Ninh Tự Thuỷ bưng cà phê, nhẹ nhàng dựa vào trên ghế sofa, đôi mắt cụp xuống phân nửa, lông mày đen như vẽ vẫn nhíu lại, nỗi lo âu cứ như sương mù bao phủ.
Kỷ Trà Thần đẩy cửa bước vào, ánh mắt sắc bén bắt được bộ dáng dịu dàng của cô có vài phần không chịu được, đi thẳng tới trước mặt cô, tự nhiên ngồi xuống. Một bộ tây trang màu trắng làm nổi lên dáng người to lớn của anh, so với màu đen trầm tĩnh thì màu trắng có vẻ thuần khiết hơn nhiều. Hai chân gác lên nhau, ánh mắt hướng về đôi đồng tử đen láy của cô, nhàn nhạt mở miệng: "Chuyện Tịch Nhược, em đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Hai tay thon dài sạch sẽ bưng lấy ly cà phê, mùi thơm nồng nặc bốn phía, khói trắng bốc lên, mùi thơm bay vào trong mắt, ánh mắt có chút mơ hồ.
"Thật ra thì tôi có đồng ý hay không cũng không quan trọng, quan trọng là.... Trạc Mặc không thể nào đồng ý."
Năm năm này tất cả đều doTrạc Mặc một tay chăm sóc Tịch Nhược, còn hơn đối với cha mẹ của nó, Trạc Mặc cũng giống như vừa là cha vừa là mẹ chăm sóc Tịch Nhược, nó mới là người có tư cách nhất ở bên cạnh nói chuyện Tịch Nhược .
Kỷ Trà Thần hiếp đôi mắt, hiểu ý tứ trong lời nói của cô. Chuyện Tịch Nhược, Trạc Mặc cũng có quyền quyết định. Thế nhưng nó cùng với Tịch Nhược gắn bó không rời như vậy, làm sao có thể cam lòng để Tịch Nhược rời khỏi?
"Anh sẽ nghĩ biện pháp." Giọng nói trầm thấp có lực vang lên, có chút thê lương, lại có chút bất đắc dĩ.
Lần đầu tiên hai người họ đối mặt như vậy, ôn hoà nhã nhặn bàn về chuyện Tịch Nhược, không có lừa dối không có tranh cãi càng không có thù hận. Nhưng lại có khe hở vô hình không rõ ràng như ngăn cách cuộc nói chuyện của họ, dù sao đây là điều mà anh cũng không có cách nào phá tan khoảng cách.
Hai chân thon dài có lực của Ninh Tự Thuỷ chậm rãi đứng lên đi đến bên cửa sổ, bên ngoài sương mù rơi xuống như mưa, một mảnh mờ mịt, bầu trời hoàn toàn u ám, mưa như mảnh vải che lấp thời gian, tất cả đều đã mơ hồ không rõ, như những việc đã qua kia. Nhấp một miếng cà phê, chảy xuống dọc theo cổ họng đắng chát, giống như chảy vào đáy lòng, đắng không thể tả. Trong miệng đắng chát cùng thơm ngọt xen lẫn nhau là mâu thuẫn và triền miên như vậy.
Ánh đèn kéo bóng lưng cô trải dài trên sàn nhà, tóc dài màu đen buông xuống sau lưng như thác nước, đen nhánh sáng bóng, hương tóc như ẩn như hiện trong không khí, tràn ngập cả gian phòng.
Trong lúc ngẩn ngơ, tâm trạng trôi nổi, Kỷ Trà Thần không kìm lòng được đứng lên, lặng lẽ không tiếng động đi đến sau lưng cô, đôi tay ấm áp có lực ôm lấy eo cô từ phía sau. Ninh Tự Thuỷ hoảng sợ, lúc muốn giãy giụa thì nghe thấy tiếng nói trầm thấp được gió đưa đến bên tai.
"Đừng động, chỉ một chút thôi, một chút là được rồi."
