"Là em, sao vậy?" Tay Ninh Tự Thuỷ cầm tay anh, an ủi: "Có phải lại thấy ác mộng hay không? Em không có đi, vẫn ở bên cạnh anh."
Hồi lâu Liên Phượng Vũ vẫn không lên tiếng, khoé miệng nhếch lên nụ cười thê lương, giọng nói khàn khàn hỏi cô: "Nếu bây giờ anh vào viện, còn có thể kéo dài được bao lâu?"
Ánh mắt Ninh Tự Thuỷ thoáng qua một chút bất ngờ: "Anh đồng ý tiếp nhận điều trị?"
"Anh đột nhiên rất sợ khi em ở lại một mình trên thế giới này, em rất cô đơn lạnh lẽo. Em khoá chặt tim mình, ai cũng không vào được. Anh không đành lòng. . . . . ." Giọng nói Liên Phượng Vũ chua xót. Không nói cho cô biết, nhưng thật ra là vì mơ thấy Tịch Nhược đã xảy ra chuyện.
Mình mất đi có thể Tự Thủy chỉ buồn một thời gian, nhưng nếu mất đi Tịch Nhược, cô sẽ sụp đổ. Huống chi cùng lúc mất đi hai người, cô sẽ ra sao?
Làm sao bây giờ, mình thật không nỡ bỏ cô ở lại một mình lẻ loi không nơi nương tựa trên thế giới này.
"Vậy thì tiếp tục sống, đừng rời bỏ em." Tiếng Ninh Tự Thuỷ thanh nhã. Bất luận là vì cái gì, anh chịu nằm viện là tốt rồi.
Chỉ cần sống thêm một ngày, dù là nhiều hơn một ngày cũng tốt!
Dường như mùa đông năm nay ở Melbourne vô cùng ngắn, không quá lạnh, cảm giác dễ chịu như thế này lại lặng lẽ rời đi. Cành cây ven đường bắt đầu đâm những chồi xanh, bầu trời càng thêm sáng tỏ, không ngừng ấm lên, làm cho bầu không khí trở nên không còn đìu hiu nữa. Những toà nhà mang phong cách châu Âu, đơn giản nhưng không đơn điệu; nơi này có các thiết bị và cách chữa bệnh tân tiến nhất, cho dù người bình thường ở một đêm cũng là kết quả của mười năm lao động vất vả.
Nhưng nếu có thể để Liên Phượng Vũ hoàn toàn khá hơn, Ninh Tự Thuỷ nguyện ý mang toàn bộ tài sản ra đổi lấy để anh được khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!
Liên Phượng Vũ ở chỗ này đã được một tháng, dù không có chuyển biến tốt, nhưng tình trạng cũng không xấu đi; mỗi ngày cô đều chạy từ nhà đến bệnh viện, nếu như không phải Liên khăng khăng phản đối cô ở lại bệnh viện, cô thật không muốn rời khỏi anh một bước.
Vừa vào phòng bệnh, thấy hai người họ nói chuyện với nhau, tiếng nói đột nhiên im bặt, như không muốn để cô biết.
Hoàng Hách Nhiên gật đầu với cô, mỉm cười nói: "Tôi đi về trước đây, hai người ở lại trò chuyện."
Ninh Tự Thuỷ gật đầu, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn bóng lưng anh rời đi, cảm thấy hai người họ có chuyện gì giấu mình.
Ánh mắt Liên Phượng Vũ quay tới, ngừng lại chính xác không sai trên mặt cô, khóe miệng hiện lên nụ cười, nói ra hai chữ: "Qua đây!"
Ninh Tự Thuỷ đi đến bên giường ngồi xuống, chủ động nắm tay anh để trong lòng bàn tay, lúc này hai người đều yên lặng. "Hai người đã nói chuyện gì, không muốn cho em biết?"
"Không có gì." Liên Phượng Vũ mím môi cười một tiếng, giọng nói dịu dàng vô cùng êm tai: "Anh muốn dù cho mình chỉ còn một hơi thở cũng phải xử lý tốt chuyện của Hồng môn, giao cho Hách Nhiên, như vậy sau này em sẽ không quá mệt mỏi."
Ninh Tự Thuỷ nhíu mày, ánh mắt đầy cảm động. Chỉ theo bản năng nắm chặt tay anh, cảm nhận sự hiện hữu của anh.
"Anh biết em có thể làm, nhưng em trước sau gì cũng là một cô gái, trời sanh tính cách yếu mềm, không để ý tới quyền lực, của cải, để em gánh vác cả Hồng môn quá khổ cực." Liên Phượng Vũ đau lòng sờ mặt cô không nỡ để cô chịu liên luỵ. Vì thời gian mình có hạn, có thể làm xong mọi thứ cho cô.
"Còn có thầy!" Ninh Tự Thuỷ cố gắng kìm chế, giữ giọng nói mình bình tĩnh như ngày thường.
