một tia nghi ngờ, Liên Phượng Vũ đang tránh né vấn đề của cô, hắn không muốn nói, cô có hỏi cũng vô ích, chuyện này chắc pahir lén lút đi hỏi bác sĩ Hoàng thôi.

"Nếu thân thể chưa tốt, nhanh đi nghỉ ngơi. Em cũng mệt mỏi rồi, có chuyện gì để mai nói."

"Được." Liên Phượng Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Ngủ ngon."

Ninh Tự Thủy đưa mắt nhìn hắn trở về phòng, xoay người nói với bác sĩ Hoàng: "Có thể do ngồi máy bay thời gian dài, đầu có chút đau, có thể tới phòng anh lấy mấy viên thuốc nhức đầu không?"

"Được." Bác sĩ Hoàng gật đầu, hai người vừa đến phòng, hắn ngay cả hòm thuốc cũng không kịp mở, Ninh Tự Thủy đã mở miệng: "Liên xảy ra chuyện gì? Đừng nói với tôi chuyện hoang đường đó là phát sốt, tôi không phải người ngu, sẽ tin lý do đó là thật."

Bác sĩ Hoàng khuôn mặt ngần ngừ hồi lâu, mâu thuẫn, giùng giằng không biết làm sao. Ánh mắt trốn tranh không nhìn thẳng vào mắt của cô, cúi đầu, khẩn cầu: "Đừng hỏi, liên tiên sinh sẽ không muốn cô biết. Tôi cũng sẽ không nói. . . . . ."

Ninh Tự Thủy nhíu nhíu mày, quả nhiên cô đoán không sai. Trong thời gian cô rời đi này quả thật đã xảy ra chuyện cô không biết.

"Tôi biết rồi." Tiêu sái bỏ lại một câu, rời khỏi phòng. Nếu hắn không chịu nói, nhất định là đồng ý với Liên, làm khó hắn, chẳng bằng tự mình đi điều tra.

Bước chân dừng lại ở trước cửa, nghiêng đầu nghe được động tĩnh của phòng cách vách. Một giây kế tiếp không do dự nữa, trực tiếp vào căn phòng của Liên Phượng V, ga giường xốc xếch, chăn cuốn thành một đống không có ai. Nghiêng đầu thấy thân thể gầy gò của Liên Phượng Vũ đứng ở trước bồn cầu, không nhịn được nôn mửa, vẻ mặt dưới ánh đèn càng thêm trắng bệch thê lương. . . . . .

Tim co rút đau đớn. . . . . . Đi lên trước, muốn đến gần hắn, Liên Phượng Vũ lại trước phất phất tay, ý bảo cô chớ đi tới.

"Liên. . . . . ."

Liên Phượng Vũ sau khi ho khan mấy tiếng, mới hơi khá hơn một chút. Ngón tay ấn chốt nước, những thứ dơ bẩn đều bị nước cuốn đi. Đưa lưng về phía cô, không muốn để cho cô nhìn thấy hắn chật vật như vậy.

"Anh không sao. . . . . . Thật! Chỉ là khẩu vị không được tốt, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe."

Ninh Tự Thủy biết biểu lộ của hắn trong giờ phút này nhất định rất nhếch nhác, không biết phải làm sao, tim co rút lại, nhưng không làm gì được. Lâu như vậy tới bây giờ vẫn là Liên chăm sóc cô, bảo vệ cô, cùng với cô, mà cô lại chưa từng làm gì cho hắn. . . . . .

Bước chân nhẹ nhàng đi lên trước, hai tay thon dài xuyên qua ôm lấy hông hắn, cảm thấy rõ ràng thân thể hắn chấn động, hành động như vậy là hắn không dự liệu tới. Ninh Tự Thủy nghiêng đầu dựa lên người hắn, từ phía sau lưng cô hôn lấy gò má của hắn, tiếng nói ấm áp kề vào bên tai: "Mặc kệ Liên biến thành hình dáng gì, vẫn là người thân của em."

Người thân? Thực sự chỉ có thể là người thân sao? Liên Phượng Vũ đem những lời này nuốt xuống, vẫn luôn bận tâm cảm thụ của cô, không muốn bức bách cô chút nào.

"Anh biết rõ."

"Nghỉ ngơi thật tốt." Ninh Tự Thủy lại nhẹ nói một câu, buông tay mình ra, xoay người rời khỏi phòng.

Liên Phượng Vũ quay đầu nhìn bóng lưng của cô biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại giọng nói lạnh lẽo, ánh đèn khiến hắn có chút hoa mắt. Tay bưng kín miệng, kìn nén cảm giác muốn nôn mửa. Trong đầu nhớ lại những khổ sở kia, xua đi không được.

Đối mặt với Ninh Tự Thủy sạch sẽ, chỉ có cảm giác bản thân rất bẩn thỉu, vô cùng!

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Nhìn thấy Kỷ Trà Thần, Ninh Tự Thủy một chút cũng không ngoài ý muốn. Chính cô không một tiếng nói mà biến mất lâu vậy, tất cả kiên nhẫn của Kỷ Trà Thần đều bị mài mòn hết thôi.

Chỉ là không ngờ, Kỷ Trà Thần nhìn thấy cô đầu tiên là dắt cánh tay của cô kéo cô vào trong xe, đuổi tài xế xuống, khóa cửa xe lại, nhấn cần ga một cái, đảo mắt xe đã chạy lên cao tốc.

Tốc độ đã đến cực hạn, dọc theo đường đi nghe được không ít tiếng xe cảnh sát, chỉ là không ai có thể đuổi kịp .
Bình Luận (0)
Comment