Cằm Kỷ Trà Thần chống trên bờ vai gầy gò của cô, cằm đè lên làm đau xương cốt, cánh mũi mê luyến ngửi mùi thơm trên mái tóc, như quỷ hấp huyến đói khát đã lâu rốt cuộc tìm được máu tươi hưng phấn, kích động; đôi mắt cụp xuống, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, giờ khắc yên tĩnh này lấy làm thỏa mãn và hạnh phúc.
Ninh Tự Thuỷ không mở miệng cũng không giãy giụa nữa, mặc cho anh nhẹ nhàng ôm mình nhốt chặt, trên cửa sổ thủy tinh mờ nhạt phản chiếu gương mặt anh tuấn như ẩn như hiện, bộ dáng cứng nhắc cùng phiền muộn, trong lòng chẳng khác nào như nắm kéo một sợi dây, run rẩy suy sụp.
Trí nhớ như mảnh vải được vén lên, chuyện cũ từng màn một tái diễn, trong lòng bắt đầu chuyển động.
Hai tay anh siết chặt lấy eo cô, lồng ngực to lớn dính sát vào sống lưng cô, cứ như vậy kề nhau thật chặt cũng không biết trải qua bao lâu, vẫn giữ nguyên tư thế này không thay đổi. Giọng nói khàn khàn trong không khí lần nữa vang lên: "Tự Thủy, anh yêu em."
Tiếng nói trầm thấp, rút ra bàn tay nhu hoà, bước đi về phía cửa.
Ly cà phê chưa uống xong trong tay đã lạnh, giờ khắc này dâng lên sự rung động, đôi mắt như bị cái gì che lại, vạn vật mơ hồ, lông mi thon dài cong vút khẽ run rẩy, mi mắt cụp xuống, cuối cùng cũng nghe được bước chân anh rời đi không tiếng động.
Tự Thủy, anh yêu em.
Đây là lần đầu tiên anh thổ lộ, trong ba năm hôn nhân chưa từng nghe tới lời tỏ tình, ngày đó chính mình đã mở ra trái tim ở trước mặt anh thật lòng thổ lộ nhưng đổi lại không được gì, thời điểm mình mong ngóng nhất lại không đến.
Hôm nay --
Lúc tất cả đều hủy hết thì nghe được câu nói đến muộn sau năm năm.
Đã muộn, Kỷ Trà Thần! Mọi thứ đều không trở về được, rốt cuộc không trở về được nữa rồi.
*******************
Lần đầu tiên Trạc Mặc một mình mặt đối mặt nhìn Kỷ Trà Thần như vậy, trên danh nghĩa là "cha" của Tịch Nhược.
Người đàn ông này trời sanh có một loại khí phách bức người, hơi thở bẩm sinh quý tộc, ánh mắt sắc bén giống như có thể nhìn thấu tất cả, bộ dáng lạnh lùng tràn ngập uy nghiêm không thể kháng cự, kiếm môi nhếch lên thành đường cong lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm khắc trước sau như một.
Đúng là một người đàn ông cá biệt, khi anh sủng ái người nào thì có thể nâng người đó lên trời còn khi anh căm ghét người nào có thể cho người đó xuống địa ngục.
Được anh yêu là một niềm hạnh phúc, bị anh ghét là một sự đáng thương.
"Cậu thật lòng yêu mến Tịch Nhược sao?" Tiếng nói lạnh lùng đập tan sự yên lặng, anh không có dùng "con gái của tôi" mà là "Tịch Nhược" vì anh hiểu trong lòng Trạc Mặc và Tịch Nhược đều giống nhau, chưa từng xem chính anh là cha Tịch Nhược, anh cũng không có biện pháp ở trước mặt Trạc Mặc bày ra phong thái là người cha.
Trạc Mặc trấn tĩnh không sợ hãi, giọng nói như mây trôi nước chảy: "Ông bây giờ là lấy thân phận gì nói chuyện cùng tôi? Cha của Tịch Nhược? Hay chỉ đơn thuần là chính ông?"