"Anh còn không hiểu thầy sao? Mang Hồng môn giao cho anh nhiều năm như vậy, sao lại có thể nguyện ý chọn nó chứ!" Liên Phượng Vũ nhếch lên nụ cười, nói không rõ là tự giễu hay châm chọc. Ngón tay lưu luyến vuốt ve gương mặt cô, ngàn vạn lời nói cũng không thể nói hết tình cảm chất chứa trong lòng.
Ninh Tự Thuỷ khẽ cau đôi mày xinh đẹp như vẽ, có một loại cảm giác xấu.
"Em còn nhớ đã đồng ý với anh chuyện gì không?"
"Trăm năm về sau, hảo hảo yêu anh."
Môi mỏng Liên Phượng Vũ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: "Em đã đồng ý với anh rồi, lần này không thể thất hứa nữa. Đời sau hảo hảo yêu anh, không thể yêu người khác nữa."
"Sẽ không. . . . . ." Ninh Tự Thuỷ trả lời, đời sau anh đừng gặp em nữa, gặp em chỉ mang đến bất hạnh cho anh mà thôi. Đời sau xin gặp một cô gái hiền lành bình thường, để cô ấy xem anh như mạng, chăm sóc anh thật tốt!
"Không cho phép nói không muốn gặp anh, không phải em mang đến cho anh đều là bất hạnh, nếu không gặp em, cả đời anh đều uổng phí, bởi vì có em, mới đến nhân gian này một lần, không uổng công chuyến này."
Rút tay từ trong tay cô ra, hai tay bưng lấy gương mặt gầy gò của cô, cúi đầu hôn môi cô, cảm giác mát lạnh, nhè nhẹ, mùi thơm nhàn nhạt, đầu lưỡi nóng ướt từ từ tiếp xúc cánh môi đầy đặn của cô, dần dần đỏ thắm; sau khi thử dò xét một chút, hàm răng cạy mở hàm răng cô trong sự dịu dàng, tùy ý di chuyển, khuấy động, quấn lấy cái lưỡi thơm của cô, mút thỏa thích nhiều lần, dây dưa, múa lượn, khi thì dịu dàng như nước, khi thì thô bạo cuốn lấy như cơn bão, tay từ từ di chuyển xuống dọc theo cổ cô, ngang qua xương quai xanh tuyệt đẹp, bộ ngực mềm mại, đến eo thon thì dừng lại, giam cầm như cốt thép.
Ninh Tự Thuỷ nhắm mắt lại, cảm thụ sự dịu dàng của anh, mùi thơm nhàn nhạt trên người anh, không có mùi thuốc lá, dường như anh mang tất cả sự si tình cùng mê luyến dồn vào nụ hôn này, dịu dàng làm cho người ta đau lòng, mê đắm làm cho lòng người tan nát; mê người làm cho lòng người đau xót.
Anh vẫn luôn quan tâm đến cảm nhận của người khác như vậy, nhất là với mình, anh gần như mang sự nhỏ bé của mình đặt ở phía sau, không đòi hỏi, cũng không làm khó dễ cô. Tay anh, vẫn dừng lại ở eo, không dám tuỳ tiện di chuyển.
Có người đàn ông nào, thâm tình dịu dàng lại săn sóc tỉ mỉ đến như vậy?
Dè dặt đáp lại nụ hôn của anh, cảm thụ ánh mắt anh, nóng bỏng triền miên, cuối cùng đều là bi thương.
Sau nụ hôn thật dài, hai gò má Ninh Tự Thuỷ đã sớm ửng đỏ, há miệng thở dốc, ánh mắt vẫn trong suốt nhìn thấy đáy như cũ, như dòng nước mênh mông nhìn anh, hai tay níu chặt quần áo bệnh nhân của anh, cả người co lại trong ngực anh, chợt giật mình nghe được tiếng tim đập của anh, như đánh trống. Thân thể dần dần nóng lên, người đàn ông này đối với người phụ nữ mình yêu mến lại phản ứng lớn như vậy, nhưng anh vẫn như trước kiểm soát được chính mình.
"Thật ra thì, nếu anh không ngại. . . . . . Em có thể. . . . . ." Lẩm bẩm nói ra những lời này, thậm chí cũng không dám nhìn vẻ mặt anh. Thật ra mình như vậy, từ lâu đã không xứng với sự tốt đẹp của Liên, nhưng nếu anh muốn, cái gì mình cũng có thể cho.
So với những gì Liên đã bỏ ra, nỗ lực của mình thật sự là quá ít.
Khóe miệng Liên Phượng Vũ hiện lên nụ cười nhàn nhạt, dường như tinh thần tốt lên một chút. Có người nói con người sẽ có một đoạn thời gian ngắn, rất có sinh lực, không ốm đau, người ta gọi là -- hồi dương.
Nghĩ đến truyền thuyết đó, tim Ninh Tự Thuỷ bỗng co rút lại, giống như có người lấy đi huyết mạch trái tim từ trong thân thể, loại đau đớn này như xé tim rách phổi.
Bàn tay dừng lại trên đầu cô nhẹ nhàng vuốt mấy cái. Nhẹ giọng nói: "Cô gái ngốc, anh không cần em vì anh mà bản thân phải chịu uất ức."
"Không có uất ức!" Giọng nói Ninh Tự Thuỷ bình tĩnh.
"Nhưng anh sẽ cảm thấy uất ức." Liên Phượng Vũ thấp giọng lẩm bẩm: "Rốt cuộc trong lòng em vẫn không thích anh, anh rất tham lam, không phải muốn người của em, không phải muốn hưởng thụ khoái cảm kia, nếu không anh sớm có thể dùng tiền tùy tiện mua vui với nhiều phụ nữ rồi, hà tất đối với mình như vậy?"
Ninh Tự Thuỷ cắn môi nhìn vẻ mặt anh chăm chú, không nói.
"Cả đời này anh đều nghiêm khắc với chính mình, tình yêu tốt đẹp như vậy, thần thánh cũng không được phép can thiệp và khinh thường. Em là tình cảm chân thành cả đời anh, có thể mang mọi thứ tốt đẹp nhất cho em, thật không uổng phí rồi." Anh khẽ thở dài một cái, không xua đi được ưu thương giữa mi tâm, vẻ mặt từ từ bắt đầu mệt mỏi, dường như càng thêm mệt mỏi rã rời .
Ninh Tự Thuỷ ngẩng đầu, chủ động hôn một cái lên khóe môi anh, nhỏ giọng nói: "Cám ơn anh, cám ơn anh yêu em như vậy."
Sức lực hai tay Liên Phượng Vũ ôm cô từ từ biến mất, đôi mắt ảm đạm di chuyển trên mặt cô, nhưng trước mắt là một vùng tăm tối, không chạm tới. Rút tay từ trên người cô ra, mở miệng: "Về đi."
"Anh mệt sao? Vậy em đi về trước, ngày mai sẽ trở lại thăm anh." Ninh Tự Thuỷ kéo chăn cho anh, đứng lên.
"Không cần." Anh nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói yếu ớt, tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào: "Ngày mai em đừng đến, sau này cũng đừng đến nữa. Trở về đi, về tìm anh ta, cùng anh ta sống thật tốt."
"Liên!" Ninh Tự Thuỷ nhíu mày, phát ra tiếng nói lạnh lùng: "Anh không thể đuổi em đi!" Lời nói sau cùng rất khổ sở.
Hai tay Liên Phượng Vũ đè xuống giường, từ từ nằm xuống, hai mắt nhắm nghiền.
"Anh đã hẹn gặp em ở kiếp sau, vậy là đủ rồi. Em đi đi, anh không muốn gặp em nữa."
"Đợi anh khoẻ lại, chúng ta sẽ kết hôn. Đón Tịch Nhược trở về, em và Tịch Nhược sẽ ở bên cạnh chăm sóc anh." Không để ý đến lời anh nói, tự mình nói. Mặc dù trong lòng đã biết Liên không còn nhiều thời gian nữa, khi vào bệnh viện, bác sĩ cũng nói: sẽ làm hết khả năng nhưng tuỳ thuộc vào ý trời.
Nhưng -- khi đời người đã hết, nhân thế vẫn còn dài.
Cả buổi Liên Phượng Vũ vẫn không lên tiếng, trên trán tràn đầy mệt mỏi, môi mỏng hơi khô, tái nhợt không chút huyết sắc. Hồi lâu, môi mỏng nhếch lên nói ra một chữ nhàn nhạt: "Được."
Ninh Tự Thuỷ quay đầu, không đành lòng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, hốc mắt có chút nóng ướt, cố gắng kìm chế cảm xúc của mình. Quật cường mở miệng: "Anh nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai em sẽ trở lại thăm anh."
Liên Phượng Vũ không nói gì, giống như ngủ rồi.
Ninh Tự Thuỷ chậm rãi bước đi ra khỏi phòng bệnh, rời khỏi bệnh viện. Cành cây cổ thụ ven đường lộ ra những mầm xanh, màu sắc nhu hoà, tràn đầy sức sống; che khuất ánh sáng đang chiếu tới hừng hực, không nhịn được giơ tay lên che đôi mắt lại, nhắm nghiền hai mắt.
Ánh mặt trời hôm nay vô cùng chói mắt, đó là một màu đỏ thẫm, giống như máu.
Bước chân thơ thẩn trở về nhà, trên đường đi suy nghĩ hỗn loạn, cái gì cũng không nghĩ được, chỉ máy móc bước đi, cả người trở nên vô cảm, có chút bị chi phối và mất khống chế.
Không biết có phải vì gần đây quá mệt mỏi hay không, lúc này tất cả mệt mỏi lập tức phát tác, cô ngã người xuống giường, đôi mắt gần như nhắm lại, liền thiếp đi.
Không biết trải qua bao lâu, điện thoại vang lên dữ dội, kêu lên không biết mệt mỏi, đánh thức Ninh Tự Thuỷ.