"Điều này cũng không quan trọng." Ánh mắt ưng Kỷ Trà Thần lướt qua, thâm sâu u ám như có thể hút người vào hắc động, môi mỏng nhếch lên: "Quan trọng là... mục đích của chúng ta giống nhau, chỉ hy vọng Tịch Nhược khoẻ mạnh, hy vọng con bé có thể bình an vui vẻ lớn lên."
Trạc Mặc âm thầm bội phục tính toán của người đàn ông này, có thể mang đề tài chuyển đi không để lại dấu vết.
Nếu như không phải vì Ninh Tự Thủy, hẳn là giờ phút này anh như ông vua ngồi ở trên cao, cho dù hiện tại anh không còn cái gì nữa, nhưng vẫn như cũ không có chút nào chật vật, kiêu ngạo như trước, hung ác như dã lang.
"Cậu muốn tôi làm thế nào?"
Hai chân Kỷ Trà Thần đè lên nhau, ánh mắt sâu kín dừng lại trên gương mặt anh ta, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn cùng cậu làm một giao dịch, lấy danh nghĩa là cha ruột của Tịch Nhược."
Trạc Mặc sững sờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, chợt lóe lên sự ngạc nhiên. . . . . . Tiếng nói anh nghe nhẹ nhàng lại không có cách nào tưởng tượng ra giờ phút này anh dùng giọng điệu gì nói ra những lời này.
Đây tột cùng là một mẫu đàn ông như thế nào!
Anh bắt đầu không hiểu. . . . . .
"Mặc, anh làm sao vậy?" Tịch Nhược mở to hai mắt tràn đầy hoang mang: "Hai ngày nay anh không tập trung, mất hồn?"
Trạc Mặc phục hồi lại tinh thần, mới vừa rồi cùng Kỷ Trà Thần nói chuyện kia. Ánh mắt tĩnh mịch hướng về bé từ từ mềm mỏng, ngón tay dịu dàng vuốt ve gương mặt bé, nhẹ giọng nói: "Tịch Nhược, nếu như anh không ở bên cạnh em, em có thể sống thật tốt hay không, cố gắng sống sót, không bao giờ buông bỏ?"
Tịch Nhược khẽ nhướn mày: "Sao lại nói như vậy? Có phải anh cũng muốn em đi nước Mỹ hay không, anh cũng muốn rời xa em ?"
Trạc Mặc bất đắc dĩ thở dài, lấy đi cái ly bé cầm trong tay, nhẹ nhàng ôm bé vào trong ngực, để cho bé ngồi trên đùi mình. Ngón tay luồn vào trong tóc đen mềm như tơ, môi mỏng khẽ mở: "Anh không muốn rời xa em, càng không muốn em xảy ra chuyện gì."
"Mặc, chúng ta đừng rời xa." Giọng nói Tịch Nhược nhàn nhạt lại tràn đầy quả quyết, hai tay níu lấy ống tay áo anh thật chặt không chịu buông ra, giống như vừa buông ra thì vĩnh viễn mất đi anh. Đôi mắt bình tỉnh lóe lên tia sáng rực rỡ như ánh hào quang: "Dù không đi nước Mỹ, em cũng khoẻ mạnh vậy. Mặc, không nhất thiết phải đi Mỹ. Em đã chịu đựng mấy năm này rồi, còn có thể chịu đựng tiếp nữa. Vì anh, em nhất định có thể duy trì tiếp. Chúng ta đừng rời xa!"
Không "Có được hay không" mà là như đinh đóng cột "Chúng ta đừng xa nhau!"
Trong lòng Trạc Mặc căng thẳng đau đớn, trong mắt ẩn chứa tâm tình phức tạp. Ra sức ôm chặt thân thể bé nhỏ của bé, nếu như có thể mình làm sao có thể buông tay để cho bé một mình đi nước Mỹ?
Suốt cả thời gian một năm, không phải một ngày hay một tháng, hơn nữa còn là đánh một cuộc không có một nửa tỷ lệ thành công tiền đánh cược.
Nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, nếu thân thể Tịch Nhược kéo dài càng lâu, có thể ngay cả cơ hội cuối cùng 40% cũng không có.
Đây mới là điều anh không muốn nhìn thấy nhất.
"Tịch Nhược, chúng ta làm một giao hẹn."
"Hả?" Ánh mắt Tịch Nhược không hiểu nhìn anh, thấy miệng anh khẽ mở khẽ đóng, trước giờ chưa từng có giao ước.
"Anh trở về nước Đức tiếp nhận Sở thị, còn em đi nước Mĩ chuyên tâm điều trị thân thể. Một năm sau, chúng ta gặp nhau ở chỗ này."
"Tại sao?" Vẻ mặt Tịch Nhược không hiểu, chất vấn: "Không phải anh vẫn căm thù Sở Kỳ đang lợi dụng em ép anh tiếp nhận Sở thị sao? Anh vẫn luôn chán ghét thương trường, anh lừa gạt em? Vì cái gì?"
Đôi mắt màu đen sâu thằm như ngọc thạch đen sáng chói, lấp lánh hào quang, nhếch môi khẽ nói: "Bởi vì anh muốn được lớn mạnh, lớn mạnh mới có thể bảo vệ em, có thể làm cho cuộc đời yên bình của em chỉ ở trong tay anh."
Tịch Nhược ngây ngẩn cả người. . . . . .
"Chẳng lẽ em muốn mẹ em tiếp nhận Hồng môn lại tiếp nhận nhà họ Sở? Dì qua được sao? Trong thời gian ngắn còn có thể, lâu dài về sau dì phải vì em gắng sức sao?" Trạc Mặc chọn ra vấn đề quan trọng nhất.
"Nhưng mà. . . . . ." Tịch Nhược do dự, trong ánh mắt đều là mâu thuẫn. Để cho mẹ tiếp tục như vậy đúng là không phải biện pháp, thế nhưng nếu anh muốn tiếp nhận nhà họ Sở, quá không công bằng với anh!
Dường như Trạc Mặc biết bé đang nghĩ gì, khẽ cười như không có gì đáng kể: "Dù sao sau này cưới em, phải gánh vác những thứ này hay là muốn anh dừng lại. Bất quá bây giơ nói trước! Tịch Nhược, anh muốn mình có đầy đủ năng lực, sau này dùng năng lực của chính mình để bảo vệ em. Em hiểu chưa?"
"Nhưng em không muốn rời xa anh." Tịch Nhược cúi đầu xuống, lần đầu tiên quyến luyến giống như đứa trẻ nhỏ, ham muốn hơi ấm trong lồnng ngực anh. Chưa bao giờ xa cách qua, cho tới bây giờ những ngày không có Trạc Mặc bé nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
"Một năm thôi." Hai tay Trạc Mặc nâng gương mặt bé lên, ánh mắt bình tĩnh, phả ra hơi thở bá đạo trên mặt bé. "Một năm này, coi như Tịch Nhược vì anh em cũng không được buông bỏ. Một năm sau, anh đảm bảo không còn ai có có thể chia cắt hai ta."
Tịch Nhược cúi đầu xuống, từ đầu đến cuối không nói lời nào, không muốn trả lời anh. Cho dù lời anh nói, bản thân cũng hiểu, cũng rất muốn tự an ủi mình kể ra chỉ là một năm, chỉ cần xa nhau một năm, sau này có thể cùng Trạc Mặc và mẹ vĩnh viễn không xa rời nhau nữa. . . . . .
Nhưng ---
Nếu như một năm này? Nếu cuối cùng mình sống không qua một năm nên làm gì bây giờ? Cuối cùng mất đi thời gian chung sống bên nhau, sẽ là tiếc nuối cả đời cũng không thể bù đắp được.
Hai người ôm nhau thật chặt, đắm chìm trong khoảng khắc dư âm này, rốt cuộc cũng không ai biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì.